Vô Song Kiếm

chương 93: hoàng sơn kiếm hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những tia nắng mặt trời phá tan màn đêm...

Cứ thường kỳ năm năm một lần, vào ngày mồng năm tháng năm (tết Đoan Ngọ) quần chúng võ lâm lại tụ tập đến đây tham gia “Hoàng Sơn kiếm hội” tranh nhau ngôi vị “Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách”

Hoàng Sơn nằm ở Tây bắc huyện An Vệ, xưa có tên là Bắc Khỏa sơn mạch núi kéo dài từ Tiên Hà lĩnh đến đây. Trong Hoàng Sơn có đến ba mươi sáu ngọn núi lớn nhỏ, cao thấp khác nhau tùy theo từng hình thế và địa danh chúng có tên gọi khác nhau.

Ngọn núi Thỉ Tín cao nhất trong Hoàng Sơn, cao đến độ mà khi lên đến đỉnh núi thì thấy mây chỉ nằm vây quanh lưng chừng núi, trùng trùng lớp lớp mây trắng đùn nhau vờn vờn nhìn như một mặt biển trông thật ngoạn mục.

Dọc theo sườn núi, có thể thấy ngay nhiều kỳ hoa dị thảo theo bốn mùa đưa hương. Nhưng có một loại cây khiến người chợt thấy phải cảm kích trong lòng ngay vì tuổi tác và các hình dáng cổ quái như trong cảnh thần tiên đó là loài cổ tùng. Tùy theo từng thế vách đá mà chúng tự uốn lượn mình một cách tự nhiên để cố một sự phù hợp một cách hết sức ngẫu nhiên, và ở đó thỉnh thoảng người ta còn có thể thấy những đàn hạc trắng bay về tụ tập, thật là một cảnh không có ở nơi thứ hai vậy!

Lúc này trời chỉ vừa sáng, chừng tới giờ mão mà trên ngọn Thỉ Tín này đã thấy tụ tập quần hùng rất đông, dễ có đến hai trăm người.

Điều này thật có trái thường so với mười tám lần kiếm hội trước, do vì năm trước “Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách” Âu Dương Trường đã từng tuyên bố tên toàn võ lâm giang hồ là “Hoàng Sơn kiếm hội” năm nay không giới hạn trong phạm vi “Kiếm thuật”. Lại đem hai chữ “Kiếm hội” đổi thành “Võ hội”. Đó chính là nguyên nhân tại sao kiếm hội lần này nhân vật trên võ lâm lại tụ tập đông khác thường như vậy!

Tuy nhiên cũng phải nói thêm một điều, nguyên nhân trên cũng không hẳn đã là nguyên nhân chủ yếu để kiếm hội hôm nay đông như vậy. Vì thử hỏi trên hai trăm người ấy thì có được bao nhiêu người đủ hùng tâm vung kiếm trước thiên hạ tranh đoạt “Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách”?! Mà còn một nguyên nhân sâu xa khác là Vô Song bảo mấy năm gần đây đã gây nhiều thù hận với các nhân vật bạch đạo, vậy thì dám bảo đảm ngày kiếm hội hôm nay sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ?!

Cứ xem tình hình hiện tại mà nói, thì các nhân vật giang hồ võ lâm đang có mặt tham gia có thể chia ra thành ba nhóm.

Một nhóm là của Vô Song bảo mà Đông Kiếm cầm đầu, nhóm này ngồi trong chiếc lán tre phía đông, dưới Đông Kiếm thứ đến gồm cả Hắc Bạch song ma đại hộ pháp, Thiếu bảo chủ Âu Dương Thừa Kiếm, Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương, rồi đến sáu vị “Bạch Bính kiếm sĩ” và một số nhân vật giang hồ đầu nhập Vô Song bảo như Thiên Phong đạo nhân, “Ngũ Độc giáo chủ” Xa Ngọc Phụng, “Song Thủ Phiên Thiên” Hướng Bách Xuyên, “Kim Tiên Xuyên Thạch” Mạc Củng Bắc, ngoài ra còn có một số Hắc Huê kiếm thủ đứng dàn hai bên phục tùng, tổng cộng là hai mươi bốn người, là nhóm ít nhất trong ba nhóm. Vậy mà bọn họ không một người nào trên mặt không tỏ ra thái độ oai hùng, cao ngạo tựa như lần này bọn họ đến dự “Hoàng Sơn kiếm hội” với cương vị một người làm chủ và nắm chắc trong tay ngôi vị “Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách” vẫn thuộc về Vô Song bảo!

Đối diện với bọn họ, lán tre phía tây là nhóm của “Thiên Diện Quái Tú” Tát Tam Tỉnh, Thiếu Lâm Huệ Tâm Thượng Nhân, Bắc Chưởng, Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi và Phục Ma Thần Cái. Thứ đến có Chưởng môn Thiếu Lâm Ngộ Liễu hòa thượng, Chưởng môn Võ Đang Bạch Vũ chân nhân, Chưởng môn Côn Luân Thiết Kiếm đạo nhân, Chưởng môn Hoa Sơn Vân Trung Long Ẩn, Chưởng môn Không Động “Mãn Thiên Tinh Đẩu” Ưng Nam Thiên, rồi đến Trúc Lâm tam duật, Long Tuyền Ẩn Sĩ, Tái Hoa Đà Trầm Cửu Thi, Tiểu Di Lặc quái hòa thượng, ngoài ra còn có một số cao thủ đệ tử của các môn phái như bảy bị trưởng lão Cái bang... Và cuối cùng là năm vị thiếu niên nam nữ có Châu Tiểu Bình, Thượng Quan Thu Tuyền, Tiểu Man Ngưu và một đôi tình lữ Trùng Trọng Xương, Đàm Tẩu Hoa. Bọn họ có tất cả là hai mươi sáu người thực lực không kém gì Vô Song bảo, tuy nhiên thần sắc trên mặt bọn họ ai cũng nặng nề trầm trọng biểu hiện có phần không ổn định!

Nhóm cuối cùng là nhiều nhất, ở trong chiếc lán phía nam, hơn một trăm năm mươi người tuy đông nhưng thành phần lại rất hỗn tạp, đủ loại nhân vật trên giang hồ quái kiệt. Trong đó đáng chú ý là “Đạt Ma Thần Kiếm” Ân Công Đạt, “Thiên Nhai Cô Kiếm” La Vương Phảng, thê tử của Nam Quyền Trương Đại Nương, đi theo bà còn có Tiểu Đới Lập Ông Kim Sơn trên lưng đeo chiếc trống, rồi nhân vật mới xuất hiện giang hồ gần đây như Bạch nương nương Hoa Nguyệt Kiều... và nhiều nhân vật giang hồ khác...

Cứ điểm theo những người hiện diện như vậy thì thấy rõ tất cả những nhân vật danh tiếng trên toàn võ lâm giang hồ đều tề tựu đầy đủ, nhưng cũng như những lần Kiếm Hội trước, kiếm hội sẽ khai mạc đúng vào giờ Thìn như vậy phải còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu. Bởi vậy trong ba chiếc lán tre lớn các nhóm tụm lại thành những nhóm nhỏ nói chuyện bàn tán xì xầm không dứt, toàn trường chỉ nghe tiếng “ông ông...” như họp chợ!

Tiểu Bình trong lòng càng đến giờ khai hội càng sốt ruột, hoang mang. Lúc đó thấy không khí đông người khó thở, nàng liền đứng dậy, đi lui sau lán, đưa mắt ngóng trời trong đầu suy nghĩ miên man: “Chàng nếu hôm nay không đến...! Trời ơi! Thật khủng khiếp...! Ta nguyện theo chàng...!”

- Bình thư thư!

Tiểu Bình đang chìm trong dòng suy nghĩ bỗng nhiên nghe có tiếng gọi phản ứng tự nhiên quay mặt liếc nhìn thì thấy Thu Tuyền, liền quay phắt lại không nhìn cô ta, giọng lạnh như băng :

- Hừ! Ai là Bình thư thư của ngươi chứ!

Thu Tuyền mắt ngấn lệ :

- Xin cô chớ giận, tôi muốn nói chuyện với cô...

Tiểu Bình cười nhạt :

- Còn gì mà nói nữa chứ?

- Thu Tuyền hai hàng nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên má :

- Nửa năm nay tôi mãi theo gia gia lên ở Tuyết Sơn, nên thực không hề biết tin tức chàng mất tích lâu như vậy...

Tiểu Bình nhún vai, giọng chua ngoa :

- Như vậy lại không tốt hay sao? Ngươi chính phải nên như thế...

Thu Tuyền đang đau khổ trong lòng, lại nghe Tiểu Bình đay nghiến như vậy càng thêm buồn tủi khóc sướt mướt, cả người run run nói :

- Cô nhẫn tâm nói ra những lời như vậy, nếu chàng nghe được thì nghĩ ngay cô không thương chàng!

Tiểu Bình đột nhiên quay người lại, nước mắt trào ra tức giận nói :

- Ngươi đi ngay đi! Thực tình mà nói, lần ấy ta với chàng đi Ngũ Long sơn nếu không gặp mặt ngươi thì làm sao gặp cảnh éo le như hôm nay!

Thu Tuyền gật đầu, tự oán trách mình :

- Đúng, cô nói đúng, bởi vậy bây giờ tôi rất hối hận. Hôm đó đúng ra tôi không nên lưu mảnh giấy lại...

- Hừ! Hiện tại hối hận thì làm gì được chứ! Cứ làm như là ngươi sắp cô quả đến nơi...

Giọng Tiểu Bình châm chọc chua cay, Thu Tuyền mặt đỏ lên tức giận nói qua nước mắt :

- Cô không cần nói lời ấy, cứ để mà xem, nếu như hôm nay chàng quả thực không đến thì tôi đã có cách tự xử lý mình!

Tiểu Bình lau khô nước mắt, mặt hơi sững ra nói :

- Ngươi muốn tự mình thế nào chứ?

Thu Tuyền ngẩng mặt giàn giụa nước mắt lên, giọng kiên nghị nói :

- Tôi sẽ xuống tóc xuất gia, suốt đời làm ni cô!

Tiểu Bình so vai vẻ xem thường :

- Quá kém!

Thu Tuyền ngớ người ra, ngơ ngác hỏi :

- Cô nói tôi quá kém!

Tiểu Bình cao ngạo cười nhạt nói :

- Đương nhiên! Nói cho ngươi biết cũng không hại gì, hôm nay nếu như chàng không đến thì ta sẽ lập tức nhảy xuống Ngũ Long hà theo chàng!

Thu Tuyền mở tròn hai mắt cả kinh :

- Không, cô không nên làm như vậy để chàng thêm buồn lòng!

Tiểu Bình nước mắt lại trào ra, cắn môi nói :

- Thôi được, muốn nhảy thì chúng ta cùng nhảy!

Tiểu Bình lau nhanh nước mắt, nhíu mày xông lên một bước nói :

- Không được, ngươi đi mà làm ni cô!

Thu Tuyền ngước mắt nhìn nàng một cái rồi cúi xuống nói :

- Tại sao cô lại hận tôi đến như thế chứ?

Chúng ta không thể đối xử với nhau tốt hơn sao?

Tiểu Bình trầm ngâm không đáp, hốt nhiên có người vừa chạy đến reo lên :

- Châu Tiểu Bình, cô khỏe chứ?

Tiểu Bình quay mặt lại nhìn, thì ra đó là Âu Dương Lan, tôn nữ của “Đạt Ma Thần Kiếm” Ân Công Đạt mà lần trước khi bị sóng đánh dạt vào hoang đảo cô đã gặp. Tiểu Bình khi ấy vui lên, gật đầu nói :

- Khỏe, khỏe...!

Âu Hương Lan cười thẹn thùng, không dám nhìn nàng đưa mắt ngước lên nhìn trời nói :

- Ta vừa rồi ở trong đám quần hùng mới nghe họ nói người ấy của ngươi bị Đông Kiếm sát tử, đúng vậy không?

Tiểu Bình lại nghe nhắc đến chàng, hai hàng lệ lại lăn ra :

- Đến bây giờ vẫn chưa thấy, mười phần thì đến tám là thực!

Âu Hương Lan thở dài một hơi não ruột :

- Hoàn cảnh ta cũng chẳng sáng sủa gì, người của ta chẳng hề thấy một tung tích gì, chỉ sợ lành ít dữ nhiều...

Cô ta nói chưa hết bỗng nghe phía đấu trường nhiều tiếng reo hò, la ó vang rần lên. Cả ba thiếu nữ cố nén nỗi thương tâm quay người chạy nhanh trở lại chiếc lán tre phía tây xem chuyện gì vừa xảy ra.

... Đới Lập Ông vừa chạy vừa cười khanh khách, Tây Đao thì mặt giận dữ rượt đuổi theo sau, vừa chạy vừa chửi rủa um sùm :

- Tặc họ Ông kia, con mẹ ngươi...! Sao ngươi dám giết chết đệ tử của ta chứ, nó có thù oán gì với ngươi! Hôm nay ta sẽ giết...

Nam Quyền chạy như bay, miệng vẫn cười hềnh hệch :

- Đồ đệ của ngươi, ngươi dạy không nghiêm để hắn nửa đêm lại đi giết chết ba phú gia, không đập chết hắn đi còn để làm gì chứ?

Tây Đao đuổi theo sát, quát :

- Ngươi giỏi thì đứng lại, hôm nay lão phu sẽ đánh ngươi tới cùng!

Nam Quyền nghe vậy đột nhiên dừng phắt người lại, thu nụ cười mặt trầm xuống nói :

- Đánh thì đánh, họ Ông ta sợ gì chứ?

Tây Đao dừng chân lại cách lão ta ngoài hai trượng, thở gấp mấy hơi sau đó ánh mắt đầy hung quang quắc lên nhìn chằm vào Nam Quyền, chân tiến lên từng bước một.

Chỉ thấy lão ta mỗi lần tiến lên một bước liền để lại trên mặt đất vết lõm sâu vài phân cũng đủ biết lão ta đã giận đến cực độ, vận khí trụ túc quyết sát tử đối phương tức khắc!

Lúc ấy trong lán phía nam, Tiểu Đới Lập Ông nhảy phắt ra, tháo chiếc trống trên lưng xuống, đeo trước bụng, hai tay thủ sẵn hai chiếc dùi rồi mới đưa mắt nhìn cha của mình là Nam Quyền Đới Lập Ông chủ lệnh.

Nam Quyền trụ khí ngưng thần nhìn Tây Đao, bỗng nhiên quát lên :

- Đánh!

Tiếng quát vừa dứt, Tiểu Đới Lập Ông cử dùi đánh liên tục vào mặt trống phát ra những tiếng “bùng... bùng... bùng...” nghe đến đinh tai nhức óc! Cũng vừa lúc ấy, hai lão già mặt đã đối nhau chỉ cách chừng bốn bước bắt đầu xuất thủ.

Tây Đao gầm lên trong tiếng trống vung hữu chưởng đánh đến trước ngực Nam Quyền, cuồng phong mãnh liệt ào ào cuốn tới.

Nam Quyền tợ như có ý trực tiếp nghênh chiêu nên không hề né tránh, vung chưởng liên tiếp, Tây Đao thấy vậy liền biến chiêu từ chưởng sang trảo khoát tay nửa vòng chộp vào uyển mạch đối phương...

Nam Quyền chẳng kém, rụt nhanh tay phải về, tay trái phóng chỉ điểm vào huyệt Đản Trung, Tây Đao trả đòn...

Bọn họ ra chiêu cực nhanh và mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt mà đã liên tiếp mỗi bên xuất ra ba chiêu, phải tinh mắt lắm mới nhìn kịp từng chiêu một của bọn họ.

Chưởng, chỉ, trảo, nã phóng ra liên tục, tiếng xé gió rít lên hòa với tiếng trống của Tiểu Đới Lập Ông tạo nên một đấu trường sôi động quyết liệt.

Đã ngoài mười chiêu cuồng mãnh như hổ báo tranh lâm, vậy mà một điều làm cho tất cả mọi người lúc ấy đang hiện diện phải hãi kinh tột độ khi xem trận đấu giữa hai võ lâm quái kiệt này, đó là dù đã hơn mười chiêu động thủ mà bộ tấn của họ chưa hề di động trên mặt đất, kể cả một phân!

Đột nhiên vào lúc đó trong lán phía đông, năm tiếng thanh la gióng lên vang dội kéo dài không dứt “Boong... boong... boong... boong... boong...”

Giờ Thìn đã đến, Hoàng Sơn kiếm hội thứ mười chín bắt đầu!

Nhất Kiếm Kinh Thần Vạn Sâm Thanh từ trong lán bước ra, chấp tay về bốn hướng xá xá mấy cái rồi cất giọng nói lớn :

- Quý vị chú ý, Hoàng Sơn kiếm hội lần này do đã có quyết nghị thay đổi thành võ hội, do vậy anh hùng hào kiệt trên toàn võ lâm đều có thể tham gia. Hiện tại, giờ Thìn đã điểm, Võ hội bắt đầu, vậy xin toàn thể hãy giữ trật tự nghiêm túc!

Nam Quyền lúc ấy phóng luôn song chưởng bức Tây Đao thoái lui hai bước rồi tự mình cũng nhảy lùi mấy bước, lớn tiếng nói :

- Lão Mễ, ngươi tốt nhất nên để giành sức lại, ta còn nhớ rõ năm trước lời ngươi nói là sẽ thách đấu với Âu Dương lão nhi tại Hoàng Sơn võ hội hôm nay!

Tây Đao nhận đồ đệ của mình là Từ Hoa Lang Quân Đơn Phi Vân bị Nam Quyền đánh chết, cuồng nộ lên đến tột đỉnh không còn nghĩ gì đến lời nói năm trước. Lúc ấy xông lên mấy bước thét lên :

- Ngươi đến đây, lão phu hôm nay phải động thủ với ngươi đến một mất một còn mới thôi!

Đông Kiếm bấy giờ đang ngồi trong lán phía đông, thấy tình hình như vậy liền đứng lên, lớn tiếng nói :

- Mễ Tư Đạt, nếu ngươi không giữ quy luật ở đây, thì hãy mau xéo khỏi núi này ngay!

Thanh âm không lớn, nhưng lại hàm chứa công phu khiến cho tất cả trên hai trăm người hiện diện đều nghe rất rõ.

Tây Đao càng nóng hơn, quay người chỉ thẳng vào mặt Đông Kiếm quát :

- Ngươi ra đây! Lão phu cũng giết chết ngươi luôn!

Đông Kiếm sắc mặt trầm lại, quay đầu nói nhỏ vào tai Hắc Đầu Lâu đang ở bên cạnh vài câu. Chỉ thấy Hắc Đầu Lâu gật đầu mấy cái rồi nhún mình vọt ra đến trước mặt Tây Đao, đưa tay chỉ vào mặt lão cười nói :

- Mễ Tư Đạt, thì do chúng ta khai mạc Võ hội vậy, phải qua được cửa ải lão phu, ngươi mới được vào vòng đấu sâu hơn! Hắc... hắc...

Tiếng cười của Hắc Đầu Lâu càng làm cho Tây Đao điên tiết, lúc ấy lão ta như một con cuồng hổ, chỉ chực vồ lấy đối phương bất kể là ai. Không nói nửa lời, vận hết mười hai thành công lực vung song chưởng lên bổ mạnh vào giữa ngực Hắc Đầu Lâu, đồng thời phát ra một tiếng gầm nghe đến rợn người!

Hắc Đầu Lâu không ngờ Tây Đao lại ra tay hung bạo như vậy, chỉ thoáng ngạc nhiên nhưng lão ma vẫn không kinh sợ, xông lên một bước, lưỡng thủ cùng vung lên với toàn công lực bình sinh...

“B...ì...n...h...” một tiếng như trời giáng, bốn luồng chưởng phong của hai đối thủ thượng thặng quái kiệt võ lâm chạm trực tiếp vào nhau...

Toàn đấu trường cát bụi bay lên mù mịt, phải đến vài phút sau mới tản hết dần, lúc ấy mới nhìn thấy rõ hai đối thủ đứng yên bất động, mặt trắng bệch ra... Tây Đao bỗng nhiên lảo đảo về sau hai bước, kiềm không nổi miệng phun ra một vòi mãu tươi rồi ngã xuống đoạn mệnh đương trường!

Lại thấy Hắc Đầu Lâu mặt đang trắng bệch, đột nhiên đen sẫm trở lại, hai bên khóe môi rỉ ra hai dòng máu bầm đen xì... cả chiếc đầu lão lúc ấy mới thấy rõ như một chiếc đầu lâu đen. Hai chân khuỵu xuống rồi cũng ngã lăn trên đất tắt thở tức thì!

Hai cái chết xảy ra trong cái nháy mắt, trong đám quần hùng không ít, vừa lúc ấy trong đám đông Bạch Mục Ma vọt ra, lão ma bế Hắc Đầu Lâu lên định quay về lán, chợt mắt nhìn thấy Tây Đao đang nằm trên đất, liền phất tay phát ra một cỗ kình chưởng vào lão ta.

Nam Quyền lúc ấy đứng gần đó thấy mọi chuyện, liền vung tay phát ra chưởng lực cản lại chưởng kình Bạch Mục Ma, rồi xỉa tay vào lão ta quát lớn :

- Tả Văn Thần, mặt ngươi ngày càng dầy hơn!

Tả Văn Thần nhân hận Tây Đao mà bồi thêm một chưởng, thấy không thành mặt lão bất giác đỏ lên, vừa chạy vào lán vừa nói :

- Lập Ông, ngươi chớ chạy, lão phu mang người vào rồi sẽ tính với ngươi!

Nam Quyền nheo mắt lại xem thường nói lớn một tiếng “Hảo”, rồi cũng bế Tây Đao lên chạy vào lán phía nam.

Lát sau đã thấy bọn họ hai người đứng đối mặt nhau trên đấu trường, thần sắc ai cũng hung dữ trầm lạnh, hai cái chết vừa rồi đủ cho bọn họ hiểu muốn mình sống mà đối phương chết thì phải sử dụng đấu pháp thế nào?

Cả hai thận trọng tiến lên từng bước một, cả đấu trường im phăng phắc... chỉ còn ngoài năm bước... cả hai chuẩn bị ra chiêu... không khí căng thẳng và chứa đầy tử khí!

Đột nhiên không khí im lặng bị phá tan bởi một tiếng lướt gió, từ lán tây vị Thiếu Lâm Huệ Tâm Thượng Nhân lướt ra đấu trường đến giữa hai đấu thủ, mắt nhìn Nam Quyền nói :

- Ông lão thí chủ, lão nạp đã từng cùng lão ta giao đấu mấy lần mà bất phân thắng bại, hiện tại trận đấu này nhường lại cho lão nạp, được chứ?

Nam Quyền thở nhẹ một hơi, thần thái giãn ra trầm ngâm một lúc nói :

- Không có vấn đề gì, chỉ cần lão ma đồng ý!

Huệ Tâm Thượng Nhân lại quay sang nhìn Bạch Mục Ma nói :

- Văn đại hộ pháp, đương nhiên là không sợ lão nạp rồi đúng không?

Bạch Mục Ma chuyển ánh mắt trên mặt thượng nhân, cười khục khục trong họng nói :

- Chớ nhiều lời thối tha, muốn chết thì qua đây!

Nam Quyền nghe vậy liền cười ha hả... rồi chấp tay sau lưng quay người thoái lui.

Huệ Tâm Thượng Nhân và Bạch Mục Ma bắt đầu vận công chuẩn bị bát đầu, nhưng chính vừa khi ấy thì từ phía ngoài hẻm núi vọng lại một tiếng hú dài, rồi tiếp theo là một lam y thanh niên lướt người nhanh vào đấu trường, chàng ta dừng chân lại bên Huệ Tâm Thượng Nhân liền phục người quỳ xuống, dập đầu hai cái nói :

- Sư thúc tổ, tội nghiệt đệ tử nặng nề, xin hãy để đệ tử lập công chuộc tội!

Huệ Tâm Thượng Nhân không nhận ra người này là ai, thần sắc mê hoặc thì vừa lúc ấy trong lán phía tây, Ân Hương Lan đang ngồi bên Tiểu Bình vùng đứng dậy chạy nhanh ra, nước mắt dàn dụa la lên :

- Thiên Long... Thiên Long!...

Nguyên Huệ Tâm Thượng Nhân là một lão tăng cao nhiên nhất còn tồn tại trong Thiếu Lâm, mười mấy năm nay vị lão tăng này bế môn bất xuất nên số chúng nhân đệ tử sau này không biết mặt, nhưng mọi chuyện trong phái thì vẫn được thông báo đầy đủ trước khi đến đây, lúc này nghe vị cô nương này gọi tên “Thiên Long” liền nhớ ra gã chính là phản đồ nghiệt súc từng tiếp tay cho Vô Song bảo sát hại nhiều cao tăng Thiếu Lâm.

Lúc ấy nộ khí đột khởi, liền vung tay lên định chộp vào đầu gã ta.

Ân Hương Lan thấy vậy liền la lên một tiếng, vội nhanh chân đến ôm chầm lấy Thiên Long, lấy người mình che chàng ta lại! Vừa khóc vừa nói :

- Không! Không! Chàng không sai, xin lão tăng đừng giết chàng...

Hoắc Thiên Long từ từ đứng dậy, nhìn người yêu sung sướng, rồi ghé sát tai nàng nói nhỏ mấy câu. Thoạt nhìn Huệ Tâm Thượng Nhân nghiêng mình cung kính nói :

- Sư thúc tổ, nếu quả như đệ tử tội đáng chết thì xin hãy để đệ tử chết trong tay địch nhân vậy.

Huệ Tâm Thượng Nhân trầm ngâm nhìn gã một hồi, “hừ” một tiếng, không nói nửa lời phất tay áo quay người đi vào.

Bạch Mục Ma thấy Huệ Tâm Thượng Nhân bỏ vào, liền cười nói :

- Lão tăng, ngươi nhỏ gan rồi phải không?

Huệ Tâm Thượng Nhân không thèm quay đầu, cứ vừa đi vừa nói :

- Văn đại hộ pháp xin cứ cho nó toại nguyện trước, rồi lão nạp sẽ ra tiếp ngay.

Hương Lan lúc ấy vừa nghe Thiên Long nói nhỏ mấy câu, mặt bỗng vui tươi rạng rỡ lên, gật gật đầu mấy câí quay người đi vào lán đến ngồi trở lại bên Tiểu Bình nhỏ to gì đó...

Hoắc Thiên Long đã nắm trường kiếm trong tay, chỉ vào Bạch Mục Ma nói :

- Lão ma đầu, ngươi dám tiếp ta vài chiêu chứ?

Nên biết, Hoắc Thiên Long khi còn trong Vô Song bảo chỉ là một tay Hắc Bính kiếm thủ, là hạng thấp nhất sau cả Bạch Bính kiếm sĩ, chứ đừng nói gì đến Đại hộ pháp Hắc Bạch song ma. Chính điều này khiến Bạch Mục Ma thấy không phải lẽ, lão ta cười khinh bỉ rồi quay người trở vào lán đến trước mặt Nhất Kiếm Ấm Huyết Bốc Mộng Dương cười nói :

- Bốc giáo luyện, ngươi từng chỉ dạy cho hắn ta kiếm thuật, bây giờ ngươi ra dẹp hắn ta đi.

Nhất Kiếm Ấm Huyết cười đứng dậy bước ra đấu trường, tay nắm thanh Bạch Bính kiếm chỉ vào mặt Thiên Long, giọng bề trên :

- Thiên Long, lại đây!

Thiên Long ngửa mặt lên trời cười mấy tiếng lớn, rồi đột nhiên chỉ thấy người chàng ta lay động nhẹ, ánh kiếm hoa lên như một ánh chớp cực nhanh rồi ngưng lại và biến mất giữa ngực Bốc Mộng Dương...

Lúc ấy chỉ thấy Bốc Mộng Dương tay kiếm chỉ vừa kịp đưa lên nửa vòng rồi khựng lại ở đó, mắt đứng tròng trắng dã chứa đầy vẻ kinh ngạc, máu từ ngực tuôn ra xối xả... Lão ta chết mà không kịp hiểu ra điều gì?

Trên hai trăm nhân vật võ lâm không ai bảo ai, đều đứng dậy mắt mở trố, há hốc không kịp nhìn gã Hoắc Thiên Long vô danh tiểu tốt này từ đâu đột nhiên xuất ra một kỳ chiêu tuyệt diệu như vậy?

Cả đấu trường im phăng phắc dễ đến vào phút, rồi bất giác những tiếng “Ồ... ồ...” trỗi lên biểu lộ vừa thán phục, vừa kinh ngạc và cũng không khỏi sự kinh sợ...

Đông Kiếm mặt biến sắc, đứng sững lại... Nếu lúc này lão ta không tận mắt chứng kiến Hoắc Thiên Long ra tay, một chiêu mà sát tử một vị đứng đầu trong Bạch Bính kiếm sĩ của Vô Song bảo.

Lão đưa mắt nhìn sững Hoắc Thiên Long một lúc, rồi định cử bộ bước ra, hốt nhiên Âu Dương Thừa Kiếm tiến nhanh lên trước mặt lão nói :

- Cha, để nhi tử thử xem!

Hoắc Thiên Long rút kiếm ra khỏi ngực Bốc Mộng Dương, cả người lão đổ xuống như một khúc cây, vừa khi ấy Âu Dương Thừa Kiếm ra đến...

Đột nhiên lúc ấy từ trong lán tây một bóng thiếu nữ vọt cao lên ba trượng rồi đáp xuống đấu trường miệng la lớn lên :

- Bước ra ngay nhanh! Ngươi còn trốn đến bao giờ nữa chứ?

Cô ta là ai?

Tiểu Bình!

Cô ta vừa nói câu ấy với ai? Toàn trường hơn hai trăm người ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh tứ phía tìm kiếm...

Vừa lúc ấy hơn hai trăm cặp mắt chỉ nhìn thấy đúng một vệt sáng vàng sáng lên trên nền trời, phi nhanh tợ như làn khói, tuyệt không thể nhìn ra đó là một bóng người! Phải đến khi bóng vàng đứng lại hẳn người ta mới nhận rõ đó là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, thân vận lam y nhưng bên ngoài khoác tấm áo choàng sắc vàng, lưng đeo trường kiếm, phong cách oai nghi khiến người ta vừa thoạt nhìn đã thấy cảm phục!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio