- Kiều Thiếu Long còn sống không?
Cảnh Trực cắn răng hỏi.
- Tạm thời còn chưa chết, nhưng hắn sống thêm được bao lâu, thì tôi không biết.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Nếu cậu có thể đảm bảo Kiều Thiếu Long còn sống, thì tôi đồng ý dẫn người của tôi đi.
Cảnh Trực sắc mặt biến ảo, sau đó tựa hồ như đã hạ quyết tâm:
- Tôi sẽ lập tức mang người của tôi rời khỏi Ninh Sơn.
- Việc này tôi sẽ không bảo đảm, bởi vì có cái gọi là ý trời không thể tránh a.
Đường Kim một bộ dáng vô tội nói:
- Hắn tạm thời không chết được, nếu các người nhanh chóng mang hắn vào bệnh viện thì may ra còn cứu được, điều kiện tiên quyết là phải nhanh.
Không đợi Cảnh Trực trả lời, Đường Kim bổ sung:
- Này, không được mang hắn đến bệnh viện trong khu vực Ninh Sơn, chỉ cần mấy ông rời khỏi Ninh Sơn, thì mọi chuyện liền không liên quan đến tôi.
- Được, tôi lập tức an bài.
Cảnh Trực không dám ở lại lâu, hắn biết bốn gã thủ hạ của hắn đã chết, may mắn Kiều Thiếu Long vẫn còn sống, đây có thể xem như là cái phao cứu mạng cuối cùng của hắn.
- Được rồi, nghe nói Tiềm Long các ông rất nhiều tiền.
Đường Kim đột nhiên nhớ tới một việc:
- Các ông có thể rời đi, nhưng tài sản phải để lại cho tôi.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, tên nhóc này lại muốn cướp của Tiềm Long?
Cảnh Trực vẫn như cũ sảng khoái gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, tên này đáp ứng sảng khoái như vậy,
Sau mấy tiếng.
Đường Kim đứng trước cửa biệt thự, trên mặt khó nén được vẻ hưng phấn, cảm khái nói:
- Kẻ ngốc thật nhiều tiền, lời này thật không sai, Tiềm Long đúng là một đám ngốc tử nhiều tiền.
Đường Kim vốn tưởng rằng Tiềm Long ở Ninh Sơn không có tài sản gì mấy, nhưng trên thực tế thì, khi hắn đi vào biệt thự một lúc sau, hắn mới biết được tài sản của Tiềm Long hơn xa so với những gì hắn biết.
Biệt thự này trang hoàng cũng rất đơn giản, chẳng qua căn biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, các phương tiện thông thường căn biệt thự này đều có, mặc dù là ở giữa sườn núi, nhưng nơi này cũng có bể bơi.
Trong sân có năm chiếc xe đang đậu, một chiếc Land Rover, một chiếc Mercesdes, một chiếc BMW, một chiếc Audi, một chiếc Volkswagen.
Phía dưới biệt thự còn có tầng hầm, bên trong có một cái sân nhỏ tập bắn, còn có cả kho vũ khí nữa, đương nhiên mấy loại vũ khí này chủ yếu là súng ống.
Trừ bỏ mấy thứ này còn có một tấm chi phiếu hơn trăm vạn, nghe nói là kinh phí hoạt động của Tiềm Long ở Ninh Sơn.
Cảnh Trực đã mang theo thủ hạ của mình rời đi, còn sống bốn người, một người tàn phế, bốn cỗ thi thể, mà hiện giờ Đường Kim đã đứng tên căn biệt thự này, năm chiếc xe cũng đứng tên Đường Kim, nói chung cái chỗ này toàn bộ thuộc về Đường Kim.
- Tiểu đệ, như vậy thật sự không có việc gì sao?
Đường Thanh Thanh có chút bận tâm, nàng cảm thấy động tĩnh lần này quá lớn.
- Chị Thanh, đứng lo lắng, không có chuyện gì đâu.
Đường Kim không hề để tâm nói:
- Lão Nhạc nói không giết chết là được, nên em đâu có giết chết họ đâu.
- Nhưng bọn họ đã chết bốn người.
Đường Thanh Thanh nhịn không được nói.
- Thời điểm bọn họ chết, em không có ở gần đó.
Đường Kim chẳng hề để ý nói.
- Nhưng có hay không bọn họ gây khó dễ cho Tần Khinh Vũ và Tống Oánh?
Đường Thanh Thanh biết bốn người kia chết ở chỗ nào.
- Mấy cô ấy là người của em, ai muốn đụng vào họ phải bước qua xác của em.
Đường Kim như cũ chẳng hề để ý, hắn ngẩng đầu nhìn cửa chính, sau đó lầm bầm nói:
- Phải đổi tên mới được.
Biệt thự này làm cánh cửa đá rất lớn, mặt trên viết bốn chữ: “Tiềm Long sơn trang”.
- Đổi thành Ám Kiếm sơn trang đi?
Đường Thanh Thanh nhịn không được nói một câu.
Đường Kim nhặt một tảng đá từ dưới đất lên, hai tay nhào nặn, tảng đá trong nháy mắt thành bột đá, hắn giương song chưởng lên, bột đá liền bay về phía bốn chữ lớn, một giây sau bốn chữ lớn liền biến mất.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, lúc này đây nàng đã thấy được năng lực thần kỳ của Đường Kim.
Đường Kim lại nhặt một tảng đá từ dưới đất lên, một chưởng vỗ lên tảng đá, lần này tảng đá không biến thành bột phấn, mà biến thành hàng trăm hàng ngàn viên đá nhỏ.
Hai tay Đường Kim huy động liên tục, mấy viên đá nhỏ nhanh chóng bay đến phía hai bên cánh cửa chính, nguyên bản là hai bên cánh cửa bóng loáng, bây giờ đã xuất hiện hai hàng chữ rất to:
“Ám kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long.”
Mười bốn chữ rồng bay phượng múa, toát ra một khí thế bàng bạc, vào một khoảng khắc như thế, khi Đường Thanh Thanh nhìn Đường Kim, thì lập tức cảm thấy tên nhóc này hình như đã trưởng thành.
Nhưng vào lúc này, hai tay Đường Kim lại giơ lên, mấy hòn đá còn lại trong tay đều bay ra ngoài, bốn chữ Tiềm Long sơn trang lập tức được thay bằng bốn chữ: “Đường Kim soái nhất”.
- Khục... Khục.
Đường Thanh Thanh ho khan kịch liệt, hình tượng trưởng thành của Đường Kim trong lòng nàng lập tức sụp đổ. Đường Thanh Thanh rốt cuộc cũng minh bạch, tính tình của tên nhóc này vẫn không thay đổi, vẫn quái như vậy.
- Nhìn xem, cả căn biệt thự này cũng nói là em soái nhất.
Vẻ mặt Đường Kim bày ra bộ dáng tự hào, còn Đường Thanh Thanh thì dở khóc dở cười, tên nhóc này tự kỷ nặng dữ.
- Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long?
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến:
- Khẩu khí thật lớn.
Nương theo phía sau âm thanh này, là một cỗ khí thế áp bách tới, Đường Kim lập tức xoay người, đồng thời đưa tay kéo Đường Thanh Thanh đến bên người, tầm mắt của hắn dừng ở nơi cách hắn không xa, nơi đó có một người nam tử trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đứng.