Vô Song Chi Chủ

chương 77: sói đội lốt cừu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Hoàng thẳng hướng mười luồng khí tức đó mà tiến tới. Nhóm người kia thần thức cũng lập tức nhận ra hắn tiếp cận. Một đại hán có vẻ là người đứng đầu, tu vi đã là Thông Linh cảnh nhị cấp đỉnh phong, khí tức so với Lăng gia Lăng Viễn Trình cũng không kém là bao, bên cạnh y còn có hai Thông Linh cảnh nhị cấp nữa, cả hai đều là sơ kì, còn lại tất cả đều là Thông Linh cảnh nhất cấp sơ kì hoặc trung kì.

“Dường như Lộc Chi Các đã đem chín phần cường giả ra đuổi giết ta, thù cũng quá dai đi.”

Hắn rời bỏ đây rồi, sinh ý cũng coi như vứt lại cho bọn hắn, còn hai cái gã Thông Linh cảnh bị hắn giết rõ ràng đối với hắn động thủ trước.

Trên thế giới này quả thật vẫn tồn tại rất nhiều kẻ đầu heo không hiểu đạo lí.

Vân Hoàng thở dài, ngữ khí phiền não nhưng trong đó lại có một ít châm chọc. Lộc Chi Các a, thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.

”Nếu các ngươi đã có lòng như vậy thì Vân Hoàng ta không thể không tiếp đón thật tốt.”

Đại hán kia thần thức mạnh nhất cả nhóm tu sĩ, phát hiện ra Vân Hoàng về sau liền cười lạnh, cho là Vân Hoàng thúc thủ chịu trói liền kiêu ngạo.

”Vân, ta phân lượng ngươi tự đầu thú, tự đoạn một cánh tay, giao ra nhẫn trữ vật, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Vân Hoàng kém chút nữa trật chân, gia hỏa này đầu óc chả lẽ là heo thật? Hắn giống như là đang thúc thủ chịu trói thật sao?

Thực ra đại hán nói như vậy cũng không có cơ sở, y cũng đã xem qua thủy tinh cầu về trận chiến của Vân Hoàng với Vô lão và Yến lão. Y cho là Vân Hoàng tối đa cũng chỉ là một gã Thông Linh cảnh nhị cấp sơ kì mà thôi. Dưới nhiều cường giả như thế này vây công, hai cái Nhị cấp sơ kì cũng không thoát nổi cái chết.

Đại hán nguyên bản đang rất tự tin, nhưng hắn thấy Vân Hoàng tiến đến dường như không có ý đầu hàng, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

”Vân, tự tìm lấy cái chết.”

Đại hán tế xuất ra một cây chuỳ gai Linh giai thượng phẩm pháp bảo, mấy tu sĩ Thông Linh cảnh nhất cấp cũng tế xuất ra chính mình pháp bảo, hai gã Thông Linh cảnh nhị cấp sơ kì trong tay cũng xuất hiện một thanh đại đao và một thanh trường kiếm.

Vân Hoàng lúc này cũng lấy lại tinh thần, giọng nói mang theo cợt nhả.

”Chả lẽ Lộc Chi Các bị ngu ngốc rồi sao, không ở nhà mà nghĩ cách lấy lại danh tiếng mà lại đến đây phụng bồi tại hạ, thật quá là rảnh háng!”

”Ngươi muốn chết!”

Một tu sĩ Thông Linh cảnh nhị cấp sơ kì xông lên phía trước, y dạo trên thân trường kiếm lao về phía hắn, linh lực ngưng tụ thành một cái đại thủ lớn, một chưởng đánh ra.

“Kim Thủ Chưởng!”

Hoàng sắc cự thủ vỗ xuống, xung quanh Vân Hoàng linh lực liên tục ba động, nhưng hắn không có chút nào lo lắng cả. Vân Hoàng nhìn hoàng sắc cự thủ ép tới, thân ảnh máy động, cả người giống như một cơn gió nhẹ nhàng tránh thoát Kim Thủ Chưởng trong gang tấc.

“Lăng Phong Thức.”

Thấy Vân Hoàng tránh thoát được, bảy tên Thông Linh cảnh nhất cấp cũng lao lên vây lấy hắn, sợ Vân Hoàng chạy mất. Tên Thông Linh nhị cấp kia khuôn mặt cũng trở nên âm trầm. Trong tay trường kiếm hoá thành phi kiếm, kiếm khí từ trên thân phi kiếm tung hoành, chỉ trong giây lát chém ra gần hai mươi đạo kiếm khí.

“Kim Nhận Chi Vũ!”

Những tu sĩ còn lại cũng tế xuất ra thuật pháp của mình, biết Vân Hoàng thực lực về sau không có một chút nào khinh thị, một kích ra tay là ra tay toàn lực, hỗn loạn linh lực công kích khiến phương viên vài dặm xung quanh từng đợt gợn sóng, giống như một mặt hồ yên tĩnh bị quấy phá.

Vân Hoàng trong cơ thể cương nguyên hộ giáp vận chuyển đến cực hành, giống như một đầu cuồng Long mãnh liệt chảy xuông trong từng mạch máu, cốt nhục, đứng ở xa cả trượng còn có thể nghe thấy tiếng xương của hắn va xoắn vào nhau như tiếng Long ngâm. Vân Hoàng bàn tay duỗi thẳng, hai cánh tay xoay theo hình vòng cung, động tác của hắn tưởng chừng như vô cùng chậm rãi nhưng mỗi một ly đi chuyển hắn lại chém ra cả trăm đạo đao khí. Từng đợt thô dày đao khí giống như giàn giáo kiên cố, xây lên bức tường cứng rắn bao lấy hắn.

Vân Hoàng thời điểm khi Diệt Vấn Đao đi vào bình cảnh, hắn đã luôn suy nghĩ một câu hỏi.

”Tại sao ta chỉ có thể chém ra ngần này đao khí?”

Hắn phát hiện ra mỗi một lần cánh tay chém xuống, số lượng đao khí chém ra luôn chỉ dừng ở một mức xác định, hắn có thể chém ra nhiều hơn nữa nhưng đồng nghĩa với việc phải giảm đi uy lực của đao khí.

Mà uy lực đao khí giảm đi đồng nghĩa với việc tốc độ tán đi của nó nhanh hơn. Hắn đao pháp phòng ngự bắt buộc phải cùng một lúc mới có thể phát huy ra chân chính uy lực.

Nếu mà như vậy, đồng nghĩa với việc khả năng phòng thủ lên đến mức hoàn hảo hoàn toàn là bất khả thi.

Vân Hoàng sao có thể cam lòng như vậy được, hắn điên cuồng luyện tập, suy nghĩ, nhưng chung quy vẫn chỉ là dậm chân tại chỗ.

Hắn không thể làm được.

Nhưng, đó không phải là bất khả thi, chỉ là thời cơ vẫn chưa đến.

Trong một đêm trăng tròn, Vân Hoàng đứng ở độ cao vạn trượng, hắn bế tắc, cố tìm sự lĩnh ngộ.

Vân Hoàng chán nản, trước ánh trăng, hắn cánh tay sắc bén như tuyệt thế bảo đao, vung hình vòng cung giống như bán nguyệt, hắn vung rất chậm, tựa như vẽ một bức họa đồng dạng. Dưới ánh trăng, cánh tay của hắn như vô số ảo ảnh trùng điệp lên nhau. Đó cũng là lúc Vân Hoàng trong đầu xẹt qua lĩnh ngộ, đầu óc hắn như được gột rửa, thông hiểu, hắn đã tìm ra nó, đao pháp hoàn hảo nhất.

Vân Hoàng trước kia khi thi triển Diệt Vấn Đao luôn đẩy cao cố gắng đẩy cao tốc độ ra đao cùng số lượng ra đao. Nhưng mà cứ đi theo con đường đó, trước mặt Vân Hoàng cuối cùng cũng chỉ là ngõ cụt.

Trong khoảnh khắc cánh tay hắn dưới ánh trăng như vô số ảo ảnh trùng điệp lên nhau, hắn đã nghĩ ra. Mỗi một khoảnh khắc cánh tay hắn di chuyển, mỗi một khoảng cách cánh tay hắn đi chuyển Vân Hoàng coi nó như một lần xuất đao. Trên một lần vung đao hình vòng cung liệu sẽ tồn tại bao nhiêu khoảng khắc như vậy, sẽ tồn tại bao nhiêu điểm như vậy?

Đúng vậy, đó là vô hạn. Vô hạn số lần chém đao, vô hạn số điểm trên vòng cung mà hắn chém đao. Tốc độ chém đao của hắn không có thay đổi, phạm vi hắn chém đao cũng không thay đổi, thời gian hắn chém đao cũng không thay đổi nốt. Nhưng số lượng đao khí cực hạn mà Vân Hoàng chém ra gấp lúc trước… mười lần.

Ầm ầm ầm ầm

Tất cả những công kích rơi trên người hắn về sau đều giống như sa vào bên trong không gian loạn lưu đồng dạng, bị vặn vẹo, bẻ cong, đập nát, xoắn gãy, không một công kích nào chạm nổi lên da của Vân Hoàng cả, dù chỉ là chút ít. Hắn, giờ phút này trong mắt binh chúng như một đầu ma thần tồn tại.

Vân Hoàng cười nhẹ, giọng nói rót vào trong tai những tu sĩ kia như là ác ma thì thầm.

”Ra tay hết rồi à, giờ tới lượt ta!”

”Lăng Phong Thức.”

Vân Hoàng thân hình lại lần nữa độn không biến mất, các tu sĩ chỉ cảm giác lông tơ dựng đứng lên, giống như sắp bị một đầu dã thú lớn cắn nuốt. Nhưng chưa kịp để tất cả kịp phản ứng. Vân Hoàng thân hình đã xuất hiện đằng sau trên tu sĩ gần nhất. Hắn một chỉ đánh ra kiếm khí, kiếm khí xoắn tròn như một mũi khoan.

“Bất Vực Chi Kiếm, Toái Giáp Kích.”

Phốc!

Tên tu sĩ xấu số nọ phun ra tiên huyết, hai mắt trợn ngược. Ba đạo kiếm khí có lực phá hủy giống như những cây giáo nhọn xuyên qua hắn vùng trán, trái tim và Đan điền. Tu sĩ nọ chết ngay tại chỗ.

Thậm chí chưa kịp để cái xác chết rơi xuống, Vân Hoàng đã chuyển hướng sang mục tiêu xấu số tiếp theo. Tu sĩ bị nhắm đến khuôn mặt trở nên trắng bệch, y điên cuồng bắn ra thuật pháp xung quanh nhưng không biết rằng cánh của bước vào quỷ môn quan tới càng nhanh hơn. Vân Hoàng bất thình lình xuất hiện trước mặt y, thuật pháp của y rơi trên người hắn không để lại một vết tích gì.

Y con mắt biến thành màu xám, nội tâm tuyệt vọng, tên trước mặt chả lẽ chính là quái vật sao?

Vân Hoàng một cái Sơn Hà Ấn vỗ lên đầu tu sĩ nọ, mục tiêu tiếp theo đã đầu một nơi thân một nẻo, huyết vụ nhuộm đỏ năm trượng vuông trong hư không.

Trong thời gian Vân Hoàng đánh giết hai người, những tu sĩ còn lại đã tụ lại cùng nhau. Mỗi người nội tâm đều sợ hãi tột độ nhưng vẫn cố gắng trấn an chính mình.

Vân Hoàng vứt cái xác không đầu trên tay mình như vứt một đống rác rưởi, nhìn về phía những tu sĩ co cụm kia như chó sói nhìn vào lũ cừu non sắp bị làm thịt.

Một phong quyển cực đại cuốn tới đem nhóm tu sĩ kia vây bên trong. Từ bên trong phong quyển vung ra vô số những sợi phong bạo cuốn chặt lấy bọn họ, cứa lên đã thịt binh họ, linh lực hộ thể bị xé nát như tờ giấy, mặc kệ động dụng linh lực đến cỡ nào cũng không thể thoát ra, ngược lại còn bị xiết chặt hơn.

”Aaaaaaaa!!!”

Một tên tu sĩ kêu lên đau đớn, bàn tay của y đã bị cắt lìa. Tiếp đó là bàn chân, bắp chân, cánh tay. Toàn bộ đều bị cắt đi với những ngọn gió chết chóc.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu, thịt cùng tiếng xương gãy hoà trộn cùng nhau tạo nên một khung cảnh rung động. Một phong quyển huyết sắc.

Phong quyển tán đi, chỉ còn lại những hạt bụi màu đỏ rơi xuống, Vân Hoàng cũng biến mất. Trên không trung bay đi một mảnh, rơi vào trong tay của đại hán.

Đó là hình biểu tượng của Lộc Chi Các đã bị cắt đi một nửa, nhuốm đài máu tươi cùng một ít thịt vụn.

Đại hán cùng tên Thông Linh nhị cấp run rẩy, cả nửa ngày không nói lên lời.

Kẻ bị săn hoá ra lại chính là kẻ đi săn kinh khủng nhất. Còn bọn họ, chỉ là những con cừu non ảo tưởng rằng mình đã thắng được sói mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio