Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

chương 42: viên đá thứ hai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người xung quanh mỗi người đều giấu trong lòng tiểu tâm tư, cũng không chú ý tới động tác nhỏ tối tăm của hai người.

Ngược lại Đoạn Minh Thần co ở trong góc, mất tập trung ăn bữa sáng, hỗn loạn bất an suy nghĩ, thức ăn phong phú cũng ăn không ngon.

Cậu đã có vài phần kiêng kị với việc Ngôn Diệc Quân ra mặt vì Đoạn Hồi Xuyên, do dự một buổi tối, nghĩ đi mật báo với phụ thân, lại liên tưởng đến tình trạng của lão tam, mấu chốt là mình đang cần lấy lòng Ngôn Diệc Quân, để y đừng quan tâm tới bệnh tình lão tam nhiều quá, ít nhất kéo dài tới khi tự mình có biện pháp giải quyết hắn.

Nếu như phụ thân đổi một bác sĩ điều trị khác, vạn nhất chữa khỏi cho lão tam, đối với mình càng không tốt.

Đoạn Minh Thần gõ vang bàn tính nhỏ trong lòng, cuối cùng quyết định cái gì cũng không nói, thờ ơ lạnh nhạt nhìn phụ thân hết sức tôn sùng và lôi kéo Ngôn Diệc Quân, quỷ dị trầm mặc.

“Phương Đổng, đề nghị ngày hôm qua của tôi, ngài suy tính thế nào rồi?” Đoạn Doãn Chính gọi cho hai người thêm trà, nói khách khí, giọng điệu tương đối bình tĩnh.

Phương Dĩ Chính không có trả lời ngay, chậm rãi nâng chung trà lên nhấp một miếng: “Xem ra Đoạn tổng là quyết tâm không chịu thay đổi?”

“Ha ha, hạng mục khai phá chung quanh đây đã xếp vào kế hoạch trọng điểm năm nay, từ bỏ là tuyệt đối không thể, hi vọng Phương Đổng nhìn vào mức độ giao tình những năm qua, không nên làm khó tôi mới đúng.” Đoạn Doãn Chính giống như thân mật vỗ vỗ vai của đối phương.

Phương Dĩ Chính cười lạnh: “Ỷ thế hiếp người.”

Đoạn Doãn Chính nụ cười trên mặt nhạt đi, làm như không thấy bầu không khí đột nhiên sốt sắng: “Phương Đổng, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mà sự đã thành là chắc chắn, như vậy cả tôi và ngài đều không có chỗ tốt, sao mỗi người không lui một bước, trời cao biển rộng?”

Phương Dĩ Chính trở nên trầm mặc, nhìn chăm chú vào lá trà phập phù trước mặt, thái độ tựa như mềm hơn, trao đổi một ánh mắt với Hải Nguyên cư sĩ bên cạnh: “Tôi muốn lên núi nhìn một chút.”

Đoạn Doãn Chính mỉm cười, thờ ơ gật đầu đáp ứng. Việc đã đến nước này, Đoạn gia tin tưởng chỉ một đạo sĩ Trường Xuân quan căn bản không thể chi phối gì nữa, nực cười Phương Dĩ Chính vẫn còn kí thác hi vọng lên người lão.

Đoàn người rời phòng ăn, Đoạn Hồi Xuyên đi theo phía sau Hải Nguyên cư sĩ lướt qua mặt ông, Đoạn Doãn Chính thầm nhíu nhíu mày, đúng là âm hồn bất tán gia hỏa… Có thể giúp Phương gia làm trò gì hay không?

Thôi, chỉ cần lấy được đất đai Phương gia, thả cho bọn họ một chút cũng không sao? Về phần thứ nghiệt chủng này, không đi trêu chọc nó thì ban ngày ban mặt, nó còn có thể biến thành quái vật ăn thịt người hay sao?

Đoạn tam gia tuổi già, quan tâm tiểu tôn tử, hôm nay không có cùng lên núi nữa.

Ngôn Diệc Quân muốn làm theo lệ kiểm tra cho Đoạn gia lão tam, hai nhà Phương, Đoạn không có quan hệ gút mắc gì với y, không tìm mượn được cớ để đi cùng, nên đành yên lặng lưu lại, nhìn chăm chú vào bóng lưng Đoạn Hồi Xuyên đang rời đi.

Những cây thông liền nhau đứng vững trên đỉnh núi, gió núi thổi lá thông phập phồng như sóng biển, dương quang tỏa trên đỉnh đầu, chiếu sáng rõ ràng sơn đạo cùng dòng nước.

Trên đường, chủ nhà họ Đoạn thử thăm dò ý tứ Phương Dĩ Chính, càng cảm thấy nắm chắc, chỉ còn lại quyết định giá thu mua nữa thôi, Đoạn Doãn Chính không nhịn được nghĩ, có lẽ lão hồ ly Phương gia này muốn giở công phu sư tử ngoạm, mới cố ý có thái độ bắt bí.

Hôm qua, đoàn người đã tham quan trong ngoài Đoạn gia Tổ Từ, chỉ trừ duy nhất chính đường Đoạn gia, Phương Dĩ Chính quả nhiên đưa ra yêu cầu muốn đi vào cúng tế.

Liên quan tới việc này, tối hôm qua Đoạn Doãn Chính đã cùng Long Hổ sơn Trương Khâm thiên sư thương lượng qua.

Đoạn Hồi Xuyên đoán không có sai, Trương Khâm xác thực phát hiện dưới chính đường tồn tại vấn đề một loại âm huyệt nào đó, thế nhưng lão không biết nguồn gốc chính xác ở đâu, không thể làm gì khác hơn là bắt Phương gia cõng cái nồi này.

Đoạn Doãn Chính dựa theo dặn dò của Trương Khâm, chỉ cho phép một mình Phương Dĩ Chính vào, lý do là để tránh nhiều người làm động tổ tiên an nghỉ.

Xem ra ở bề ngoài Trương Khâm không lọt mắt Trường Xuân quan, trên thực tế vẫn đề phòng. Còn Đoạn Hồi Xuyên, ngoại trừ người biết chuyện, ai sẽ đặt một trợ thủ vào mắt?

Ngược lại là Đoạn Doãn Chính tương đối không yên lòng với hắn, phái người sát xao theo dõi hắn, thấy người kia vẫn luôn buồn bực ngán ngẩm đi quanh đình viện, không có ý tiến vào chính đường quấy rối, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

—— nếu là để cho ông biết, kỳ thực đêm hôm qua Đoạn Hồi Xuyên đã đại náo một hồi trong chính đường nhà ông, sợ hù ông đến đầu rơi ngay tại chỗ không chừng.

Phương Dĩ Chính dưới sự quan sát của người nhà họ Đoạn, dâng hương, cúng tế, trước sau không tới năm phút đồng hồ, thời điểm đi ra, sắc mặt ông có chút khó coi, trông lo lắng vô cùng.

Đoạn Doãn Chính tâm lý đại hỉ, xem ra Phương gia tự biết không có cách nào trở mình, việc từ bỏ mảnh đất kia là ván đã đóng thuyền, gút mắc tranh chấp đất mộ tổ mấy năm của hai nhà, rốt cục vào hôm nay cũng trần ai lạc địa rồi!

Lại thêm Ngôn viện trưởng quý nhân giúp đỡ, tiểu nhi tử của mình có thể sắp khôi phục khỏe mạnh, quả thực là mừng vui gấp bội, song hỷ lâm môn.

Chủ nhà họ Đoạn mỉm cười đón Phương Dĩ Chính ra, vừa nghĩ tới thời cơ của Đoạn gia sắp vận chuyển, khóe mắt đuôi mày của ông hiện lên ý cười không che giấu được, thần vận mệnh cuối cùng vẫn đứng ở phía mình!

“Phương Đổng, ngài xem, yêu cầu của ngài, tôi đều thỏa mãn, tôi đã lấy ra mười phần thành ý, hiện tại, chúng ta có phải là có thể ngồi xuống nói chuyện mua bán một chút rồi không.”

Miệng Phương Dĩ Chính co quắp một chút, ông tựa hồ muốn phản bác, mà tốn công giãy dụa tựa hồ đã tiêu hao hết một tia tinh thần cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là chán nản rũ mi mắt, xuất thần nhìn chằm chằm gạch nền xanh biếc.

Một lúc lâu, Phương Dĩ Chính thở dài, mạnh miệng lạnh nhạt nói: “Cho tôi suy nghĩ thêm một chút.”

Chủ nhà họ Đoạn thấy như thế, cũng không giục nữa, để tránh cho đối phương thẹn quá hóa giận, trái lại không đẹp, lúc này Đoạn gia đã thắng, Phương gia không có bất kỳ lợi thế gì, có thể giãy dụa một chút, chỉ là giá cả thu mua.

Ông thấy Phương Dĩ Chính vội vội vàng vàng đi tới chỗ Hải Nguyên cư sĩ, nhỏ giọng thương lượng cái gì đó, Đoạn Doãn Chính không để ý nhiều, lộ ra một nụ cười nắm chắc phần thắng.

Không biết Phương Dĩ Chính thương lượng với Hải Nguyên cư sĩ cho ra kết quả gì, xanh cả mặt, không muốn đứng lâu ở chỗ Đoạn gia, lúc này lập tức rời đi.

Chủ nhà họ Đoạn giả mù sa mưa đưa đoàn người xuống núi, ông biết, qua một đợt đàm phán giằng co kéo dài nữa, Phương gia sẽ triệt để thu thập quần áo, cút khỏi mảnh phong thủy bảo địa”Song long hí châu” trăm năm khó gặp này.

Mà Đoạn gia, thay vào đó, đời đời an hưởng phú quý.

Mấy ngày sau. Cao ốc tập đoàn Đoạn thị, văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất.

Dương quang xuyên qua cửa sổ thủy tinh soi sáng vào, chia sàn nhà gỗ đỏ thẫm thành mảng sáng tối rõ ràng.

“Cái gì? Phương gia vừa mở miệng đòi một trăm triệu? Bọn họ sao không đi cướp đi?”

Đoạn Minh Thần nguyên bản đang ngồi vắt chéo chân uống trà trong ghế sô pha, nghe thư ký báo cáo, thiếu chút nữa phun hớp nước trà ra ngoài, đặt mạnh cốc trà lên bàn, tiếng sứ va vào thủy tinh lanh canh, khiến Đoạn Doãn Chính không vui nhíu nhíu mày.

“Đã nói bao nhiêu lần, gặp chuyện phải giữ được bình tĩnh, đừng lúc nào cũng điên khùng, con nên học tập em trai con thêm nhiều vào, cái gì gọi là hỉ nộ không hiện rõ.” Chủ nhà họ Đoạn hận rèn sắt không thành trầm mặt trách cứ một tiếng, mở hợp đồng công văn ra, lật xem vài tờ, giương mắt ra hiệu thư ký đi ra ngoài.

Lúc nào cũng lão tam lão tam! Đoạn Minh Thần tâm lý thầm hận, bất đắc dĩ ngồi trở lại, cúi đầu uống trà: “Đúng là bọn họ không có gì ngoài giở công phu sư tử ngoạm. Ba, ba cũng không thể đáp ứng. Vì mảnh đất kia, chúng ta đã quăng vào gần tới một trăm triệu. Vốn quay vòng gần đây rất căng thẳng, này nếu như không có thu hoạch, sẽ —— “

“Mày biết cái gì?” Đoạn Doãn Chính đánh gãy cậu ta, khẽ nói: “Song long bảo huyệt có thể bảo đảm gia tộc ba đời hưng thịnh không suy, nếu là ta, ra một trăm triệu, ta cũng sẽ không bán.”

Đoạn Minh Thần khinh bỉ cười nhạo một tiếng: “Phương gia nào dám cùng ngài mở miệng muốn một trăm triệu?”

“Cho nên, bọn họ chỉ muốn chiếm chút lợi, vì không gánh nổi, suy nghĩ đòi lại chút tổn thất.” Đoạn Doãn Chính không ngoài dự đoán mà cười, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, rơi vào điều khoản bổ sung trên giấy, nghi hoặc khó hiểu mà nhíu mày: “Phương gia yêu cầu giao đất nhà chúng ta? Bọn họ hẳn phải biết mảnh đất này có vấn đề mới đúng, đây là tại sao…”

“Còn có thể vì sao? Phương gia đối với long mạch chỗ này không hết lòng gian thôi.” Đoạn Minh Thần đung đưa chân, thổi thổi lá trà trong chén.

“Lẽ nào bọn họ có biện pháp xoay chuyển càn khôn? Chuyển ác thành thuận lợi?” Đoạn Doãn Chính chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước bàn, nghĩ tới một suy đoán rồi kiên quyết hủy bỏ: “Không thể! Ngay cả Long Hổ sơn Trương thiên sư cũng bó tay, Trường Xuân quan đạo sĩ nếu như có biện pháp, Phương Dĩ Chính lại là lão già khôn khéo, làm sao có khả năng nguyện ý cắt nhường đất tổ.”

Đoạn Minh Thần nói chắc chắn: “Này có cái gì kỳ quái? Lúc trước chúng ta uy hiếp quật long mạch của Phương gia, bây giờ thành của chúng ta, đương nhiên sẽ không quật long mạch nhà mình, Phương gia lại không biết phía dưới có âm huyệt, tự cho là có thể khai phá, thay đổi địa thế, tiếp tục dính lợi từ long mạch.”

Đoạn Doãn Chính sững sờ, luôn cảm thấy không đúng lại không nói ra được tại sao, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác lời nhi tử ngu xuẩn nói cũng có mấy phần đạo lý, không khỏi liếc một cái: “Xem ra con gần đây không ở bên ngoài làm xằng làm bậy, cuối cùng cũng coi như khai khiếu rồi, học càng nhiều càng tốt.”

Đoạn Minh Thần không ngờ được biểu dương, mừng tít mắt: “Ba, con đang rất cố gắng, ba không thể lúc nào cũng nghĩ con không bằng Dương được!”

Vào giờ phút này. Trang viên Phương gia.

Phương Dĩ Chính cùng Hải Nguyên cư sĩ mấy người vây quanh ở trước bàn đọc sách, trên bàn đặt một mâm ngọc màu ngọc bích, ở giữa là một cái bút máy màu đen vàng, lẳng lặng nằm ở trên.

Quỷ dị chính là, lúc đó Phương Dĩ Chính thu hồi lại bút máy dưới đệm ngồi, cảm giác như chiếc bút bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, để trong nhiệt độ phòng vài ngày, mới từ từ bớt đi.

Đến hơi gần một chút, vẫn có thể cảm nhận được có cỗ khí âm hàn phả vào mặt.

Hải Nguyên cư sĩ tỉ mỉ nhìn bút máy, cười lạnh: “Chẳng trách không cho lão phu đi vào kiểm tra, phong thuỷ Đoạn gia vấn đề chính là xuất hiện ở chỗ âm huyệt này, không liên quan đến đất của Phương gia!”

Phương Dĩ Chính lúc này đã hoàn toàn tin phục Đoạn Hồi Xuyên, nói gì nghe nấy, nghi ngờ hỏi: “Đoạn đại sư, ngài nói dưới Đoạn gia từ đường có một chỗ âm huyệt? Nếu là ác, vì sao còn muốn chúng ta trao đổi?”

Đoạn Hồi Xuyên thần bí nở nụ cười: “Thời điểm đó, đào lòng đất ra, tôi tự có biện pháp giải quyết âm huyệt âm khí, lúc đấy đảm bảo khiến người nhà họ Đoạn giật nảy cả mình, hối hận không thôi!”

Song phương đàm phán cuối cùng cũng kết thúc sau một loạt những nỗ lực căng thẳng. Đại biểu hai nhà ở trên bàn trao đổi hợp đồng văn kiện, song phương chính thức ký tên, trận giao đấu phong thuỷ thổ địa nhiều năm cuối cùng cũng coi như cắt xuống điểm cuối.

Hai nhà đều cảm thấy được chính mình đã chiếm tiện nghi.

Đoạn gia bỏ ra chín triệu cùng đất xấu nhà mình, đổi được phong thuỷ bảo huyệt vốn tâm tâm niệm niệm, mà Phương gia thì lại giấu mong đợi không nói rõ trong lòng, sau khi hai bên di chuyển xong xuôi, không kịp đợi Đoạn Hồi Xuyên chỉ thị, vội san bằng nơi từng là từ đường Đoạn gia.

Bốn phía núi non liên tiếp cây xanh tỏa bóng, hiện ra một mảnh trọc lốc giữa sườn núi, từng tảng gạch xanh bị khiêng đi, xếp thành đống ven đường, đào nền xi măng xám lên, lộ ra đất màu nâu đen.

Nguyên bản phía dưới chính đường, đã bị đào thủng một lỗ lớn. Đoạn Hồi Xuyên đứng trong không gian bụi bặm, không để ý quần và giày bị bùn đất làm bẩn.

Phương Tuấn đội nón an toàn màu xanh chà xát tay chạy tới: “Đoạn đại sư, còn tiếp tục đào sao?”

Đoạn Hồi Xuyên chăm chú nhìn cái động tối om om kia, chặt đinh chém sắt: “Đào!”

Khoảng chừng đào thêm mấy mét, cái động đã biến thành một cái hố to, thổ nhưỡng và đá vụn không ngừng lăn xuống. Đoạn Hồi Xuyên cảm thụ được nhiệt độ nhẫn trên xương quai xanh truyền đến, gần rồi, rất gần rồi!

Hắn đột nhiên kêu dừng, âm khí dày đặc từ trong hố tràn ra, thậm chí không cần hắn nhắc nhở, tất cả mọi người đang đứng tại chỗ cơ hồ khắc chế không nổi mà rùng mình một cái.

Đoạn Hồi Xuyên thuận sườn hố tuột xuống, một cước đạp vào đất đá rắn câng lạnh lẽo, kim chỉ nam của la bàn ở trong tay hắn điên cuồng run rẩy.

Chính là chỗ này!

Đoạn Hồi Xuyên ngồi xổm xuống, hai tay cẩn thận đẩy ra tầng bụi bặm mỏng manh cuối cùng, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy một ánh sáng nào đó lóe lên, ánh mắt của hắn ngưng lại, cào chỗ cát đất kia ra, nhẹ nhàng hất ra một cục đất và đá nhỏ — một viên kim cương màu tím hình thoi, lẳng lặng nằm trong bàn tay hắn, ánh tím nhạt nhẽo, dưới mặt trời sáng ngời rực rỡ.

Đoạn Hồi Xuyên hơi mở to hai mắt, nhìn viên kim cương tím kì lạ như đang sống này, trong nháy mắt kéo nhẫn nơi cổ áo ra, viên kim cương vừa khớp mà lún vào một trong ba cái rãnh còn lại.

Cơ hồ cùng lúc đó, chấn động mơ hồ bỗng từ dưới chân truyền đến!

Động đất?!

Người của Phương gia đứng xa xa ở ngoài, còn không rõ xảy ra chuyện gì, đã bị chấn động dưới chân dọa sợ đến hồn vía lên mây!

Chẳng lẽ là đào được cái gì không nên đào?

Bạch Giản sợ giật bắn người lên, lập tức chạy như bay đến hố định kéo lão bản chạy trốn, Phương Tuấn cũng muốn đi, lại bị mấy vệ sĩ gắt gao lôi ra ngoài, chỉ lo vị độc đinh tiểu thiếu gia này xảy ra điều gì bất ngờ.

Phương Dĩ Chính còn chưa kịp hối hận vì quá mức tín nhiệm Đoạn Hồi Xuyên, ngay sau đó, một sự việc khiến tất cả mọi người kinh ngạc rớt cằm đã xảy ra –

Một dòng linh khí mãnh liệt phóng lên trời, linh khí dày đặc như thể cầm được, dưới con mắt mọi người, hào quang ào ạt từ bốn phương tám hướng dâng trào tụ hội lại dưới ánh mặt trời sáng chói mắt, phảng phất một con rồng khổng lồ bay thẳng lên trời, chạm tới mây xanh, kim quang lộng lẫy, rực rỡ lóa mắt!

Tất cả mọi người quên mất chạy trốn, ngây ngốc đứng tại chỗ, không hẹn mà cùng ngửa mặt nhìn lên trời, ngước nhìn con rồng sáng trắng huyền ảo kia, cơ hồ không thể tin được vào mắt mình!

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Khà khà, cho các ngươi xem đại bảo bối 【 lấy ra

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio