Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 14 chương 2: huyết bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ma cung của thâm uyên quả thật là rất rộng, đường đi nhiều như là tơ nhện, lại dẫn đến nhiều nơi khác nhau, quả thật là giống như một mê cung khổng lồ.

Cổ Diêu ở bên trong không ngừng đi lại, làm một đạo tặc, hiển nhiên là hắn có biện pháp để nhanh chóng ghi nhớ lại đường đi, mỗi lần đi qua một nơi thì hắn phải tính ra được thời gian đi qua khu vực này tốn mất bao nhiêu và các vấn đề liên quan đến nơi này, đó là một năng lực không được phép thiếu của đạo tặc.

Có lẽ bởi vì ma cung là nơi ngọa hổ tàng long, thủ vệ cường đại, hoặc là bọn họ chỉ tin tưởng vào thực lực của bản thân nên bọn họ không có nhờ vào ngoại vật để ngăn cản, vì thế Cổ Diêu cũng không có gặp nhiều các cơ quan bảo vệ như ở tạp địch đại lục. Cho dù có thì cũng chỉ là các cơ quan đơn giản, với khả năng của Cổ Diêu thì có thể dễ dàng vượt qua.

Vấn đề chính là, trong bóng đêm truyền đến khí tức như có như không của một chủng loại chuyên về hoạt động trong bóng đêm của ma tộc là Ám Tộc, nếu như Cổ Diêu không tu luyện Thiên Ma Quyết, không có linh giác nhạy bén thì rất khó có thể phát hiện ra được.

Bởi vì sinh nhật của yêu nguyệt công chúa nên rất nhiều thủ vệ được phái ra để tuần tra, tránh việc gây ảnh hưởng đến không khí của buổi lễ, vì thế có rất nhiều ám tộc ẩn nấp trong bóng đêm, muốn tránh khỏi bọn họ là có chút khó khăn.

Càng đau đầu hơn chính là bởi vì thân phận của Dracula vượt ngoài dự kiến của hắn cho nên kế hoạch ban đầu hoàn toàn bị rối loạn, vốn hắn tưởng rằng Dracula chỉ là một cao thủ nổi danh ở ma giới mà thôi nhưng không ngờ hắn lại là thân tín của Thâm Uyên Ma Vương, ở trong ma cung, cho dù Phong Điên Nhị Quái có được năng lực thông thiên thì 'song quyền nan địch tứ thủ'!

Xem ra, kế hoạch cần phải thay đổi, cần phải lén lút cứu Hàn Đan từ tay của Dracula rồi sau đó thông qua Thuần Vu Tuyền mà tìm đường ra khỏi Ma Giới, nhưng mà trên đường về có thể tránh thoát được sự chú ý của Dracula hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng mà lúc này chưa chắc Đan Đan đang ở trong ma cung, nếu như không tìm được nàng thì chắc phải ép hỏi Dracula mới được, nếu thế thì không thể nào tránh khỏi việc phát sinh xung đột.

Ày, thật là khó quá đi!

Các khách nhân đến từ các nơi ở thâm uyên đêm nay cũng ở ma cũng nên đi bái phỏng lẫn nhau là không ít, vì thế Cổ Diêu cũng gặp phải một vài người, đều là những cao thủ danh chấn một phương của thâm uyên, có điều Cổ Diêu đối với ma giới thì kiến thức thô thiển, căn bản không thể nào nhận ra bọn họ được.

Cổ Diêu cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi phía trước truyền đến tiếng chân.

Đoàn người phi như bay trên đường. Ở bên trong là một chiếc xe, to lớn và xa hoa, từ trang trí của chiếc xe có thể nhận biết được chủ nhân có thân phận rất cao quý, còn có hai hàng thị vệ cưỡi ma thú mở đường.

Cổ Diêu cảm thấy rất là kỳ quái, cuối cùng là ai. Thật là phô trương.

Vì tỏ vẻ tôn trọng đối với Ma Vương, cho nên các khách nhân đến đây đều để thú cưỡi lại ở bên ngoài, chỉ đi bộ bên trong ma cung, hơn nữa mỗi người chỉ mang theo vài thị vệ, chiếc xe kia thì có hơn mười mấy người hộ giá, ở bên trong ma cung mà thế thì quá là huênh hoang.

Suy nghĩ một chút, Cổ Diêu liền nhận định đó chính là quý tộc ở trong ma cung, ngoại trừ việc bọn họ là chủ nhân ở đây ra thì hẳn là không còn ai lại làm càn như thế cả.

Xe chạy ngang qua người, nhìn qua tấm rèm che lấp, có thể thoáng nhìn thấy được bên trong là một thiếu nữ, nhưng chưa kịp nhìn rõ thêm thì xe thú đã chạy qua.

Cổ Diêu kinh ngạc, mặc dù chỉ trong một khắc ngắn ngủi nhưng hắn vẫn có thể nhận ra thiếu nữ đó là nhân loại. Trước khi biến thân thì đa số các đại Ác Ma có bề ngoài rất giống với nhân loại, nhưng trang phục thì lại khá là khác nhau, các nữ Ác Ma thì đa số là hào sảng. Tóc ít khi nào cài thoa hoặc trâm, đây có thể nói là một điểm đặc biệt.

Ngoại trừ việc đó ra thì khí chất của nhân loại và Ác Ma cũng có chút khác nhau, bởi vì các nữ Ác Ma rất là cường hãn, nên khiến cho người khác có cảm giác rất là mạnh mẽ, cho dù mà đệ nhất mỹ nữ của ma giới là địch lệ nhã cũng không có ngoại lệ, mà đa số nữ tử của nhân loại đều rất là nhu hòa, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt như Đông Phương Lộ ra mà thôi.

Ở ma giới mấy tháng, Cổ Diêu dường như cảm thấy Ác Ma và nhân loại đã dễ dàng phân biệt hơn, không còn nhầm lẫn nữa, trừ phi là Ác Ma đó ngụy trang.

Mà thiếu nữ trong xe lúc nãy thì mặc trang phục rất giống nhân loại. Tuy nói là nhân loại ở ma giới cũng có được các vị trí quan trọng nhưng dù sao cũng không phải là ma tộc, có thể có được tước vị đã là hi hãn lắm rồi, hơn nữa những người bên cạnh Ma Vương đều là thân tín của hắn nên nhất định là người cùng tộc. Vì thế ở trong ma cung xuất hiện một thiếu nữ nhân loại thì là rất đặc biệt.

Đoàn người dần dần đi xa. Cổ diêu có cảm giác là thiếu nữ vừa nhìn thoáng qua kia rất quen, hình như là đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng Cổ Diêu không thể nào nhớ ra được, nên cũng không muốn suy nghĩ tiếp. Phải biết rằng hắn đã đến ma giới được hai ba tháng rồi, còn đối phương lại là một nhân vật lớn ở trong ma cung, làm sao hắn có thể biết được chứ.

Lại mấy giờ trôi qua, trăng đã sắp lên trên đỉnh đầu, người đi lại trong ma cung cũng thưa thớt nhiều, thái lặc đã từng nhắc là nếu đi lại trong ma cung khuya quá thì có thể thủ vệ sẽ hỏi han, vì thế Cổ Diêu chuẩn bị đánh trống thu binh.

Mặc dù đã dùng đến tốc độ và hiệu suất nhanh nhất để hành động nhưng Cổ Diêu tính ra bây giờ chỉ là thăm dò được một phần tư của ma cung mà thôi, cũng may là còn ngày thời gian, nhân dịp trí nhớ còn rõ ràng tốt nhất là nên về vẽ lại.

Cổ Diêu đang định quay trở về thì nghe được tiếng nói:" Bá tước điện hạ, ngài đã trở về."

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng của Cổ Diêu chấn động.

Phía trước là một tòa thành, tựa hồ đã rất là lão rồi, hoang tàn vô cùng, cả tòa thành là một màu máu, nhìn thấy cũng phải giật mình, cả tòa thành không có một ngọn đèn, quá mức yên tĩnh, cho dù là có ánh trăng chiếu xuống thì cũng không làm giảm bớt cảm giác âm trầm của nó.

Trước cửa có mấy người đang đứng, ngoại trừ số thủ vệ đó ra thì còn lại một trung niên nam tử mặc một chiếc áo đuôi én màu đen, cổ áo dựng thẳng, cả người được bao phủ trong áo.

Quái khách ở Ngã Trạch Lạp Tư, nơi làm nhiệm vụ thực tập, đã bắt đi Hàn Đan, cũng chính là Huyết Ma của Thâm Uyên bá tước Dracula, cuối cùng cũng gặp lại hắn!

Dracula không có thay đổi gì nhiều, có thể nói là so với lần trước gặp mặt ở Nhã Trạch Lạp Tư hoàn toàn giống nhau, Cổ Diêu liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.

Chuyện cũ tràn về, Cổ Diêu phải cố gắng kềm chế kích động trong lòng mình, vì ngày hôm nay, hắn đã chuẩn bị mấy năm rồi, nếu như không phải do may mắn đi vào được ma giới, là mục tiêu lớn nhất của đời hắn, thì thậm chí thời gian chuẩn bị còn lâu hơn nữa. Bây giờ, Dracula đang đứng ngay trước mắt làm sao mà hắn không kích động được cơ chứ!

Cổ Diêu hít sâu một hơi, tâm tình đang mất khống chế bình tĩnh lại.

Dracula gật đầu:" Uh, hôm nay có vị khách nào đến không?"

" Bẩm báo điện hạ, tạm thời không có!"

" Được rồi, nếu như có thì cứ nói là ta có việc nên ra ngoài rồi, hiểu chưa?"

" Vâng, điện hạ!"

Dracula đi vào cổng, quay sang nhìn Cổ Diêu một cái.

Đừng nói bây giừo diện mạo của Cổ Diêu đã thay đổi, Dracula không thể nhận ra được, nam hài ở Ngã Trạch Lạp Tư kia chỉ là một trong vô số người mà hắn đã gặp qua, có lẽ hắn đã sớm quên đi mất rồi. Dracula chỉ cảm thấy kỳ quái chính là tại sao Cổ Diêu lại đứng ở phía xa để nhìn mình, đến làm khách ở ma cung đều là những cao thủ mà hắn đã từng gặp qua, loại hành vi này hình như rất là hiếm.

Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Dracula cũng không thèm để ý, hắn quay lưng lại đi vào trong.

Dracula mặc dù không nói gì nhưng thủ vệ lại thấy được một động tác nhỏ của hắn nên liền đi đến vặn hỏi:" Này, ngươi đứng đây làm gì?"

" Ay, ta đến tham dự khánh điển của Yêu Nguyệt công chúa, đang đi dạo trong ma cung, nên đi ngang qua đây, không biết nơi này là nơi nào?" Cổ diêu vừa nói vừa chuyển sang hỏi lại.

Dù sao thì nơi này hiện đang có rất nhiều quyền quý, không chú ý mà đắc tội thì sẽ rất phiền, khẩu khí của thủ vệ cũng hòa hoãn hơn nhiều:" Xin lỗi, thật là thất lễ, đây là Huyết Bảo của bá tước Dracula, bá tước điện hạ thích thanh tĩnh, không muốn bị quấy rầy, nếu như không có chuyện quan trọng thì xin ngài vui lòng quay lại."

Quả nhiên là nơi ở của Dracula!

Tâm tình của Cổ Diêu vừa bình tĩnh xuống lại lập tức phức tạp hẳn lên, phải biết rằng, rất có thể Đan Đan đang ở bên trong!

Hắn đã từng chính miệng đáp ứng Hàn đại hộ là sẽ chiếu cố cho Đan Đan, hơn nữa Cổ Diêu đã xem Hàn Đan như là thân muội của mình, nhưng nàng lại bị người khác bắt đi, hắn cảm thấy rất là xấu hổ, tự trách bản thân, hắn hận không thể lập tức xông vào trong dò xét tình hình.

Nếu như là vài năm trước, khi còn là một tên nhóc thì chắc chắn là hắn sẽ làm như thế, nhưng mà lúc này hắn đã trưởng thành, hiểu được tính chất của sự việc, vì thế hắn mới cố gắng kềm chế xúc động mãnh liệt.

Bất luận là từ góc độ nào đi chăng nữa thì lúc này lẻn vào trong là một hành động không sáng suốt.

Dù sao thì cũng đã đợi nhiều năm rồi, thêm vài ngày nữa cũng không tính là nhiều.

Lập tức rời khỏi tầm mắt của các thị vệ, Cổ Diêu quay đầu lại nhìn Huyết Bảo, trong đêm tối nó vô cùng tĩnh mịch.

Mấy năm nay, chẳng lẽ Đan Đan cô tịch trong toàn thành không hề có chút sinh khí này sao?

Cổ Diêu cảm thấy trong lòng đau xót, tình cảm trong lòng dâng trào, không cách nào khống chế, cũng hạ quyết tâm, hai ngày tiếp theo, toàn thành này chính là mục tiêu để hắn thăm dò.

Đan Đan, chờ một chút, Cổ Diêu ca ca sắp đến rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio