Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 13 chương 1: thiên tứ lương ky

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khách của quán dần dần đông lên, rất đông trong số đó đều bàn luận về cùng một đề tài, mà đề tài tài đó có một cụm từ chính là 'Ma Giới Tranh Bá Chiến'.

Cổ Diêu và Đông Phương Lộ đến đây cũng đã được vài ngày, nhưng đa số thì ở bên trong tinh linh tộc, cho nên đối với ma giới hoàn toàn không hiểu rõ, bởi thế nên không có nghe nói qua.

Cổ Diêu suy nghĩ một chút, đi đến chỗ một vị khách ở cách đó không xa, cũng không có khách khí mà đặt mông ngồi xuống.

Những địa tinh này đang chờ đợi, rượu và thức ăn vẫn chưa được đưa lên, thật ra thì bọn chúng đến sớm hơn Cổ Diêu và Đông Phương Lộ, nhưng mà địa tinh lại là chủng tộc yếu kém nhất ở ma giới, trí tuệ thì chỉ hơn được ngưu đầu nhân mà thôi, cho nên đành phải chịu bị kỳ thị, các phục vụ trong quán ăn sau khi phục vụ hết khách mới đến phiên họ.

Nhìn thấy Cổ Diêu, vị khách không mời, các địa tinh khẩn trương hẳn lên, không biết đối phương có ý định gây hại cho mình không, nên có chút sợ hãi:" Nhân loại, ngươi muốn gì? Đây là chỗ ngồi của chúng ta mà!"

Mặc dù trông có vẻ hung ác hưng thật ra các địa tinh đã sớm chuẩn bị đánh trống lui binh. Nhân loại ở ma tộc được xem là chủng tộc vô cùng kỳ quái, bọn họ trời sinh vô cùng yếu đuối, còn yếu hơn cả địa tinh, nhưng nhân loại lại có được tiềm lực vô cùng vô tận, có vài người thậm chí sau khi tu luyện còn đạt được đến trình độ ngang hàng với cả ác ma.

Nhân loại trước mắt này không biết thực lực ra sao, nhưng mà hắn dám có dũng khí đến chiếm chỗ ngồi thì chắc hẳn là phải có bản lĩnh, các địa tinh cũng không ngu đến nỗi không biết suy nghĩ đến khả năng này, hơn nữa bọn chúng lại vô cùng sợ chết, cái gì mà thể diện chứ, so với tính mạng thì chẳng là gì!

Ngoài ý muốn chính là vị khác không mời này lại nở một nụ cười:" Các bằng hữu địa tin, ta thật là có chút mạo muội, ta và bằng hữu của ta có chút bất cẩn cho nên đã gọi ra một bàn đầy thức ăn, bọn ta cũng không phải là thái thản. Nhiều thức ăn như thế thì không thể nào ăn hết được, nhưng nếu bỏ đi thì quá lãng phí , mà ta lại mà một người thích náo nhiệt, cho nên ta muốn mời các người qua bên đó dùng bữa cùng chúng ta đó mà, được không?"

Địa tinh đều là những tên gia hỏa tham lam. Hẹp hòi nhưng lại thích chiếm lợi, nghe thế thì vui mừng, đây quả thật là bánh rơi từ trên trời xuống mà!

Chúng nó nhìn rượu thịt trên bàn Cổ Diêu, tất cả đều là các món ngon, so với các bữa ăn của chúng thì phong phú hơn gấp mấy lần, nếu như là cự tuyệt thì chắc chắn bọn chúng sẽ phải hối hận đến nỗi muốn nhảy lầu.

Một lực hấp dẫn không thể nào chống cự nổi xuất hiện, bọn chúng không do dự mà gật đầu, cũng không quan tâm là có bẫy hay không, hơn nữa ai lại đi bày mưu tính kế hãm hại địa tinh, chủng tộc thấp kém nhất chứ?

Vừa ngồi vào ghế là các địa tinh liền lập tức 'bào', tận hưởng bữa trưa miễn phí. Sợ rằng nếu như ăn chậm là có lỗi với bản thân mình.

Nhìn Cổ Diêu dẫn theo một đám quỷ đói đầu thai về, ăn uống với tốc độ chóng mặt, Đông Phương Lộ nhiu mày, đến bên cạnh Cổ Diêu thấp giọng:" Này, lưu manh, ngươi làm gì thế?"

Cổ Diêu cười nói:" Rồi cô sẽ biết."

" Lại giả thần giả quỷ!" Đông phương lộ bất mãn nói, nàng ghét nhất là hành vi kiểu này của Cổ Diêu. Khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác, rồi lại không cho đáp án.

Trong nháy mắt bàn thức ăn đã bị cac địa tinh tiêu diệt hoàn toàn, thậm chí là một chút thức ăn thừa cũng không có, mà mấy dĩa thức ăn dường như còn sạch hơn rửa, người nào mà không biết cứ tưởng là vừa được rửa.

Sau khi hưởng thụ một bữa trưa ngon lành, một địa tinh lấy tay quẹt miệng:" Tiên sinh, ngày đúng là người tốt nhất mà từ hồi cha sinh mẹ để đến giờ ta mới thấy!"

Từ 'Nhân Loại' Biến thành 'Tiên Sinh', thái độ của các địa tinh thay đổi một trăm tám mươi độ, chỉ một bữa com thôi mà bọn chúng chấp nhận làm tù binh.

"Tiên sinh. Đại ân đại đức của ngài chúng ta sẽ vĩnh viễn không quên!"

"Tiên sinh, người không những là người tốt, mà còn là một người đẹp trai nhất ở ma tộc, các mỹ nữ bị ngài chinh phục chắc hẳn là không ít đúng không?"

Sau khi cơm no rượu say, các địa tinh không ngừng ca ngợi, nịnh hót, đưa Cổ Diêu lên một tầm cao mới, một người cực kỳ tốt bụng, đẹp trai nhất ma giới, là người lương thiện nhất ma giới.

Đông Phương Lộ nghe như muốn dựng tóc gáy. Chỉ một chút thức ăn thừa thôi mà bọn chúng đã xem như là cha mẹ tái sinh vậy.

Cổ Diêu cười nói:" Không có gì, không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu mà."

"Đúng, đúng, chúng ta là bằng hữu, tiên sinh, ngài là bằng hữu tốt nhất của chúng ta!" Địa tinh nói không ngừng, Nhân Loại này quả thật là đồ ngốc, lấy tiền túi của mình ra để mời người không quen biết dùng cơm, nếu như mình không kết giao với hắn thì còn ngu hơn. Nói không chừng sau này còn có các bữa trưa miễn phí, nghĩ đến đây thì các địa tinh đều mở cờ trong bụng, đừng nói là bạn hữu, bọn họ thậm chí còn muốn xưng huynh gọi đệ nữa là.

Thấy thời cơ đã chín mùi, Cổ Diêu đi vào vấn đề chính:" À này, các vị bằng hữu, các người cũng đến đây tham gia Ma Giới Tranh Bá Chiến sao?"

Các địa tinh vốn đang vui vẻ, nghe thế thì có chút buồn bả.

"Tiên sinh, ngài thật là biết nói đà, chúng ta là địa tinh, có tư cách tham gia Ma Giới Tranh Bá Chiến sao!"

"Đúng đó, Ma Giới Tranh Bá Chiến là nơi của các cao thủ!"

"Nếu như chúng ta đến báo danh, chỉ sợ khiến cho người khác cười đến rụng răng quá!"

Các địa tinh mỗi người một câu, Cổ Diêu cũng đã có thể hiểu được phần nào về Ma Giới Tranh Bá Chiến, xem ra đó là môt loại thi đấu nào đó.

Đông Phương Lộ cũng đã hiểu được ý định của Cổ Diêu, hắn nói bóng nói gió là để thăm dò về ma giới tranh phách chến, nếu như trực tiếp hỏi thì khửng định sẽ bị phát hiện là người mới đến. Xà nữ ở mị chi thành gần huyết hải đã từng nhắc nhở qua, sự việc này tốt nhất là đừng nên để người khác biết được, cho nên Cổ Diêu đành phải sử dụng chút thủ đoạn.

Đương nhiên là các địa tinh ngu xuẩn này không thể nhìn ra được, cho dù có nhìn ra được thì bọn họ cũng mặc kệ, có thể cho bọn họ lợi lội thì cho dù là ai đi nữa cũn biến thành cha mẹ tái sinh hết.

Từng bước dẫn dụ các địa tinh, cuối cùng hai người đã biết được tin tức cần biết về Ma Giới Tranh Bá Chiến.

Quả nhiên là giống như Cổ Diêu suy đoán, danh như ý nghĩa, Ma Giới Tranh Bá Chiến cũng là một cuộc thi giống như kỳ thi đấu hằng năm của thần thánh học viện, nhưng khác ở chỗ là phạm vi của nói rất rộng, đó là toàn bộ cả ma giới.

Ma giới không có học viện, tất cả đều là thông qua hình thức nguyên thủy nhất chính là chiến đấu để nâng cao thực lực, cho nên cơ chế tuyển chọn nhân tài không có tốt lắm. Nhưng Ma Giới Tranh Bá Chiến thì đã cung cấp cho các cao thủ một cơ hội để vang danh.

Đây chính là cuộc thi đấu lớn nhất của ma giới, Ma Giới Tranh Bá Chiến có ý nghĩa vô cùng quan trọng, và tầm ảnh hưởng rất lớn.

Mỗi năm vào ngày mồng một tháng ba, đó chính là thời gian bắt đầu của Ma Giới Tranh Bá Chiến, các nơi ở ma giới thiết lập vô số các lôi đài lớn nhỏ để tiến hành thi đấu, những người xuất sắc nhất đều có khả năng gây được sự chú ý đến các thủ hạ của ma vương, để có thể nâng cao được thân phận của mình. Quyền lợi, không chỉ có nhân loại ở tạp địch đại lục yêu thích mà nó còn rất là hấp dẫn đối với các sinh vật có trí tuệ cao.

Có ai mà không muốn nắm trong tay vạn quân, có ai lại không muốn rung trời chuyển đất?

Các cao thủ ẩn danh ở ma giới ít hơn ở tạp địch đại lục rất nhiều, tuyệtddaij đa số đều thích chứng mình thực lực cường đại của mình, có được quyền lực, địa vị tôn kính, tài phú và mỹ nữ, vì thế không tiếc hết thảy mà thượng đài. Do đó trước ngày mồng một tháng ba hàng năm, những nơi có lôi đài tổ chức Ma Giới Tranh Bá Chiến đều có cao thủ tụ họp, chờ đợi thi triển thân thủ.

Đây là một nơi để cất cánh ước mơ, nhưng cũng chính là một nơi tàn khốc, Ma Giới Tranh Bá Chiến không giống như là thi đấu ở thần thánh học viện, không có trang bị kết giới, người trên lôi đài tự do chiến đấu, dã man, bạo lực, tanh máu, đó là những từ có thể dùng để hình dung về nó. Đối với đối thủ mà nhân từ thì đó chẳng khác nào là tự sát cả.

Nếu như thực lực song phương chênh lệch quá nhiều thì có thể bỏ cuộc trước trận đấu, giống như là địa tinh đấu với ma quỷ, trước trận đấu địa tinh khẳng định sẽ bỏ cuộc, để tránh khỏi đi uống trà với tử thần, đương nhiên trong lịch sử, số lượng địa tinh tham gia Ma Giới Tranh Bá Chiến còn ít hơn cả số lông mao trên đầu con cóc.

Nếu như thực lực của song phương ngang nhau thì phải trông chờ vào thời khắc quyết định để phân thắng bại, song phương không ai hạ thủ lưu tình. Vì thế cho nên thương vong là không thể tránh khỏi được.

Song phương đối chến, đều là giẫm lên thi thể của đối thủ để bước lên cao hơn. Đây là Ma Giới Tranh Bá Chiến, dùng tính mạng để đánh cược.

"Tiên sinh. Người cũng muốn tham gia Ma Giới Tranh Bá Chiến phải không?"

" Vấn đề này còn phải hỏi sao? Chỉ cần nhìn qua là có thể biết được tiên sinh có thực lực cao cường. Chỉ cần dùng một ngón tay thôi là đã đủ khiến cho đối thủ thấy được bầu trời đầy sao!"

" Bá chủ của Ma Giới Tranh Bá Chiến năm nay, khẳng định không ai ngoài tiên sinh rồi!"

Các địa tinh lại bắt đầu vỗ mông ngựa, Cổ Diêu tự nhận rằng công phu vỗ mông ngựa của mình đã thuộc hàng cao thủ rồi, nhưng nếu như so với các địa tinh thì xem ra có chút mặc cảm. Nếu như các địa tinh này ở tạp địch đại lục thì chắc địa vị sẽ được xếp cao hơn hẳn ở nơi này, bởi vì có rất nhiều người thích nhất là được nịnh nọt.

"Tiên sinh, hay là chúng ta đi theo cỗ vũ cho ngày nha!" Các địa tinh ầm thầm tính toánh. Nếu như đi theo đại tài chủ này thì có thể tiếp tục được ăn uống miễn phí. Đó là một chuyện vô cùng tốt, chúng nó quả thật là chỉ có được một ít trí tuệ, rất dễ bị dụ lợi, tự tư tự lợi, khi thấy tiền tài trước mắt là không còn suy nghĩ được gì nữa. Bởi thế cho nên bọn chúng so với ngưu đầu nhân chẳng hơn được bao nhiêu.

Đã đạt được mục đích rồi, Cổ Diêu đương nhiên là không cần đến đám phế vật chỉ biết nịnh hót này, lập tức nói:" Không, ta không có ý định tham gia Ma Giới Tranh Bá Chiến."

"Thật sao? Thật là đáng tiếc." Các địa tinh đều cảm thấy tiếc nuối, cũng không biết là cảm thấy tiếc vì Cổ Diêu không tham gia thi đấu hay là tiếc cho các bữa ăn miễn phí của mình.

Sau khi đuổi đám địa tinh đi, hai người tính tiền và tiếp tục lên đường. Đông phương lộ đối với việc làm lúc nãy của Cổ Diêu có chút khó hiểu:" Này lưu manh, đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ ngươi định tham gia cái Ma Giới Tranh Bá Chiến chó má kia sao?"

Cổ Diêu không có trực tiếp trả lời:" Tam Tiểu Thư, ta nói này, dù sao thì cô cũng là nữ hài tử, có thể nói năng văn nhã một chút được không?"

" Hứ, ta thích, không cần ngươi xen vào!" Đông phương lộ lần này không có truy cứu việc Cổ Diêu châm chọc mình, bởi vì nàng đang nghĩ xem Cổ Diêu có ý định gì.

" Áy, chỉ là ta muốn tham gia thôi!" Cổ diêu cũng học theo.

Đông Phương Lộ cảm thấy chán nản, nàng đương nhiên biết là Cổ Diêu sẽ không làm chuyện không đâu.

"Ngươi rốt cục có nói hay là không? Nếu không thì bổn tiểu thư sẽ 'xử đẹp' ngươi!"

" Ày da, được rồi, ta nói là được chứ gì!" Cổ diêu giơ hai tay đầu hàng, hắn không sợ Đông Phương Lộ phát ra bản năng cọp cái của mình, mà chỉ sợ nàng lại im lặng không nói như lúc vừa ra khỏi tinh linh sâm lâm, nếu thế thì trên đường đi sẽ rất là buồn chán.

" Chúng ta đến đây, có hai mục tiêu, thú nhất là tìm Đoan Mộc Tình, thứ hai chính à tìm được đường về, đúng không?"

Đông Phương Lộ hất mắt:" Nói nhảm!"

" Đương nhiên, cũng phải cứu muội muội của ta nữa, nhưng trước hết phải tìm được Đoan Mộc Tình và đường ra. Kế hoạch này ta đã nói với cô rồi."

Đông Phương Lộ gật đầu:" Nhưng, việc này thì có quan hệ gì với Ma Giới Tranh Bá Chiến chứ?"

" Đương nhiên là có, cô còn chưa hiểu sao?" Cổ diêu thở dài, ngận thiết bất thành cương. " Đường ra khỏi nơi này đã có đầu mối rồi, chuyện của Đoan Mộc Tình tốt nhất cũng nên tiến hành đồng thời, cô nghĩ xem, ma giới tranh phách chiến là hoạt động lớn nhất của ma giới, nếu như chúng ta thể hiện thực lực của mình ra, nổi danh ở ma giới thì Đoan Mộc Tình có thể biết được chỗ của chúng ta và tìm đến."

Đông Phương Lộ bừng tỉnh:" Oh, thì ra là thế, nói sớm một chút không tốt sao, cứ thần thần bí bí, ta còn tưởng ngươi có âm mưu quỷ kế gì!"

Cổ Diêu cảm thấy đau đầu:" Ta cảm thấy việc này khá dễ nhận ra, nếu cô chịu khó suy nghĩ chút là được thôi, ày!"

Đôi chân mày của Đông Phương Lộ lại nhíu lại:" Ngươi nói là ta rất ngu!"

Chính là cô tự nhận đó.

Cổ Diêu trong lòng thì nghĩ thế nhưng mà ngoài miệng thì lại không dám nói ra.

Đông Phương Lộ đưa ra nghi vấn:" Còn chuyện của Thuần Vu Tuyền thì sao, chúng ta không đi phó ước à?"

Cổ Diêu cười nói:"Không, đi xem trước một chút sau đó mới quyết định!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio