Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

chương 176: chó có thể sống tạm bợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thành, tôi rất dễ nói chuyện.

Bộ dạng Đường Kim chẳng hề để ý.

Dương Minh Kiệt khẽ mỉm cười:

- Vậy chuyện này cứ định như vậy, đợi sau khi thủ tục làm xong thì tôi sẽ báo lại cho cậu.

Suy nghĩ một chút, Dương Minh Kiệt lại mở miệng nói:

- Thật ra thì, có một việc tôi muốn thương lượng một chút.

- Có việc cứ việc nói thẳng ra, con người của tôi thích trực tiếp.

Đường Kim lười biếng nói.

Dương Minh Kiệt gật đầu:

- Thật ra vốn là định để tối nay rồi nói, chẳng qua hôm nay Hàn tổng gặp tập kích nên tôi quyết định nói kế hoạch này. Làm ăn thì điều kiện quan trọng nhất chính là vấn đề an toàn, tôi cảm thấy chúng ta nên thành lập một bộ phận An Ninh, hoặc dứt khoát thành lập một công ty Bảo Vệ.

- Vậy thì thành lập công ty Bảo Vệ đi.

Đường Kim thuận miệng nói.

- Ok, tôi sẽ lo việc này.

Dương Minh Kiệt thật là cao hứng:

- Thật ra thì tôi có một ít nhân thủ, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến đây, nếu huynh đệ cảm thấy cần thiết thì tôi có thể an bài mấy người bảo vệ Hàn tổng cùng Hàn tiểu thư, tránh để xảy ra chuyện như hôm nay.

- Cái này a, ông có thể an bài hai người bảo vệ Hàn thúc là được rồi, còn về phần Tuyết Nhu thì tôi bảo vệ được.

Đường Kim cũng không muốn để cho người khác bảo vệ Hàn Tuyết Nhu, bạn gái đương nhiên phải chính mình bảo vệ, quan trọng nhất là hắn muốn lấy cớ để giữ vững quan hệ với Hàn Tuyết Nhu.

- Tối lắm, tôi sẽ sớm an bài.

Dương Minh Kiệt đứng lên:

- Đường Kim huynh đệ, Hàn tổng, tôi đi an bài những chuyện này, xin cáo từ trước.

Trần Huy thấy vậy thì đứng lên, Hàn Hữu Đức cũng liền đứng dậy:

- Ông chủ Dương, tôi đưa các vị ra.

Ba người ra khỏi phòng, Đường Kim lại ở đây lầm bầm lầu bầu:

- Thoáng một cái kiếm được vạn, điều này có thể mua được bao nhiêu Hoàng Kim đây? Nếu không thì tôi để bọn họ đổi Hoàng Kim cho tôi?

- Cậu đừng có đánh chủ ý này, người ta nể mặt cha tôi mới làm vụ làm ăn này, nếu cậu rút lui thì việc làm ăn này không thành rồi.

Hàn Tuyết Nhu không nhịn được nói:

- Yên tâm đi, ba tôi làm ăn rất lợi hại, hơn nữa bây giờ bọn họ tính toán làm bất động sản, qua một thời gian thì cậu sẽ có nhiều lợi nhuận ngay.

- Anh biết rồi a.

Đường Kim cười hì hì một tiếng:

- Nhưng nghĩ đến vạn thì anh đã muốn đem đổi nó thành Hoàng Kim rồi.

- Không bằng đổi Kim cương đi.

Hàn Tuyết Nhu không thích đồ trang sức bằng Hoàng Kim, nàng thích Kim Cương.

- Không sao, sau nay anh sẽ đưa cho em một viên Kim Cương có giá vạn.

Đường Kim nói.

Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng:

- Lại gạt người, tôi mới không tin cậu.

- Làm sao anh gạt em được?

Đường Kim nhìn vào Hạ Tuyết Nhu:

- Anh chưa bao giờ lừa bạn gái của mình.

- Còn nói, rõ ràng là cậu nói muốn cùng tôi diễn trò, đây không phải là lừa tôi sao?

Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng.

- Khi đó thì em chưa phải là bạn gái của anh a.

Bộ dạng Đường Kim tỏ ra đương nhiên.

Hàn Tuyết Nhu rất muốn hỏi xem thằng này có phải lúc ấy biết nàng muốn cự tuyệt hắn không. Nhưng suy nghĩ một chút thì lại không nỏi nữa. Nàng đã là bạn gái của hắn, giờ mà hỏi cái vấn đề này thì hơi bị thừa.

Bãi đậu xe của khách sạn Thiên Kiêu.

Dương Minh Kiệt đi vào chiếc Rolls-Royce, Trần Huy liền chuẩn bị lái xe, nhưng đột nhiên lúc này có một người vỗ vào mui xe.

Dương Minh Kiệt xuống xe, sắc mặt nhất thời biến đổi:

- Kiều Thiếu Long, cậu có ý gì?

Đứng trước mui xe là một thằng hơn tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt lại hơi có chút hung ác.

- Dương Minh Kiệt, đến thành phố Ninh Sơn mà mày cũng không an phận a.

Ánh mắt của Kiều Thiếu Long khinh thường nhìn vào Dương Minh Kiệt:

- Chẳng lẽ là mày muốn chết thật phải không?

- Kiều Thiếu Long, nếu bọn mày muốn giết tao thì cũng sẽ không đợi đến bây giờ.

Ánh mắt Dương Minh Kiệt tỏ ra giân dữ.

- Kiều Thiếu Long, mày quá đề cao mình rồi, chẳng qua bọn tao cảm thấy không cần thiết vì loại người như mày mà đắc tội cha mày mà thôi.

Kiều Thiếu Long lạnh lùng nhìn Dương Minh Kiệt:

- Lưu cho mày một mạng chỉ bởi vì ở trong mắt bọn tao, mày không khác gì một con chó chết, nhưng mà nếu như mày ở đây nhảy nhót thì bọn tao sẽ không để ý mà biến mày thành một con chó chết.

Dương Minh Kiệt nắm chặt quả đấm, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, lời nói của Kiều Thiếu Long hết sưc vũ nhục, nhưng hắn biết lần này không thể làm gì, hắn chỉ có thể nhịn.

- Dương Minh Kiệt, khuyên mày một câu, đối với mày mà nói thì có một câu rất thích hợp: “Chó có thể sống tạm bợ”. Sở dĩ bọn tao để mày đến đây là bởi vì thành phố này đã nằm trong tay bọn tao, bọn tao muốn giải quyết mày thì vô cùng đơn giản.

Giọng nói Kiều Thiếu Long tỏ ra khinh thường:

- Mày ở nơi này làm ăn thì có thể sống cuộc sống an ổn, nhưng nếu mày không an phận thì bọn tao sẽ giết chết mày như giết một con kiến.

- Kiều Thiếu Long, nơi này không phải là tỉnh thành... Ách..

Dương Minh Kiệt còn chưa nói hết lời thì đột nhiên Kiều Thiếu Long đã bước lên rồi bóp cổ Dương Minh Kiệt, để ông ta không nói hết lời.

- Buông tay, mau buông tay!

Trần Huy hướng Kiều Thiếu Long đánh tới

Kiều Thiếu Long vừa nhấc chân, đạp Trần Huy ngã xuống đất, sau đó dùng tay bóp cổ Dương Minh Kiệt, nâng hắn lên, sau đó quăng hắn xuống đất, cuối cùng là giẫm một cước lên đầu Dương Minh Kiệt.

- Dương Minh Kiệt, đừng tưởng mày là nhị thiếu của Dương gia, hiện tại mày không là cái gì cả, nếu tao muốn thì có thể một cước giẫm chết mày.

Kiều Thiếu Long từ trên cao nhìn xuống Dương Minh Kiệt, trong mắt Dương Minh Kiệt tràn đầy cừu hận cùng khuất nhục, nhưng hắn vẫn không cách nào nhúc nhích, lại càng không cần phải nói phản kháng.

Trên mặt Kiều Thiên Long cũng tràn đầy vẻ giễu cợt cùng khinh thường:-

- Dương Minh Kiệt, mày cho rằng mày đến tìm thằng ranh Đường Kim kia thì có thể đối phó với bọn tạo sao? Không bao lâu nữa thì mày sẽ thấy kết quả của nó.

“Phì”

Kiều Thiếu Long thu hồi chân, phỉ nhổ một phát rồi xoay người rời đi

- Ông chủ Dương, ngàn vạn chớ vọng động, chớ vọng động...

Trần Huy đã từ trên mặt đất bò dậy, hắn một bên đỡ Dương Minh Kiệt dậy vừa nói, sợ Dương Minh Kiệt đuổi theo.

- Đừng lo lắng, loại vũ nhục này cũng không phải là lần đầu tiên tôi chịu.

Giọng nói lúc này của Dương Minh Kiệt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vẻ tức giận và khuất nhục trên mặt hắn sớm đã biến mất:

- Một ngày nào đó tôi sẽ để hắn trả lại gấp lần.

Dương Minh Kiệt mở cửa xe rồi đi vào trong, sau đó nói với Trần Huy:

- Chúng ta đi thôi.

Trần Huy nổ máy, sau đó không nhịn được hỏi một câu:

- Ông chủ Dương, chúng ta có cần nói cho Đường Kim rằng Tiềm Long có người ở tỉnh thành tới không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio