- Tặng cái gì?
Tiếu Thiền tức giận hỏi:
- Đừng có đưa ra chủ ý vớ vẩn đó.
- Đương nhiên là tặng hoa.
Ngón tay Đường Kim chỉ về phía trước:
- Nơi đó có cửa hàng bán hoa, đi tới chỗ đó mua.
Tiếu Thiền nghĩ nghĩ, liền phát hiện người này tựa hồ có lý, hoa chính là món quà tốt nhất.
- Mua loại nào?
Tiếu Thiền lại hỏi.
- Cậu thực ngốc, tất nhiên là hoa hồng.
Đường Kim khinh bỉ nhìn Tiếu Thiền:
- Cậu không biết rằng tất cả phụ nữ đều thích hoa hồng sao?
- Tôi không thích hoa hồng.
Tiếu Thiền căm giận.
- A, vậy cậu không phải là phụ nữ.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Cậu.
Tiếu Thiền lại bị chọc cho tức giận.
- Hoa hồng thì hoa hồng.
Có chút tức giận nhưng Tiếu Thiền vẫn chạy tới cửa hàng mua một bó hoa hồng, nhưng không phải màu hồng, mà là màu lam.
- Cửa hàng chết tiệt, chỉ có một bó hoa mà đến một trăm tám mươi đồng.
Tiếu Thiền một bên oán hận, sau đó cầm hoa hồng lam nhét vào tay Đường Kim nói:
- Này, đây là món quà mà chúng ta hùn tiền mua, cậu phải chịu một nửa.
Đường Kim lấy ra một trăm đồng đưa cho Tiếu Thiền:
- Không cần thối.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim, sau đó cầm tiền nhét vào túi quần, rồi khởi động xe, chạy như bay tới bệnh viện.
Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
Một chiếc xe Lamborghini dừng ở trước cổng bệnh viện, khiến cho rất nhiều người chú ý, sau đó họ thấy một cặp đôi thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi xuống xe, những người này không khỏi cảm khái, đầu năm nay phú nhị đại xuất hiện thật là nhiều a.
Đường Kim ôm một bó hoa màu lam đi vào bệnh viện, lập tức hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều người, mà đúng lúc này hắn lại thấy Kiều An An đang đi trên đường.
- Thất tiên nữ, hạ phàm sao?
Đường Kim lập tức chào hỏi Kiều An An.
- Là cậu.
Kiều An An ngẩn người, sau đó gương mặt xinh đẹp đỏ hồng lên:
- Tôi mới vừa đi làm, hôm nay tôi làm buổi sáng.
Nhìn thấy trên tay Đường Kim là một bó hoa hồng lam, thần thái Kiều An An hiện lên một tia khác thường:
- Hoa hồng lam cơ đấy, tặng cho cô giáo à?
- Thất tiên nữ, đây là Đổng Vĩnh tặng cho chị.
Đường Kim hì hì cười nói, sau đó đưa bó hoa tới trước mặt Kiều An An.
- Này, tên chết bầm Đường Kim.
Tiếu Thiền thấy thế lập tức hô lên, nhưng nàng còn chưa nói xong, thì đã bị Đường Kim dùng tay bịt miệng lại.
Kiều An An lập tức hé miệng cười:
- Thật sự là tặng cho tôi.
Ô ô ô...
Tiếu Thiền rất muốn thoát khỏi tay Đường Kim, nhưng nàng dùng cách nào cũng không được.
Đường Kim chân thật nói:
- Đường nhiên là sự thật.
- Vậy cảm ơn cậu.
Kiều An An ngượng ngùng khiến cho khuôn mặt đỏ ửng, tiếp nhận bó hoa:
- Tôi đi trước.
Thẳng đến khi bóng dáng Kiều An An biến mất, Đường Kim mới thu tay trở lại, bộ dáng làm ra vẻ không có gì nói:
- Chúng ta đi vào phòng bệnh cô giáo Tô.
- Tên chết bầm, cậu bị bệnh à?
Tiếu Thiền tức giận nói:
- Cậu thấy gái đẹp, liền mang hoa ra tặng, vậy chúng ta lấy cái gì tặng cho cô giáo Tô?
- Đạo đức cô giáo Tô tốt như thế, như thế nào mà không biết xấu hổ thu quà của chúng ta?
Đường Kim một bộ dạng chẳng hề để ý nói.
- Nửa bó hoa đó là tiền của tôi, cậu dựa vào cái gì mà cầm đi tặng cho người khác?
Tiếu Thiền căm giận nói.
Đường Kim lại từ trong túi quần lấy ra tờ một trăm đưa cho Tiếu Thiền:
- Khỏi thối.
Tiếu Thiền rất tức giận, nàng trừng mắt nhìn Đường Kim, sau đó dựt lấy tờ tiền, lập tức nhét vào túi, nàng không muốn để cho tên sắc lang này dùng tiền của nàng đi cưa gái.
Khi thấy Đường Kim bình tĩnh đi tới phòng bệnh, Tiếu Thiền đi sau lưng, rất muốn tặng cho Đường Kim một cước.
Trong phòng bệnh, Tô Vân Phỉ đang truyền dịch, bất quá nhìn thần sắc của nàng rất bình thường, hẳn là bệnh cũng đã khỏi.
- Cô Tô, cô khá hơn chút nào chưa?
Đường Kim thật quan tâm nói.
- Tốt hơn nhiều rồi.
Tô Vân Phỉ lộ ra nét tươi cười:
- Đường Kim, lần này thật sự cảm ơn trò.
- Cô Tô, cô thật muốn cảm ơn em, vậy thì sau này mỗi buổi sáng đừng gõ cửa phòng em, và cho phép em không cần học giờ anh văn.
Đường Kim hì hì cười nói.
Mới vừa vào cửa Tiếu Thiền lập tức nghe được lời Đường Kim nói, nhất thời liền nổi nòng:
- Đường Kim, cậu đừng có thừa nước đục thả câu được không?
Tô Vân Phỉ lại mỉm cười:
- Đường Kim, cô thật sự cảm ơn em, cho nên cô cần phải nghiêm khắc với em hơn nữa.
Nghe những lời như thế, nhất thời Đường Kim có chút buồn bực, cô Tô này lấy oán trả ơn a, đầu năm không nên làm chuyện tốt a.
Chứng kiến bộ dáng buồn bực của Đường Kim, trong lòng Tô Vân Phỉ có chút buồn cười, sau đó trong lòng nàng quyết định, phải giúp Đường Kim trở thành một học sinh tốt.
- Cô Tô, buổi sáng ra viện, hay buổi chiều ra viện.
Tiếu Thiền ở bên cạnh hỏi một câu.
- Không biết được, có lẽ là buổi chiều.
Tô Vân Phỉ đáp.
Nhìn thấy Tiếu Thiền cùng Đường Kim, Tô Vân Phỉ lập tức nảy ra một chủ ý, lập tức mở miệng:
- Tiếu Thiền, Đường Kim, cô có một chuyện, cần nhờ hai trò giúp.
- Chuyện gì cô Tô?
Tiếu Thiền vội vàng hỏi.
- Là như thế này, sắp tới trường sẽ tổ chức hai buổi hoạt động cỡ lớn, đầu tiên là hội diễn văn nhệ mừng Quốc khánh, mỗi lớp đều phải trình bày một tiết mục, Tiếu Thiền em là lớp phó văn nghệ nên việc này do em phụ trách, sau khi qua ngày Quốc khách thì trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu, Đường Kim em là lớp phó thể dục nên việc này do em phụ trách.
Tô Vân Phỉ nói tới đây, rồi nhìn Đường Kim:
- Đường Kim, tuy rằng một tháng nữa mới bắt đầu, nhưng bây giờ em chuẩn bị là vừa, hỏi xem các bạn trong lớp họ tinh thông môn thể thao gì rồi sắp xếp cho các bạn, em cũng nên thành lập đội bóng luôn đi, cô không yêu cầu các em phải đứng nhất nhưng không được đứng cuối.
Đường Kim nghe vậy có chút sửng sốt, chờ Tô Vân Phỉ nói xong hắn lập tức lên tiếng:
- Cô Tô, em không phải là lớp phó thể dục.
- Đường Kim đồng học, bây giờ cô đang nằm trên giường bệnh, chỉ thỉnh cầu cậu làm một chút chuyện, vậy mà cậu cũng không đồng ý?
Tô Vân Phỉ thở dài.
Đường Kim có chút buồn bực, cô Tô cũng sắp sửa xuất viện, cư nhiên còn dùng lý do này để dọa hắn, thật là không biết nói lý lẽ.
- Này tên chết bầm Đường Kim, cậu còn có tính người hay không? Cô Tô đã thành ra như vậy, cậu còn không mau đáp ứng?
Tiếu Thiền ở một bên hát đệm.
Đường Kim nói thầm, hắn mà không có nhân tính thì đã chẳng còn là xử nam.
Mắt thấy hai người cùng nhau tạo áp lực lên mình, Đường Kim đang muốn tìm lý do để cự tuyệt, thì đúng lúc này chuông điện thoại di động hắn vang lên.
Nhìn vào màn hình thì thấy Hàn Tuyết Nhu gọi tới, Đường Kim lập tức bắt máy, hắn còn chưa kịp mở miệng thì tiếng khóc nức nở của Hàn Tuyết Nhu đã truyền tới:
- Đường Kim, cậu đang ở đâu? Cha của tôi đã gặp sự cố.