Hôm sau, ngày thi đấu chính thức bắt đầu, không có nghi thức, không có diễn thuyết, chỉ còn không khí sôi động, cuồng nhiệt chờ đợi quyết đấu.
Các sân huấn luyện của thần thánh học viện đều thành lôi đài.
Mỗi lôi đài đều có các trận đấu cấp bậc bất đồng, các trận đấu đỉnh cao dĩ nhiên là các trận đấu tiêu điểm, hấp dẫn nhiều người xem, nên được an bài ở những nơi có thể chứa được nhiều người, nhưng cho dù là các trận đấu bình thường hay là tiêu điểm đều có chung một vấn đề là chỗ ngồi không cung ứng đủ nhu cầu.
Những người có thực lực không cao khi quyết đấu cũng có không ít người đến xem, được an bài ở các sân huấn luyện nhỏ, người đến xem ngoại trừ các học viên ra thì cơ bản hầu như là người quen đến cổ vũ.
Mà sân huấn luyện số thì giống như một cái lôi đài nhỏ, chỗ ngồi không quá ba nghìn, hầu như đây chính là lôi đài có quy mô thấp nhất, so với các lôi đài có sức chứa hơn vạn chỗ thì quả là đáng thương.
ở một trận đấu như thế này thì thường không có điểm gì đặc biệt, người tam gia thi đấu hầu như đều là học viên đứng đầu năm nhất của các ban, mà các trận đấu ở đây thì thường là có một học viên bình thường hoặc cả hai đều là học viên bình thường.
Nhưng lôi đài số không phải do thế mà heo hút, nhất là đến gần trưa, người đến xem càng nhiều, quả thực là đã kín hết chỗ ngồi, ngay cả lối đi ra nhà vệ sinh cũng không có, căn bản nơi này chỉ có thể chứa ba ngàn người thôi nhưng bây giờ đã là tám ngàn người rồi!
Trận đấu được tiến hành trên lôi đài này chính là giữa một chiến sĩ và một quyền sư, đều là học viên bình thường. Mặc dù song phương đã rất cố gắng chiến đấu nhưng thực lực có hạn nên cũng có thể nói là không có gì đặc sắc.
Khán giả rõ ràng đối với trận đấu này không có hứng thú, bọn họ thản nhiên nói chuyện phiếm, có người thì nhìn đông nhìn tây, thậm chí là có người đang chơi bài, hoặc là ngáp dài.
Đao kiếm quyền đầu vô nhãn, vì tránh cho thương vong xảy ra khi thi đấu, ương cập trì ngư, đối với sân huấn luyện ảnh hưởng, học viện đã làm chút công việc để bảo vệ.
Trên lôi đài do kim thuật sư cùng với kết giới sư cùng nhau tạo một cái kết giới hấp lực. Khiến cho người ở trong đó chỉ có thể phát ra một phần năm thực lực, đồng thời người tham gia thi đấu sẽ được khảo sát, sẽ có một ống máu phản xạ lên trên màn hình lớn khi người thi đấu bị thương thì thanh máu sẽ giảm xuống, sau đó sẽ dựa vào thanh máu để xem xét và quyết định.
Làm cho thanh máu của đối thủ giảm xuống đến mức thấp nhất thì sẽ được tính là chiến thắng.
Bất quá thanh máu chỉ là một phần năm sinh mệnh lực của tuyển thủ mà thôi. Cho dù giảm xuống đến mức không thì sinh mệnh lực cũng chỉ mất có một phần năm mà thôi, không tạo thành thương tích trí mạng, thậm chí tình huống trọng thương cũng ít khi xuất hiện, trừ khi song phương có thực lực chênh lệch quá lớn, khiến cho thanh máu tuyển thủ kia bị hao tổn nghiêm trọng.
Loại thi đấu mà tránh cho thảm kịch phát sinh này đồng thời cũng có thể gọi là công bằng. Một phần năm thực lực đấu với một phần năm sinh mệnh lực, nên hiểu quả sẽ không sai biệt lắm.
Mấy loại hình thức chiến đấu này so với trò chơi khá giống nhau, những người ở ngoài xem có thể thông qua thanh máu mà biết được tình huống hiện tại của tuyển thủ.
Trên lôi đài, chiến sĩ và quyền sư thực lực không kém nhau mấy, thanh máu của song phương đã gần đến đáy, cuối cùng quyền sư kỹ thuật cao hơn một bậc, hoặc là do có vận hí tốt hơn một chút, tránh được công kích của chiến sĩ, rồi đem toàn lực phản đòn, đánh trúng vào mặt chiến sĩ.
Thanh máu của chiến sĩ mất nhiều, đã cạn đến đáy, trận đấu đã có kết quả. Quyền sư thắng hiểm, có thể tấn cấp, còn chiến sĩ thì chán nản, thiếu chút nữa là hắn có thể thắng rồi, chỉ là vào phút cuối cùng hắn không tỉnh táo vào trầm ổn bằng đối phương.
Mặc dù chiến bại, nhưng trong trận đấu này hắn đã có được một kinh nghiệm quý giá, sau này sẽ không mắc phải sai lầm như thế nữa, đây chính là điểm quan trọng nhất của kỳ thi đấu này.
Hơn nữa, thất bại một trận không phải là hoàn toàn đánh mất cơ hội, điểm của hắn bây giờ là -, chỉ cần trong lần rút thăm với các tuyển thủ có cùng số điểm âm như mình thì khi đối kháng nếu thắng thì điểm sẽ trở lại như lúc xuất phát, nếu thua tiếp thì điểm sẽ thành -, tiếp tục cùng với các đối thủ có điểm số là - đối kháng, nếu thắng thì quay về -, cùng người có điểm - đối kháng, còn nếu thua thì sẽ giảm xuống thành -, lúc đó cũng hoàn toàn mất tư cách chiến đấu tiếp.
Nếu như vốn là một loại thi đấu tàn khốc, mạnh mẽ đối kháng, cho dù là vì bất kỳ nguyên nhân nào đi nữa, nếu thua thì sẽ đi tư cách chiến đấu thì sẽ rất là tiếc nuối, nhưng ngược lại cách tính điểm này sẽ có lợi hơn, có thể nói là lui một bước để tiến xa thêm, sau trận đấu nếu có thua thì sẽ có thể nhận ra được khuyết điểm của mình, và cũng có thể nói là không sợ lỡ mất nhân tài, vì thế học viện mới chọn cách thi đấu kiểu tính điểm này.
Nếu như có thực lực mạnh mẽ thì nếu có thua một trận cũng không cần phải lo lắng vì có thể vãn hồi điểm dựa vào trận đấu tiếp theo, đồng thời cách thi đấu này cũng cho các học viên có nhiều cơ hội để ma luyện, cho dù là một học viên liên tục không thắng cũng có thể tham gia vài trận đấu.
Bất kỳ là ai cũng có chỉ có ba lần thất bại, nếu trong quá trình chiến đấu mà thất bại ba lần thì mất quyền thi đấu, chứng minh đệ tử đã không còn thực lực để thi đấu tiếp, cho dù điểm số có cao đến đâu cũng chỉ vô dụng, đành phải dừng bước tại đó.
Lúc này truyền thanh vang lên:”Trận đấu tiếp theo …”
Lúc này những khán giả đang nói chuyện phím, ngủ gật, chơi bài hoặc đang ngáp dài ngáp ngắn chợt tỉnh táo tinh thần, vểnh tai lên nghe.
“Võ áo bộ kỹ sĩ hệ, năm nhất, ban ba Ngả Phú Lý , đấu với võ áo bộ, thích khách hệ, năm nhất, ban sáu Tể TIệp”
Khán giả vừa nghe xong lại tiếp tục uể oải, lại tiếp tục công việc ban nãy, ai ngủ lại tiếp tục ngủ, nói chuyện tiếp tục nói chuyện, đánh bài tiếp tục đánh bài.
Trên lôi đài hai đối thủ nhanh chóng xuất hiện, một kỵ sĩ, một thích khách, hai loại nghề nghiệp có đặc điểm trái ngược nha, kỵ sĩ quang minh chính đại, dĩ thế thủ thắng, thích khách thì am hiểu, ẩn hình, tinh thông kỹ năng ám sát.
Hai đệ tử đều là người của ưu tú ban, cho dù là ưu tú ban thì vốn là phải có chút hấp dẫn nhưng lần này thì bọn họ lại không thể hấp dẫn người xem được.
Trên lôi đài số , hai vị ưu tú đệ tử thi đấu nhưng lại không có sự hưởng ứng nhiệt tình của khácn giả, tình huống như vậy khá là hiếm, nếu nói đây là làm trò cũng không quá đáng.
Cho đến khi trận đấu kết thúc, cũng chẳng ai chú ý đến bọn họ, thạm chí ngoài bằng hữu họ ra thì chẳng ai thèm quan tâm đến kết quả.
Đây vốn là một trận đấu có số lượng khán giả đông đảo, có thể so với sân huấn luyện cỡ trung, nhưng lại là một trận chiến vô cùng xấu hổ, cho dù là thắng hay thua thì kỵ sĩ hay thích khách đều cảm thấy mất mặt, bọn họ đều bị bỏ qua hết.
Truyền thanh tiếp tục tuyên bố trận đấu tiếp theo, cũng không phải là tuyển thủ mà khán giả chờ đọi, lúc này có nhiều người cuối cũng cũng không chịu nổi!
“Kỳ quái, sao lại không có tên ‘Bạo Lộ Cuồng’?”
“Đúng rồi, vì có thể có được chỗ tốt, ta đã phải đợi ba giờ rồi!”
“Ba bốn giờ tính gì, , lão tử từ lúc h sáng đã đến lôi đài số này chiếm chỗ rồi!”
“Vừa nghe được tin Hạ Hầu Cẩn cũng chuẩn bị thi đấu, nhưng ta lại bỏ qua để đến xem tên “Bạo Lộ Cuồng”!”
“Hạ Hầu Cẩn thì sao chứ? Dù sao hắn cũng chắc chắn sẽ thắng, sau này còn có nhiều cơ hội mà, mà tên ‘Bạo Lộ Cuồng’ chắc chỉ thi đấu được ba trận mà thôi, nếu bỏ qua các người sẽ hối hận!”
“Đồng học, ngươi sai rồi, ta cho rằng chỉ có một trận thôi, vì đối thủ của hắn chính là Mộc Linh Linh vốn là bạn cùng phòng của Đông Phương Lộ, và cũng là người trong tổ chức nữ quyền, cho nên thanh máu của Bạo Lộ Cuồng nhất định sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng, cho dù có khống chế lực bảo vệ, hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ, kết quả là có thể tiếp tục đánh trận sau không mới là vấn đề!”
“Các người đừng nói vội, cố chờ một chút đi, chờ càng lâu, đến lúc đó càng sảng khoái! Càng được mong chờ thì lúc đó hưng phấn càng nhiều!”
Trên bàn nghị luận. Tiêu điểm đều tạp trung vào một danh từ - Bạo Lộ Cuồng.
Nguyên nhân khiến cho lôi đài số có được náo nhiệt chưa từng có này chính là Cổ Diêu!
Thích náo nhiệt vốn là bản tính của con người. Ngoại trừ vũ kỹ ra, thì chuyện xấu thì sẽ có lực hấp dẫn, hoặc là nhân vật vô tiền khoáng hậu có mị lực không bao giờ suy giảm.
Mà lúc này Cổ Diêu đang ở trong phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, các tuyển thủ khác đều đi quan sát lôi đài, nắm rõ địa hình thi đấu thì sẽ có điểm tốt khi thi đấu.
Nhưng còn có trận nữa là đến hắn rồi nên hắn không dám lộ diện.
Bên ngoài có rất nhiều người đến xem, mà trong đó có hơn % là đến vì mình, đáng tiếc không phải là vì danh khí, mà hoàn toàn ngược lại.
Danh tiếng của Cổ Diêu bây giờ thật sự là rất thối sau sự kiện nhà vệ sinh, các nữ học viên trong học viện dĩ nhiên là tức giận vô cùng, mà các nam học viên cũng không ủng hộ, đối thủ của hắn là Mộc Linh Linh là một tiểu mỹ nữ, nên việc ủng hộ cô ấy sẽ là hiển nhiên rồi.
Về phần tổ chức nữ quyền của học viện, ngoại trừ những trận đấu đặc biệt ra thì hầu như toàn bộ đều quang lâm.
Cổ Diêu cơ hồ có thể đoán được, chỉ cần ra khỏi phòng nghỉ ngơi thì sẽ bị nước miếng, rác, chai lọ, nịt ngực, quần tam giác, ‘áo mưa’, ‘Hộ Thư Bảo Đẳng’ dìm cho chết đuối.
Ai, hay là khởi động trong khi chờ đợi.
Vì để giảm bớt căng thẳng cho tuyển thủ trước giờ thi đấu, học viện cho phép băng hữu vào vào phòng chờ đợi, nhưng chỉ giới hạn một người, đáng tiếc ngay cả một vị bằng hữu Cổ Diêu cũng không có.
Trong ban có mất người cũng có chút giao tình với hắn, nhưng sau sự kiện nhà vệ sinh thì lại chỉ rõ giới hạn với hắn do sợ bị dính phân vô cớ, những bằng hữu như thế thì không có cũng đươc.
Hạ Hầu Cẩn vốn là một người trọng huynh đệ, hoàn toàn không chú ý đến lời đồn, đáng tiếc, hắn phải thi đấu cùng giờ với Cổ Diêu nên phải báo danh trước một giờ, nếu không sẽ bị xử là thua cuộc, nên hắn dù có ý ủng hộ nhưng cũng không thể nào đến được.
Tạp La vốn không có trận nào vào đúng giờ này, vốn là đáp ứng sẽ đến nhưng đột nhiên gần đến giờ thì hắn lại nói là có linh cảm nên phải lập tức về thí nghiệm, thế là chuồn êm.
Đối với luyện kim thuật sư mà nói thì thì nghiệm là quan trọng nhất hết thảy, lý do này rất chính đáng, không thể bác bỏ được, nhưng trước giờ xuất phát mà lại đột nhiên có linh cảm cũng có thể coi như là đây chỉ là cái cớ.
Hàn Đan không có thi đấu nhưng Cổ Diêu lại bảo nàng không nên đến xem thi đấu, nếu thế thì sẽ mang đến cho hắn gánh nặng tâm lý, ảnh hưởng đến trận đấu, nên Hàn Đan chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng mà thôi.
Trên thực tế, lúc này Cổ Diêu thiết tha hy vọng có được một người bên cạnh, cho dù chỉ là nói vài câu để giảm bớt căng thẳng, khẩn trương, đây dù sao cũng chính là trận đấu đầu tiên của hắn, nhưng dù sao bây giờ mình đã thành công địch của tất cả mọi người rồi, Hàn Đan nếu đến đây chắc sẽ bị vạ lây, chịu sự nhục mạ của người khác.
Bên ngoài có rất nhiều người, nhưng hắn chẳng biết một ai, Cổ Diêu cảm thấy cô độc, loại cô độc này xuất phát từ nội tâm, giờ phút này hắn toàn toàn bị cô lập, không ai giúp đỡ.
Hắc, , đây đúng là một trận chiến cô độc!
Chính vào lúc này, quản lý viên của phòng nghỉ ngơi đi đến:”Cổ Diêu, bên ngoài có một vị đồng học nói là vẫn cảnh chi giap của ngươi, có cho hắn vào không?”
Vẫn cảnh chi giao?
Từ này có phải là rất khoa trương hay không?
Ngoại trừ Hạ Hầu Cẩn, Tạp La, Hàn Đan, cũng chỉ có vài người học chung nhưng bây giờ đã vạch rõ giới tuyến với hăn, lúc này ai có thể trọng tình, không sợ bị coi là kẻ địch của toàn học viện đây? Nếu thế thì từ vãn cảnh chi giao cũng không tính là quá khoa trương.
Cổ Diêu vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng lại không thể nào nghĩ ra được người kia là ai:”Người kia, tên lf gì thế?”
Quản lý viên nói:”Điểm này thì không rõ lắm, bằng hữu của tuyển thủ chúng tôi không quan tâm lắm!”
Mặc kệ thế nào, vào lúc này có người đến ủng hộ mình là chuyện tốt, Cổ Diêu gật đầu nói:”cho vào đi!”
Không có gặp nhau nhiều lần lắm, mỏ nhọn mặt khỉ, trên môi lại có thêm hai cái râu cá trê, tướng mạo cực kỳ bỉ ổi tiến vào:”Cổ Diêu đồng học, ta đến để ủng hộ cho ngươi!”
Cổ Diêu vừa nhìn thấy thiếu chút nữa là té xỉu, người đưa than sưởi ấm trong đêm đông chính là cái tên học viên năm ba ban tám, nói rằng có cùng sở thích với mình, Nguyên Tội!