Vô Sỉ Đạo Tặc

quyển 7 chương 8-1: nguyên tử bạo liệt quyền (i)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hách Liên Kiếm vừa dứt lời thì không gian khôi phục lại như thường. lôi đài vẫn là lôi đài, khan giả vẫn là khán giả, đối thủ cũng đang ở trước mặt.

Chẳng lẽ huyễn thuật cũng không có hiệu lực.

“Thiên Mị Huyễn Cảnh – Chân Thật Đích Mộng” Hách Liên Kiếm ung dung nói:”Trong huyễn cảnh, ngươi sẽ nghe thấy, nhìn thấy những sự kiện hoàn toàn giống với bên ngoài nhưng ngươi lại chính là ngoại lệ.”

Khi nói chuyện hắn cũng đi đến trước mặt Cổ Diêu, song phương có thể gọi là đứng sát nhau.

Địch nhân ở trước mắt, Cổ Diêu giơ nắm tay lên nhưng động tác vốn rất đơn giản này lại trở nên vô cùng khó khăn, một động tác rất là thong thả, giơ tay lên nhưng bây giờ muốn làm phải tốn đến mấy chục giây.

Lúc này Cổ Diêu đã rõ ý của Hách Liên Kiếm, lúc này hắn tựa như là đang bị một ngọn núi lớn đè lên, bị ép đến khó mà thở nổi, ngay cả việc nhấc tay lên cũng là một hành động khó khăn.

Trong mắt của khán giả, động tác của Cổ Diêu giống như là một thước phim quay chậm, bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái nhưng đều hiểu đó là do huyễn thuật mà ra.

“Thật đáng thương, ngươi hãy xem bộ dáng của mình đi, mặc dù còn có thể di động nhưng ngay cả năng lực cơ bản nhất cũng đã mất đi.” Hách Liên Kiếm nói xong liền lấy kiếm đâm vào người Cổ Diêu, động tác của hắn rất chậm, hành động vô cùng thong thả, để lại trên người Cổ Diêu một vết thương, bởi vì động tác của Cổ Diêu còn chậm hơn hắn rất nhiều lần.

Cổ Diêu muốn nói nhưng đầu lưỡi lại cứng như nắm tay không thể thốt lên một lời nào.

“Vô ích thôi!” Hách Liên Kiếm tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của hắn, trào phúng nói:”Ngoại trừ có thể đúng ra toàn bộ hành động của ngươi đều không thực hiện được, kể cả nói, cho nên hiện tại ngươi không thể nào bỏ cuộc được! Bây giờ ngươi chẳng khác nào là một đứa trẻ con, ha ha h …”

Vừa nói chuyện hắn vừa đâm vài kiếm lên người của Cổ Diêu, mà máu trên người của Cổ Diêu chảy xuống cũng không nhiều, điều này chứng tỏ Hách Liên Kiếm cũng không có dùng lực quá mạnh, thậm chí có thể nói là hắn chỉ nhờ vào sự sắc bén của thanh kiếm mà tấn công Cổ Diêu thôi.

Quá trình hành hạ Cổ Diêu như thế này sẽ không làm cho Cổ Diêu bị thua quá sớm.

“Có tay có chân nhưng lại chẳng khác như một phế nhân cảm giác này thế nào?” Hách Liên Kiếm cũng không quên làm nhục Cổ Diêu bằng ngôn từ:”Có phải là rất cô độc, rất bất lực? Hãy xem đại ca Hạ Hầu Cẩn của ngươi ngay phía dưới đi.”

Sắc mặt lo âu của hắn quả thật là đặc sắc, hắc hắc, vào buổi lễ khai giảng hôm đó các ngươi vũ nhục ta ta nhất định sẽ trả cho hắn gấp bội, bây giờ chỉ coi như là lấy lời mà thôi!”

Hách Liên Kiếm dừng lại một chút nói:”Ay da, chút nữa là quên, hẳn là rất đau! Đây vốn là ở bên trong Chân Thật Huyễn Cảnh, ta chính là chúa tể, nếu như ta muốn thì có thể làm cho linh mẫn của ngươi đề cao cũng có thể làm cho ngươi càng thêm đau đớn!”

Vừa nói chuyện hắn vừa dùng kiếm tạo thêm một vết thương hình chữ thập lên người Cổ Diêu:”Rất đau, có phải không?”

Quả thật là rất đau, Hách Liên Kiếm không phải nói chơi, nhưng Cổ Diêu không có lên tiếng, cho dù có thể nói thì Cổ Diêu nhất định cũng sẽ không rên la.

Cực lực chịu đựng sự thống khổ, đôi mắt của Cổ Diêu tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm vào Hách Liên Kiếm.

Trong dự tính của Hách Liên Kiếm thì giờ phút này lọt vào tay của hắn thì Cổ Diêu nhất định sẽ dùng ánh mắt cầu khẩn để van xin hắn hạ thụ lưu tình, như thế thì hắn sẽ vô cùng khoái hoạt, nhưng chỉ tiếc lúc này lại hoàn toàn ngược lại với dự tính của hắn, điều này làm cho Hách Liên Kiếm vô cùng khó chịu, khuôn mặt trầm xuống.

Nhưng hắn lại nhanh chóng tươi cười:”Ta biết ngươi đang muốn chọc giận ta để có thể nhanh chóng được giải thoát có đúng không? Đừng si tâm vọng tưởng, cứ tiếp tục làm tên ngốc tử để cho ta tiêu khiển đi!”

Hách Liên Kiếm lại dùng kiếm đâm vào người Cổ Diêu một cái thật nhẹ, vừa nhẹ vừa chậm, vết thương hình chữ thập kia làm hắn cảm thấy hối tiếc vì thanh máu của Cổ Diêu bị mất nhiều quá.

Giờ phút này Cổ Diêu không thể nào di chuyển được chẳng khác nào một cái bia thịt, hoàn toàn để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, trường kiếm của Hách Liên Kiếm đưa lên hạ xuống liên tục trên người Cổ Diêu tạo thành vô số vết thương máu tươi từ trong vết thương không ngừng chảy ra, hắn hiện nay đã biến thành một huyết nhân.

Mặc dù đều là các vết thương nhẹ nhưng tình cảnh này nhìn qua rất là tàn khốc, ngay cả các nữ học viên trong tổ chức nữ quyền, kể cả Đông Phương Lộ vốn vô cùng chán ghét Cổ Diêu, cùng với bại tướng của Cổ Diêu là Mộc Linh Linh cũng không đành lòng nhìn.

Bạo Lộ Cuồng mặc dù ghê tởm nhưng các nàng chỉ muốn hắn bị người khác đánh cho thảm bại và mất đi tư cách thi đấu mà thôi, chứ không muốn nhìn thấy hắn bị hành hạ như thế này.

Người khác cũng nhận thấy hành vi của Hách Liên Kiếm hơi quá đáng, mặc dù đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng hắn lại không đánh bại đối thủ mà vũ nhục người khác, đây không chỉ là hành động bất kính đối với kỳ thì đấu này mà còn là bất kính đối với tinh thần võ đạo.

Nữ tử với khuôn mặt biến ảo không ngừng ở giữa sân chợt nổi giận, mà kỳ quái chính là nàng và Cổ Diêu không hề quen biết.

Mà ở trên khán đài còn có một cô gái hai mắt đỏ bừng, cơ hồ sắp khóc, cô gái này chính là Hàn Đan.

Sợ xú danh của mình ảnh hưởng đến Hàn Đan nên Cổ Diêu không cho nàng đến xem các cuộc chiến, nhưng trong trận đấu trọng yếu này thì Hàn Đan rốt cục không nhịn được nên lén đến xem, nhưng nấp vào một góc để Cổ Diêu không phát hiện.

Lúc này thấy được bộ dáng thê thảm của Cổ Diêu trên lôi đài, tâm trạng của Hàn Đan vừa đau vừa vội, nếu như không phải vì mình thì Cổ Diêu ca ca sẽ không cùng cái tên đê tiện kia kết thù.

Trên hàng nhất của lôi đài thì nữ tử với đủ loại đồ án xanh xanh đỏ đỏ trên người thì cắn chăt môi dưới.

Chính là Nguyên Tội, vào lúc này cung không hô lên những câu ủng hộ phóng đãng.

“Giết tên tên tiểu tử kia, ta muốn giết hắn!” Chỉ vì xung đột của mình và Hách Liên Kiếm nên bây giờ Cổ Diêu phải chịu vũ nhục thế này, Hạ Hầu Cẩn không thể không bạo nộ, muốn lập tức xông lên lôi đài bất quá có một người đã ngăn cản hắn lại.

“Bình tĩnh nào, Hạ Hầu Cẩn đừng có xúc động như thế!” người ngăn cản hắn chính là Đoan Mộc Tích:”Nếu như ngươi lỗ mãng xông xuống lôi đài như thế thì sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu thậm chí còn phải chịu xử phạt của học viện.”

“Trong trận đấu nếu như có một bên không nói bỏ cuộc trước thì đừng nói là ngươi cho dù là cả đạo sư cũng không chen vào!”

Hạ Hầu Cẩn cả giận nói:”chẳng lẽ ngươi không thấy lão nhị bị trúng huyễn thuật của tên tiểu tử hèn hạ kia nên không thể bỏ cuộc được sao!”

“Việc này cũng không có cách nào khác!” Đoan Mộc Tích thở dài nói:”Nhưng dù sao thì hắn chỉ bị các vết thương nhẹ trên người mà thôi, sau khi trận đấu kết thúc thì thần quan nhất định sẽ tiến hành cứu chữa kịp thời cho hắn mà thôi! Thậm chí ngay cả sẹo cũng không có lưu lại, nhẫn nại chút đi, ta mong được đấu với ngươi trên lôi đài đã lâu, không hy vọng ngươi lại bị hủy tư cách thi đấu như thế!”

Hạ Hầu Cẩn chán nản ngồi xuống, nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên:”Chỉ cần tên tiểu tử kia đụng với ta thì hắn chết chắc!”

Đoan Mộc Tích cũng có chút phẫn nộ:”Yên tâm nếu như hắn đụng ta thì ta nhất định sẽ trả thù cho bạn cùng phòng cả ngươi, tên tiểu tử Hách Liên Kiếm này quả thật là đê tiện, vũ nhục phẩm chất của một vũ giả!”

Tạp La mặc dù không lên tiếng nhưng trong lòng đã chuẩn bị phương án để trả thù tên Hách Liên Kiếm này với hàng trăm đạo cụ khác nhau, Hội Phấn Bất Thác, có thể làm cho người trúng phải vô cùng ngứa ngáy khó chịu liên tục suốt ba ngày, ngứa đến nỗi không chịu được phải lột cả da mới thôi.

“Thật là hay quá, Kiếm Ca Ca, tên tiểu tử kia đã thành đồ chơi của huynh, hãy tha thồ mà chơi đùa thỏa thích!” trận đấu này làm cho người khó chịu nhưng lại có một người vỗ tay khoan khoái, đó chính là một nữ nhân tươi đẹp với cặp vú to, bạn gái của Hách Liên Kiếm Hách Đế.

Mẹ nó! Đúng là một con đàn bà ác độc!

Đây hầu như là đánh giá của tất cả những người ở đây dành cho ả.

Mà các vị hoa hoa công tử khác hằng ngày cùng Hách Liên Kiếm qua lại lúc này dường như cũng có chút cơ trí không dám làm quá mức.

Trận đấu này vốn chỉ cần hai phút là có thể kết thúc nhưng cuối cùng đã kéo dài hơn nửa giờ, khắp người của Cổ Diêu toàn là vết thương, trông đáng sợ vô cùng, nhưng chiến ý trong ánh mắt của hắn vẫn không hề tiêu tan.

Hơn nữa, trên màn hình lớn thì thanh máu của hắn chỉ còn lại một tia máu cuối cùng, chỉ cần Hách Liên Kiếm vỗ nhẹ một kiếm thì trận đấu kết thúc.

Lúc trước khán giả đều mong muốn Cổ Diêu bị thua nhưng đó không phải là xuất phát từ hảo ý, nhưng sau khi chứng kiến hành động của Hách Liên Kiếm thì họ cũng không muốn xem nữ, hy vọng trận đấu có thể sớm kết thúc, Cổ Diêu được giải thoát.

Hàn Đan, Tạp La cùng Hạ Hầu Cẩn không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Hách Liên Kiếm thở dài nói:”Thật đáng tiếc, thời gian sung sướng luôn trôi qua rất nhanh, trò chơi thú vị như thế cuối cùng cũng kết thúc, thật đúng là không nỡ, bất quá trước khi trò chơi kết thúc ta nhất định sẽ làm cho nó đặc sắc hơn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio