Trẻ già hai người đấu khẩu với nhau không hợp nhất nên im lặng hai ngày, không mở miệng nói chuyện với nhau, giữ thái độ trầm lặng.
Hoàng Bác nhiều lần muốn lên tiếng hỏi trước, nhưng nghĩ lại thấy bực tức trong lòng nên yên lặng. Chàng nhủ thầm: Lão thật thơ ngây, đáng tội nghiệp, không phân biệt được thiện, ác. Tính chất truyền thống cao đẹp võ lâm của lão vào thế cuộc diện tự diệt tự hủy mà không hay biết.
Hoàng Bác trở người đứng lên đến phía góc tường muốn lên tiếng, nhưng chưa kịp mở miệng, đối phương đã hỏi trước :
- Sao rồi, tiểu tử, lại nhịn không nổi nữa rồi phải chăng?
Chàng nghe hỏi giật mình, thầm nghĩ: “Lão từ lỗ thông gió mà nghe được cử động của mình, thính giác thật lanh lẹ, công lực của lão đã đạt cảnh giới siêu phàm nhập thánh”.
Chàng nhún vai cười đáp :
- Tiểu bối nghĩ chúng ta nên bàn qua chuyện khác.
- Bàn chuyện gì?
- Tuỳ nghi, thiên nam địa bắc.
- Ha ha ha... Được. Ta nghĩ ra một trò lạ thế này nhé!
- Trò lạ gì?
- Ta nghĩ chúng ta không ở chung nhau một phòng, nhưng vẫn đấu với nhau một trận.
- Vâng! Tiểu bối lắng nghe.
- Ta hơn ngươi tám mươi sáu tuổi, cứ tính mười tuổi một chiêu, cho là chín chiêu đi. Thế có công bằng không?
- Rất công bằng. Nếu thua thì sao?
- Ai thua thì phải thừa nhận quan niệm sai lầm của mình.
- Nếu chưa thua?
- Ta sẽ tặng ngươi vài đốt cốt xương.
- Tiểu bối không thích đốt cốt xương đâu.
- Không nói nhiều, ra chiêu đi.
- Được, tiểu bối xin phép - Tấn trung cung, bước hồng môn, năm ngón tay phải vươn lên áp xuống, móng chia móc thủy huyệt.
Thảo chiêu “Mai Hoa Trác Phóng” Trái tiền cung bộ, tả chưởng hộ bụng, hữu chưởng “Diêm La Thăng Điện” vô miệng địch thủ.
Thân hình chuyển phải, chân dời “Tuyết Điệp Hi Hoa”, tả thủ “Mai Khai Nhị Độ” Linh đài huyệt.
Hữu túc bỏ ngang nửa bước, búp tay hữu quanh vòng, trỏ đội tả vũ kỳ môn.
Vận co lên mình, tả cước làm tựa, hữu đùi vươn lên, tuỳ thân vòng qua bên trái, tay phải hóa chỉ thành chưởng “Du Long Hấp Thủy”.
Tốt để đùi trái “Kim Long Ôn Trụ” xuất hữu chưởng “Diêm La Điểm Quỷ”.
Lão, tiểu hai người động thủ xuất chiêu, cả hai đều triển khai tuyệt học, mỗi lần xuất chiêu đều tiếp với nhau ngay không suy nghĩ, miệng hô chẳng ngưng, thật là kịch liệt.
Càng đấu, trong lòng Hoàng Bác càng kinh hãi. Diêm La Vương mỗi chiêu đều rất quỷ quyệt, như thấu rõ tất cả các chiêu thức của mình, đề phòng và tránh né trước “Tuyết Hoa bộ pháp” và “Mai Hoa bộ pháp” ép mình xuống không được, phải thật đòn đối đầu mới được, sử dụng “Du Long kiếm pháp” thật là khó chịu đựng nổi chín chiêu của lão.
Chớp nhoáng lão lại ra chiêu thứ sáu.
Hữu chỉ chụp đôi mắt, tả vỗ thái dương, thượng đá thiên đình, hạ quét hai đáy “Thiên Vô Phùng”.
Chàng động não thấy trong “Mai Hoa chỉ” không có chiêu nào phá được chiêu này, liền khẩn trương to tiếng hô :
- Hữu chưởng quanh không áp xuất, vòng hồi hạ chuyển, xuất như biển sóng, ngang chiếm giữa eo.
Lão kinh ngạc “A” một tiếng, thét to :
- Hảo tiểu tử, thế chẳng phải “Đồng quy ư tận” sao? Được - Đôi trỏ “Bình quân thu sắc” xé ngang, chưởng kích hư không, nhảy lùi mười thước.
Hoàng Bác mừng rỡ, không để lão kịp xuất chiêu, liền tiếp hô :
- “Tuyết vũ tưới chi”, phóng tới mười thước, hữu chưởng tước lên sóng mũi, chỉ ngay xương cùng, lại ngược vòng hạ, đâm thẳng quan nguyên.
Lão “í” một tiếng, tiếp miệng rằng :
- Thân hình khuynh tả, sát đất xoay mình, sóng chưởng “vượt sóng xuyên tầng” kích xuống hạ bàn.
Chàng thầm khen “Tuyệt thật!”. Lão gặp Kiếm Thánh kỳ học mà vẫn vừa thủ vừa công thì đã biết võ học của lão thật hơn Kim Vũ Kỳ, không dám chậm trễ liền ra chiêu :
- Phi thân tiền phải, chưởng tẩu biên phong, xoay vòng eo, hất đá hai đùi.
Lão hô tiếng “Hay”, cũng trả đòn ngay :
- Nhóng chân nhảy cao, bồ câu trở lộn, song chưởng hạ kích “Diêm La Trạc Xâm”.
Chàng cười dài rằng :
- Đôi tay mười ngón, chương lên “Vạn mai đua nở”, dưới chân “Phong Quyện Tàn Tuyết” thối lùi ba trượng.
Lão cười khằm :
- Tiểu tử, chạy rồi à?
Hoàng Bác cười to :
- Không, đã đủ chín chiêu, nếu tiếp nữa, tiểu bối không thua sao được?
Diêm La Vương giật mình :
- Sao? Đã chín chiêu rồi à?... Một chiêu... hai, ba... bốn... năm... sáu... Tiểu tử, ba chiêu kiếm pháp sau cùng ngươi theo ai học đấy?
- Đó là “Du Long kiếm pháp” khi xưa, tiền bối chưa từng thấy sao?
- Lúc Khuất Tín đạt giải “Thiên Hạ Vô Song Kiếm”, khi đó ta vẫn chưa rời khỏi sư môn nên không có chiêu chưởng thức Kiếm Thánh. Hà, ngươi thật tốt số gặp may.
- Tiểu bối nói rồi, không cần mấy đốt cốt xương của tiền bối, nhưng tiểu bối cứ thắc mắc không biết nó là cái gì.
- Hà... hà! Đừng vội. Ta đã hứa cho, tuyệt đối không nuối tiếc.
- Vâng, tiếu bối cảm thấy mệt. Cứ nghỉ, ngày mai nói tiếp.
- Ta vừa nghe có tiếng động kỳ lạ, như có người vượt lên Thiên Giai phong, ta đang chú tâm nghe ngóng.
- Ồ! Thật à?
- Ngươi khoan mừng, nếu người đến là sư phụ ngươi lên Thiên Giai phong này cũng không thoát khỏi số kiếp.
Hoàng Bác không dám thở mạnh, nghĩ thầm: “Ai đến? Một trong hai người? Hay là không đúng? Một người đi giải nguy phái Võ Đang, một đến Tuyết Phong sơn. Nay đã hơn mười ngày rồi, rất có thể đến kịp lúc, nhưng liệu có giải thoát được mình hay không?...”
Nghe nói Thiên Giai phong này trận thế dày đặc, Diêm La Vương còn bó tay không thoát khỏi. Bỗng nghe tiếng nói truyền qua của Diêm La Vương :
- Ngươi có hy vọng rồi đấy.
- Chắc là sư phụ tiểu bối.
- Không sai! Tất cả hai người.
- Ồ! Hay quá!
- Đừng vội mừng. Họ đang dò dẫm, chưa tìm đúng đường.
- Tiền bối mau truyền âm nhập mật, cho hai người biết là mình đang bị nhốt nơi đây.
- Họ phóng nhanh quá, lên tiếng không kịp nữa rồi.
- Thế làm sao bây giờ?
- Làm sao? “Chờ”.
- Không may họ lại bị hãm trong trận thế, tất cả sẽ hỏng mất. Chẳng biết trận quỷ quái này là trận gì?
- Trận thế này được mệnh danh là “Tung Hoàng Tuyền Cơ” của Quỷ Cốc Tử, nhưng nếu đem ra so sánh thì còn thần diệu hơn nhiều.
- Quý cốc thật là nhàn hạ, không có việc gì làm, bày binh bố trận ra cái quỷ bát quái này làm gì.
- Ha... ha...! Thôi đừng giận người xưa làm gì.
- Tiền bối hãy lắng nghe tiếp, có thể hai người đang di chuyển về phía này.
Qua một lúc, Diêm La Vương hốt hoảng thốt :
- Ô! Đông Kiếm lại xuất hiện.
Hoàng Bác giật mình khẩn trương hỏi :
- Hắn đến làm gì?
- Hắn đang đùa giỡn trong trận với hai sư phụ của ngươi.
- Hừ! Hắn dám ư?
- Sao lại không dám? Hắn nhìn thấy họ, họ lại không thấy hắn.
Nghe đến đây, Hoàng Bác thở dài thườn thượt.
- A! Sao giọng nói của sư phụ ngươi lại thấp xuống?
- Là sao?
- Hình như Đông Kiếm đưa ra điều kiện thì phải.
- Ý là như thế nào?
- Chẳng nghe được nữa rồi.
- Ráng cố gắng, cố gắng nghe đi tiền bối.
- Không nghe được nữa. Không lẽ ta kéo dài tai ta ra xa người được?
Hoàng Bác nôn nóng đi tới đi lui trong phòng rồi thở dài ấm ức.
Diêm La Vương bỗng lên tiếng :
- Tiểu tử, ngươi nghĩ Đông Kiếm dám hạ sát ngươi không?
Chàng giật mình đáp :
- Theo tình hình, nếu hai sư phụ tiểu bối bị hãm trong trận thế, đương nhiên là hắn chẳng còn úy kỵ gì nữa.
- Thế tốt! Giờ ta bàn về mấy đốt cốt xương...
Chàng bực dọc ngắt lời :
- Thôi, đừng nói xương cốt nữa, tiền bối hãy mau mau nghe tiếp đi.
- Đừng gấp gáp, ta đang nghe đây. Ta nói mấy đốt cốt xương nọ...
- Trời ơi! Giờ phút này mà còn bàn về xương cốt đây có nghĩa lý gì?
Lão tức giận thốt to giọng :
- Đừng cướp lời ta. Hừ! Ngươi dám coi thường mấy đốt cốt xương của ta à?
- Tiểu bối rất coi trọng, nhưng không biết giá trị quý báu của nó ra sao?
- Ta nói cho ngươi biết, mấy đốt cốt xương của ta gọi là “Cửu U Bạch Cốt Lôi”
- Cửu U Bạch Cốt Lôi?
- Đúng! Đó là một chất hỏa khí, ta đã chế tạo thành công trong hai mươi năm về trước.
- Ồ, có lợi hại gì không?
- Tổng cộng ta chế thành mười cây, hiện nay chỉ còn ba cây.
- Vậy còn bảy cây đâu?
- Ta đem một cây đến chân núi cao để thí nghiệm, kết quả là nó nổ tung lên làm sập nửa đầu núi.
- Ồ, quả thật là ghê gớm khủng khiếp.
- Lúc đó, còn Lư Sơn Ẩn Lão Lang Kính Như nhìn thấy nhận xét, nếu những vật này xuất hiện ra giang hồ, thật là tai họa khó lường.
- Lão Lư Sơn nói rất đúng.
- Ta có ý sử dụng nó vào việc khai thác mỏ khoáng, không phải dùng để giết người.
- Không sai! Nếu dùng vào việc chính đáng, đó là sự cống hiến vô cùng to lớn.
- Sau, khi ta suy nghĩ lại thấy không ổn, rất có thể truyền ra giang hồ thì sẽ vô cùng tai hại, sẽ gây ra trận sát kiếp.
- Đúng! À, tiền bối, còn nghe tiếng của sư phụ tiểu bối không?
- Có, họ đang ngã giá với Đông Kiếm, nhưng ngươi phải nghe ta nói trước. Ta mới đem chín cây đi hủy diệt, còn lại ba cây cuối cùng, ta cảm thấy thật đau lòng...
- Tiền bối, sư phụ tiểu bối với Đông Kiếm ngã giá về vấn đề gì?
Diêm La Vương mặc cho Hoàng Bác hỏi, tiếp tục nói :
- Phá hủy đi thì rất dễ dàng, thấy phí đi bao công sức tạo ra nó, tiếc nuối, nên ta đem ba cây còn lại đi cất giấu tại...
Hoàng Bác nôn nóng hỏi dồn :
- Tiền bối, hãy nó cho nghe trước về sư phụ...
Lão tiền bối vẫn điềm nhiên lớn tiếng nói nhanh :
- Cất chôn tại nghĩa địa dưới “Tiên Hà lĩnh”, trong mồ Trịnh Nguyên Uyển trạng nguyên Duy Đình chi mộ. Đó là một trong hành phủ của ta.
Hoàng Bác bực dọc bồn chồn. Lão Diêm La Vương chỉ nói chuyện của lão không ra gì cả, bỗng tai nghe phát ra tiếng “Cạch, cạch” liền quay người lại nhìn thấy phiến tường đá trước mặt đang dần dần thụt lùi về phía sau.
Liền đó nghe tiếng nói của lão Diêm La Vương rất nhanh :
- Tiểu tử, hai vị sư phụ ngươi đồng ý để cho Đông Kiếm phế bỏ võ công để đổi lấy mạng sống của nhà ngươi. Sau này ta sẽ không phản đối ngươi sử dụng cây “Cửu U Bạch Cốt Lôi” ấy đối phó và trả thù, bằng hành động theo ý của ngươi. Đông Kiếm đã đến tới nơi phòng đá của ngươi rồi đấy. Hẹn gặp lại...
Hoàng Bác nghe vừa xong tiếng của Diêm La Vương, đồng thời phiến tường đá đã xê dịch hẳn ra ngoài, thấy trước mặt đã xuất hiện một người - Đông Kiếm Âu Dương Trường. Đông Kiếm đứng trước cửa đá, trên môi nở nụ cười cuồng ngạo :
- Tiểu tử, ngươi được giải thoát rồi. Mau theo lão phu.
Nói xong xoay người hướng ngoài cửa đá bước đi.
Hoàng Bác cảm thấy đầu óc tối sầm lại, hai chân chết cứng, lẩm bẩm trong miệng: “Trời! Hai sư phụ... Tại sao...? Tại sao phải làm như vậy?”, giọt lệ tuôn trào hai bên má.
Lại nghe phát ra thanh âm giòn giã của Đông Kiếm giục :
- Tiểu tử, ra nhanh đi. Hai sư phụ ngươi chờ nhà ngươi đấy.
Bỗng nghe tiếng nhẹ nhàng của lão Diêm La Vương bên tai :
- Hãy đi đi tiểu tử. Chúng ta ở chung ba ngày kế bên phòng, ta biết ngươi rất bất khuất, kiên trì, chớ nên nản lòng, hãy tự cường cương quyết lên.
Chàng tự gật đầu, lau đi lệ rơi, bước ra khỏi phòng đá tiến về phía trước.
Hành lang chạy dài hướng dần lên cao, đi được một đoạn thấy trước mặt có ánh sáng, bước dần ra bên ngoài ngó lại phía sau là hang núi, nhìn quanh tứ phía tất cả đều là quái thạch nhọn không đều đặn, như đứng giữa khu rừng âm u huyền bí.