Ngôn Diệc Quân làm sao tới nhanh như vậy? Có cần phải đòi mạng lúc này không!
Đoạn Hồi Xuyên kéo cái đuôi vàng khổng lồ vừa mới ra lò, ở trong phòng tắm gấp đến độ xoay quanh, đi ra ngoài cũng không được, không đi ra ngoài cũng không phải.
Hành lang đã truyền đến tiếng bước chân liên tiếp.
Ngôn Diệc Quân tùy ý vắt áo vest trên trên cánh tay, vừa đi vừa hỏi: “Anh trai nhóc đâu?”
Hứa Thần không chút do dự mà bán đứng đại ca: “Ở trong phòng ngủ đây này, đi vào nửa ngày rồi, gọi anh ấy cũng không ra. Có khả năng đang tắm.”
“Hồi Xuyên?” Ngôn Diệc Quân gõ cửa phòng một cái.
Đoạn Hồi Xuyên tim bay đến cổ họng, cuối cùng hắn cũng coi như có thể cảm nhận được tâm trạng của Bạch Xà, Bạch nương tử trong tết đoan ngọ uống rượu hùng hoàng, hiện nguyên hình là chuyện nhỏ, hù chết bạn trai là chuyện lớn!
Hắn buồn bực mà gãi đầu tóc ướt, cẩn thận dựa vào cửa phòng tắm, mở ra một cái khe cửa, cao giọng: “Anh đang tắm, em xuống lầu ngồi một lát.”
Ngôn Diệc Quân vẫn chưa đi ra, phảng phất cười giỡn nói: “Em không ngại với anh đồng thời.”
… Hừ, đồ áo mũ chỉnh tề đầy bụng ý nghĩ xấu xa!
Đoạn Hồi Xuyên tâm lý ngứa ngáy, một hồi ý nghĩ kỳ quái, không nhịn được nghĩ tới hai người cùng tắm rửa kiều diễm, một hồi lại tức đến nổ phổi, đuôi cố tình vào lúc này tới quấy rối, hỏng chuyện tốt của hắn!
“Chuyện này… Khụ khụ, em đi về trước, anh gặp em sau.”
Thấy hắn nói chuyện ấp a ấp úng, che che giấu giấu, Ngôn Diệc Quân lòng sinh ngờ vực: “Anh làm sao vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Không phải trong phòng tắm giấu nhân tình đấy chứ?
Đoạn Hồi Xuyên tự cấu đuôi, cái thứ không nghe lời này nhanh chóng thu về cho hắn, vội nghiêng đầu qua chỗ khác ứng phó Ngôn Diệc Quân truy hỏi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!”
Nếu Đoạn Hồi Xuyên tạm thời không tiện thấy y, Ngôn Diệc Quân không thể làm gì khác hơn là xuống lầu trước.
Nghe tiếng bước chân đối phương đi xa, Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm đối phó cái đuôi không mời này.
Đuôi rồng được phủ lớp vảy bóng loáng, xúc cảm man mát, dùng vòi hoa sen giội rửa, hiện ra sắc hoàng kim lưu chuyển lấp lánh.
Không thể nói được là thông với dây thần kinh nào, cảm giác kia, như là nhiều hơn một cánh tay, hoặc là nhiều hơn một cái chân. Đoạn Hồi Xuyên nửa thấy lạ nửa tò mò, khống chế được đuôi rồng lúc la lúc lắc, hoàn toàn ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy cực kì tự nhiên, giống như trời sinh hắn nên là một con uy phong có cái đuôi lẫm liệt.
“Nếu sừng rồng cùng hoa văn lân trên người có thể thu về, đuôi hẳn là cũng có thể mới đúng.” Đoạn Hồi Xuyên trần truồng trong buồng tắm vòng tới vòng lui, đột nhiên linh quang lóe lên, nảy ra một ý nghĩ.
Hắn gỡ nhẫn trên cổ xuống, đeo vào ngón tay, trong thế giới nhẫn phong phú phép thuật, tìm được nới chôn dấu thuật biến hình…
Bạch Giản trong nhà bếp vội vàng làm cơm tối, Hứa Thần rót trà cho Ngôn Diệc Quân, TV phát tin tức, cậu ấn điều khiển từ xa thay đổi vài kênh, cuối cùng dừng lại một kênh phát chương trình thế giới động vật, cực kì tẻ nhạt, Hứa Thần bắt đầu líu ra líu ríu khoe khoang về anh mình với Ngôn Diệc Quân.
Ngôn Diệc Quân hai chân song song ngồi trong ghế sôpha, tư thái bưng cốc trà nhất quán tao nhã, y yên tĩnh kiên trì nghe Hứa Thần lải nhải hai ba chuyện liên quan tới Đoạn Hồi Xuyên, thật giống như có thể từ mỗi câu trong lời nói phẩm ra vài điều thú vị.
“… Cho nên mọi người phải dọn nhà?” Y cúi đầu nhấp một hớp nước trà, nhẹ nhàng xoay tròn chén sứ.
“Đại khái sẽ chuyển, ở đây quá nhỏ.” Hứa Thần nâng mặt, có vẻ rất ngóng trông: “Anh trai có nhà, lại mua xe mới, tiền vẫn còn, tương lai sẽ cưới chị dâu xinh đẹp! Có người chiếu cố anh trai, em cũng yên tâm.”
“…” Ngôn Diệc Quân đang uống trà bỗng ngừng lại, đầu ngón tay vô ý thức vuốt ve chén: “Đây là nguyện vọng của anh trai em sao?”
Hứa Thần ngượng ngùng nói: “Anh ấy không đề cập tới, nhưng mà em nghe thấy ảnh suốt ngày lẩm bẩm lung ta lung tung cái điệu dân gian, ca từ viết như thế.”
“Ồ? Điệu dân gian gì vậy?” Ngôn Diệc Quân còn muốn hỏi nhiều vài câu, liên quan đến hơn hai mươi năm sinh sống ở nhân giới của Đoạn Hồi Xuyên, y có hứng thú muốn biết nhiều hơn chút. Dù sao, đây là một đoạn không có sự tồn tại của mình.
Bạch Giản bưng thức ăn trong phòng bếp đi ra, đột nhiên hét to một tiếng, phá vỡ câu chuyện phiếm của hai người.
“Cái gì đây?” Bạch Giản nơm nớp lo sợ che chở mâm thức ăn trong tay: “Trong nhà sao lại có con thạch sùng?! Tôi sợ nhất mấy con bò sát này!”
Hứa Thần đạp dép lê cộp cộp chạy tới, tràn đầy phấn khởi mà trợn mắt lên: “Đây là con thằn lằn à? Em vẫn là lần đầu tiên thấy con thằn lằn to như vậy, vàng rực nhìn đẹp ghê, không biết từ chỗ nào bò vào?”
Ngôn Diệc Quân đi theo phía sau, phút chốc nhìn rõ cái “con thằn lằn” kia, thần sắc trở nên thập phần vi diệu, vừa khó có thể hình dung, vừa như ngoài ý muốn, lại vừa như hoài niệm lưu luyến.
Chiêu Tài xông ra từ lồng chim, xòe rộng cánh, muốn đi mổ khách không mời mà đến này.
Bị ba người một chim cường thế vây xem, “con thằn lằn” giống như thẹn quá hóa giận, từ trên mặt đất nhảy lên một cái, lấy đuôi vụt đánh Chiêu Tài, đánh ngốc điểu bối rối, nó đường đường là nửa yêu, lại bị một con thằn lằn nhỏ đánh?!
Không chờ Chiêu Tài lấy lại tinh thần, “con thằn lằn nhỏ” đã bước ra bốn cái chân ngắn, kéo cái đuôi dài đằng đẵng, thật nhanh bò lên lầu, Chiêu Tài giận dữ, xòe cánh muốn đuổi theo.
“Chiêu Tài trở lại! Đừng cắn chết nó, để cho ta tới ——” Hứa Thần cầm dép lê theo ở phía sau, ai biết vừa qua khỏi cầu thang chỗ rẽ, đụng thẳng ông anh đi ra trước mặt!
“Ôí ——” Hứa Thần ngển cổ: “Anh, vừa có con thằn lằn, anh thấy không? Chạy đi đâu rồi?”
“Thằn lằn chỗ nào? Em nhìn nhầm rồi.” Đoạn Hồi Xuyên cầm cánh Chiêu Tài trong tay, sắc mặt đen như đáy nồi.
Hứa Thần oan ức biện giải: “Em nhìn thấy, tất cả mọi người nhìn thấy, quả thật có con thằn lằn trông lạ lắm mà, bác sĩ Ngôn anh nói đi.”
Đoạn Hồi Xuyên run rẩy khóe miệng một chút, biến hình thuật chết tiệt, một đời anh danh suýt chút nữa bị trò chơi này phá huỷ, cũng may đuôi biến trở về, cũng sẽ không có người biết đoạn lịch sử đen tối này.
Hắn chậm chạp vịn cầu thang đi xuống lầu, vẫn như cũ nghiêm mặt, làm vẻ đại gia trưởng uy nghiêm: “Anh nói không có là không có, nhanh đi rửa tay ăn cơm.”
“Ồ…”
Ngôn Diệc Quân ngẩng đầu nhìn lại đây, Đoạn Hồi Xuyên thấy mắt y tựa như cười mà không phải cười, trong lòng vội run lên. Sẽ không phải là nhìn ra cái gì chứ?
… Không có không có, nhất định là chính mình nghĩ quá nhiều.
Đoạn Hồi Xuyên tự an ủi mình, gọi mọi người ăn cơm.
Bữa tối là canh cá, gà Cung Bảo, còn có hai món xào, Ngôn Diệc Quân đặc biệt mang đến rượu trái cây bí chế Đoạn Hồi Xuyên thích nhất, đây là lần thứ hai bọn họ cùng ăn cơm, uống rượu ấm tai, hòa thuận vui vẻ, sắp tới Trung thu, rất có vài phần hương vị người nhà đoàn viên.
Bạch Giản uống say rồi, đũa trong tay rớt xuống, rơi vào mâm thức ăn, không biết dây thần kinh nào bị xúc động, bỗng nhiên ngả lên vai lão bản òa khóc lớn, làm mọi người sợ hết hồn.
Ngôn Diệc Quân mặt không đổi sắc đi tới sau lưng cậu, tách hai người ra, từ từ đỡ lấy Bạch Giản đơn bạc, rót cho cậu bát canh giải rượu: “Bạch tiểu ca đây là thế nào?”
Hứa Thần đồng tình nhìn sang nói: “Anh ấy nói, nhớ nhà.”
“Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì cơ chứ? Chút chuyện nhỏ như vậy, đợi tết trung thu, cho cậu nghỉ phép về nhà thăm người thân là được, tôi cũng không phải Chu Bác Bì nghiền ép công nhân.”
Đoạn Hồi Xuyên mắt say lờ đờ mông lung tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tay áo xắn lên tới khửu tay, lộ ra hai cánh tay mạnh mẽ, nút cổ áo cũng mở ra, xương quai xanh hõm sâu, đủ để chứa rượu.
“Mọi người không hiểu!” Bạch Giản giãy dụa bò lên, mắt khóc đến đỏ bừng, “Tôi không thể trở về!”
“Tại sao?” Đoạn Hồi Xuyên nghi hoặc trừng mắt nhìn.
“Bởi vì… Bởi vì…” Bạch Giản tâm tình đã hạ xuống, nhăn nhó một hồi, dựa vào rượu mời, đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt khẩn thiết: “Lão bản, có thể thỉnh anh đến nhà tôi một chuyến hay không! Tôi… Tuy rằng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, thế nhưng, tôi có thể làm không công cho anh! Tiền thưởng tôi cũng không cần…”
Đoạn Hồi Xuyên nghiêng đầu híp mắt nhìn cầu, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Đến cùng chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng.”
Bạch Giản cúi đầu, đế giày vô ý thức cọ nát nhau, ấp úng nói: “Kỳ thực là tôi lén chạy ra khỏi nhà, người nhà của tôi, không cho tôi đi ra ngoài làm công, sợ tôi gặp phải nguy hiểm, tôi lâu không trở về, bọn họ khẳng định lo lắng…”
“Chẳng trách lúc cậu tới, ngay cả hành lý cũng không có, cũng không có chỗ ở, một bộ dạng đáng thương không nhà để về.” Đoạn Hồi Xuyên chỉ vào mũi của cậu cười rộ lên: “Cậu lớn như vậy rồi, trở lại báo bình an, chẳng lẽ người nhà còn có thể trói cậu lại chắc?”
“Anh không biết! Bọn họ! Bọn họ!” Bạch Giản bối rối, đầu đầy mồ hôi: “Tôi nếu trở lại một mình, chắc chắn sẽ không ra được, cho nên…”
“Cho nên cần tôi đi cho cậu đánh bạo?” Đoạn Hồi Xuyên hơi cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, dù sao gần đây cũng không có ủy thác gì, nhưng mà phải đi nhanh về nhanh.”
Ngôn Diệc Quân nhìnbộ dạng thở phào nhẹ nhõm của cậu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, suy nghĩ một chút, cười nói: “Bạch tiểu ca không ngại nhiều một đôi bát đũa chứ?”
“Đương nhiên, người nhà tôi rất hiếu khách!” Bạch Giản cao hứng gật đầu luôn, cảm xúc hậm hực thoáng qua rồi biến mất, hai con mắt to tròn một lần nữa tản ra phấn chấn, đen nhánh lóe sáng: “Thôn chúng tôi có nhiều cảnh để du lịch lắm, đặc biệt thích hợp cho tình nhân ngắm cảnh, nghe đâu mỗi đôi tình nhân đi qua đều thành! Mọi người nếu có đối tượng yêu thích, cũng có thể đưa đến nha!”
Đoạn Hồi Xuyên sững sờ, không nhịn được len lén liếc nhìn Ngôn Diệc Quân, lại phát hiện đối phương đang nhìn hắn không chớp mắt, ý cười tràn ngập, nhu tình như nước.
Đoạn Hồi Xuyên mặt già đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng: “Nếu tiểu Bạch mời thịnh tình như thế, vậy bọn anh sẽ cố hết sức ở lâu mấy ngày.”
Hứa Thần lại gần, hưng phấn nói: “Em có thể đưa bạn gái tới không?”
“Em nói cái gì? Nhóc con lại dám vượt mặt anh yêu sớm?!” Đoạn Hồi Xuyên ngẩn ngơ, tiện đà giận dữ, vỗ bàn vang lên, liên tiếp chất vấn như pháo nổ: “Là con nhà ai? Giáo viên chủ nhiệm có biết không? Cái thằng nhóc này biết cái gì gọi luyến ái chưa? Hiện tại học nghiệp mới là trọng yếu không biết sao? Chưa đủ lông đủ cánh đã học người ta đi tìm bạn gái rồi?”
Hứa Thần quệt mồm, nhỏ giọng lí nhí: “Chỉ cho quan viên phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn.”
“Mày nói cái gì?!” Đoạn Hồi Xuyên tức đến giận sôi lên.
Ngôn Diệc Quân thấy thế vội vàng giữ hắn lại, nửa tha nửa túm đi lên lầu, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu Thần đang ở tuổi mới biết yêu, thích hợp sơ không thích hợp chặn, anh đừng nóng giận.”
Đoạn Hồi Xuyên nghiến răng: “Cái gì mà mới biết yêu? Anh lúc bằng tuổi nó ngay cả tay của tiểu cô nương còn chưa sờ qua đấy!”
Ngôn Diệc Quân tay ôm eo hắn hơi căng thẳng, ồ một tiếng cao thâm khó dò: “Chẳng lẽ anh cảm thấy thiệt thòi?”
“… Ế?”
Đoạn Hồi Xuyên sắc mặt đang giận dữ đột nhiên kẹt.
Hứa Thần ở dưới lầu tưới dầu lên lửa, sợ thiên hạ bất loạn: “Ảnh thiệt thòi chỗ nào? Lúc còn đi học, thư tình một tập lại một tập, bao bố cũng không chứa nổi, sau đó đi làm, còn có tiểu tỷ tỷ theo đuổi tận nhà!”
“Tiểu tử thúi! Im miệng cho anh!” Đoạn Hồi Xuyên đổ mồ hôi lạnh.
“… Nguyên lai Đoạn lão bản được hoan nghênh như thế? Thất kính.” Ngôn Diệc Quân ghé vào tai hắn nhẹ nhàng cười, âm thanh vừa thấp vừa khàn, như dư âm của tiếng đàn cello, bị ngón tay vươn lên trêu chọc: “Sau khi theo về tận nhà? Có được cầm tay không?”
Cánh tay y giữ eo Đoạn Hồi Xuyên, chậm rãi nắm chặt, vừa vặn được tay vịn cầu thang ngăn trở, ngón tay lôi góc áo, linh hoạt kéo ra.
Cảm giác da dẻ truyền đến một chút hơi lạnh, Đoạn Hồi Xuyên phảng phất như bị đốt, tay run lên, tàn thuốc thiếu chút nữa bị rơi xuống, miệng ngượng ngùng: “Đừng nghe tiểu tử này nói bậy, nó làm sao nhớ được…”
“Em đương nhiên nhớ rõ!” Hứa Thần còn muốn nhiều lời vài câu, bị Bạch Giản một tay bịt miệng, cậu tựa hồ nhận ra được bầu không khí vi diệu, cười ha hả: “Hứa tiểu đệ, phim hoạt hình siêu nhân em thích sắp phát sóng kìa, nhanh đi xem.”
Hứa Thần đơn thuần lập tức bị dời đi lực chú ý, lôi kéo Bạch Giản chạy như bay đến chỗ ti vi.
Còn lại Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân đứng ở cầu thang hai mặt nhìn nhau.
Ngôn Diệc Quân vẫn cứ ôm lấy hắn, híp mắt, mỉm cười nhìn sang.
Đoạn Hồi Xuyên lúng túng không biết làm sao, đang muốn nói vài câu cứu lấy hình tượng người đàn ông tốt đang gặp nguy cơ của mình, đối phương lại cầm điếu thuốc trên tay hắn, chuyển sang tay y, chậm rãi ngậm vào, thật sâu, mạnh mẽ hút một hơi.
Khói trắng phun ra, sương mù ám muội. Cách khói trắng, cặp mắt hắc trầm kia không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, chân tình nồng đậm tích trữ trong đáy mắt, rõ ràng, mãnh liệt, không che giấu, thật giống bất cứ lúc nào đều có thể tràn ra.
Đoạn Hồi Xuyên trong lúc hoảng hốt cảm thấy được, bị hút vào trong miệng không chỉ là khói, còn có tầm mắt của mình, thậm chí có cái gì đó khác. Hắn yếu ớt trượt động hầu kết, nhiệt ý trong nháy mắt dựng lên.
Trong nhà không mở điều hòa không khí, có chút oi bức, Ngôn Diệc Quân tiện tay tháo lỏng ca-ra-vat, trên tay vịn cầu thang ấn dụi tàn thuốc, giọng nói khàn khàn: “Đưa em đi xem phòng của anh?”
Đoạn Hồi Xuyên không nói gì, trầm mặt, kéo Ngôn Diệc Quân đi về phòng ngủ, cửa phòng ầm đóng lại.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Grào!
Ngôn: meo meo meo!
Đến trạm rồi, xuống xe đi đốt thuốc. jpg