Đường Kim nhanh chóng cất tờ giấy kia đi rồi hời hợt nói:
- Không có gì, làm giả cái giấy chứng nhận lừa bà già ngu ngốc kia thôi.
- Quỷ mới tin cậu!
Tần Thủy Dao trừng mắt.
- Có gì đặc biệt hơn người chứ, đồ quỷ hẹp hòi!
- Cô đừng nói xấu tôi nhá, chỗ kia của tôi rất lớn.
Đường Kim lập tức phản bác
- Lòng dạ tôi rộng lớn ba la, luôn rộng mở với toàn bộ mỹ nữ.
- Lưu manh!
Tần Thủy Dao hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái.
- Mặc kệ cậu!
- Tôi cầu còn không được!
Đường Kim uể oải nói.
Tần Khinh Vũ đã quen nhìn hai người tranh cãi nên cũng không để ý lắm, nàng quay sang hỏi La Ngọc Hoa:
- Hôm nay ai là người chăm sóc da cho Liễu Nguyệt?
- Là Vương Yến!
La Ngọc Hoa còn chưa trả lời, Liễu Nguyệt đã tiếp lời, mỗi ngày nàng đều đến đây nên rất quen thuộc nhân viên ở đây.
Tần Khinh Vũ quét mắt nhìn qua một cái, sau đó hơi nhíu mày:
- Vương Yến đâu?
Các nhân viên nhìn nhau, hiển nhiên các nàng cũng không biết Vương Yến đi đâu.
- Gọi điện thoại báo cho cô ấy cho dù đang ở đâu cũng quay lại đây ngay!
Tần Khinh Vũ phân phó La Ngọc Hoa một câu, sau đó nhìn về phía Liễu Nguyệt.
- Chúng ta xem chỗ em vừa chăm sóc da.
Hai người nhanh chóng đi vào một gian phòng, mỗi khách hàng đến đây sẽ được chăm sóc trong một phòng riêng, đương nhiên nếu vài người đi cùng nhau thì cũng có thể ngồi chung một phòng.
- Liễu Nguyệt, hôm nay trước lúc chăm sóc da có chuyện gì đặc biệt không?
Tần Khinh Vũ vừa cẩn thận kiểm tra vừa hỏi.
- Không có a, vẫn như cũ thôi, Vương Yến chăm sóc da cho em nhiều rồi nên cũng rất quen, thuốc cũng giống trước, xem này, đây là cái chai mới mở nắp.
Liễu Nguyệt chỉ chỉ bên giường một cái khay chứa bình nhỏ, trong bình chứa chất lỏng trong suốt đang còn chừng một nửa.
Tần Khinh Vũ đưa tay muốn cầm lấy này cái bình nhỏ nhưng có bàn tay nhanh hơn, Tần Khinh Vũ ngẩn người quay lại thì cái chai cũng đã ở trong tay Đường Kim.
Đường Kim mở cái chai ra, đưa lên mũi hít hít, sắc mặt lộ ra chút cổ quái rồi đột nhiên ngửa cổ đổ cả cái bình vào miệng.
- Cẩn thận, có thể có độc!
Tần Khinh Vũ cùng Liễu Nguyệt đồng thời hô lên.
- Đường Kim thối, đầu óc có vấn đề à? Không phải cậu muốn độc chết mình chứ!
Tần Thủy Dao cũng không nhịn được nữa mắng.
Cũng khó trách các nàng hoài nghi này bình chất lỏng có độc, dù sao Liễu Nguyệt cũng dùng chính bình này mới bị nhiễm đôc.
- Thử xem có độc không thôi, không ngờ đúng là có thật.
Đường Kim gật gật đầu, sau đó cười sáng lạn:
- Khinh Vũ tỷ đừng lo lắng, em bách độc bất xâm mà.
Bách độc bất xâm?
Liễu Nguyệt cùng Tần Thủy Dao đều lộ vẻ hoài nghi, còn Tần Khinh Vũ thở phào nhẹ nhõm:
- Đường Kim, cậu biết đó là độc gì không?
- Loại độc này mới được chế tạo ra mấy năm gần đây, nhưng mà lạ thật, loại độc này phải rất khó mới có được mà.
Đường Kim thì thào tự nói:
- Là ai hạ độc đây?
- Tần tỷ, em nhớ hôm nay ngoài Vương Yến ra thì không có ai vào gian phòng này, nếu vậy thì người hạ độc chỉ có thể... Là cô ấy!
Liễu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói.
- Mẹ, sao không báo cảnh sát đi?
Tần Thủy Dao đề nghị.
Tần Khinh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:
- Thôi quên đi!
Dừng lại một chút, Tần Khinh Vũ nhìn Liễu Nguyệt:
- Liễu Nguyệt, để chị đưa em về trước.
- Tần tỷ, không cần đâu, có người tới đón em rồi.
Liễu Nguyệt lắc đầu, mới vừa nói xong, điện thoại di động của nàng liền vang lên:
- Nói đến là đến rồi, Tần tỷ, em đi xuống trước.
- Để chị tiễn em!
Tần Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài cùng Liễu Nguyệt.
Đường Kim cùng Tần Thủy Dao cũng đi theo đi xuống, ra tới cửa công ty, Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng nói:
- Liễu Nguyệt, sau khi về nhà, nhớ rõ kể chi tiết mọi chuyện với người nhà, không cần giấu diếm.
- Tần tỷ, em hiểu rồi.
Liễu Nguyệt gật gật đầu, sau đó liền chui vào một chiếc xe bình dân đang đỗ ven đường, chiếc xe nhanh chóng chạy đi, con Tần Thủy Dao nhìn theo mà mơ hồ có một chút lo âu.
- Tần tổng, không liên lạc với Vương Yến được, em đang định đến chỗ cô ấy xem sao.
La Ngọc Hoa đi tới báo cáo.
- Không cần đi đâu, đằng nào cũng sẽ không tìm thấy cô ấy.
Tần Khinh Vũ thản nhiên nói:
- Bảo mọi người cứ làm việc như bình thường, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nữa, đóng gói những gì đã bị động vào đi, đừng sử dụng nữa.
- Vâng, Tần tổng.
La Ngọc Hoa gật đầu đáp.
- Dao Dao, Đường Kim, chúng ta đi về trước đi.
Tần Khinh Vũ nở nụ cười:
- Bây giờ còn sớm, chắc là còn kịp nấu cơm.
Nói xong cả ba người cũng đi ra ngoài.
Trong xe cảnh sát, Đỗ Tại Sơn có chút bất an nhìn Diệp Minh Phương đã an tĩnh lại.
- Diệp khu trưởng, ngài đừng nóng giận, ta thật là vì lo lắng cho sức khỏe của ngài, giấy chứng nhận tiểu tử kia đia ra là đồ thật đấy.
Đỗ Tại Sơn cẩn thận giải thích lên.
- Được rồi, không cần giải thích, anh thực sự nghĩ rằng tôi điên sao?
Diệp Minh Phương hừ lạnh một tiếng.
- Anh thật sự cho rằng tôi không nhận ra tờ giấy đó sao? Tần Khinh Vũ thôi tha, vận khí thật tốt, tôi còn kỳ quái sao tiểu súc sinh Đường Kim kia sao có thể trở thành vị hôn phu của Tần Thủy Dao? Không ngờ còn dấu một chiêu như vậy!
- Diệp khu trưởng, ngài hiểu được là tốt rồi.
Đỗ Tại Sơn nhẹ nhàng thở ra, hắn không đắc tội nổi Tần Khinh Vũ, cũng không dám đắc tội Đường Kim, nhưng mà cũng không chọc được Diệp Minh Phương.
- Đưa tôi đến khu biệt thự bờ sông mới số tám.
Diệp Minh Phương lạnh lùng nói.
- Tới đó?
Đỗ Tại Sơn biến sắc:
- Diệp khu trưởng, đó không phải là...
- Đừng nói nhảm, lái xe đi!
Diệp Minh Phương không kiên nhẫn nói.
- Vâng, Diệp khu trưởng.
Đỗ Tại Sơn không dám nói cái gì nữa, hắn lấy bộ đàm ra lệnh cho cấp dưới rút quân rồi lái xe đến khu biệt thự mới bên bờ sông.
Mười mấy phút sau, trong biệt thự số tám, Diệp Minh Phương một mình ngồi trên ghế sa lon, lấy điện thoại bấm một dãy số:
- Tôi muốn gặp mặt nói chuyện!
Khi chiếc Audi Q chạy đến số một đại lộ Khinh Vũ thì trận mưa to cũng ngừng, ba người xuống xe bước vào phòng khách, Tần Thủy Dao nhịn mãi không được mới hỏi Tần Khinh Vũ:
- Mẹ, sao chúng ta không báo cảnh sát a? Rõ ràng là có người cố ý muốn hại mẹ mà!