Tào Thác bắt đầu mất bình tĩnh, hắn chạy ra đằng sau cầu môn, vội vã hô lên:
- Đường Kim, đừng ngủ, cậu mau nghĩ cách đi, chúng ta đang thua một trái, chỉ cần vào một trái nữa là được!
Đường Kim không trả lời.
Trên khán đài, Trương Tiểu Bàn cũng la lên:
- Bạn thân, đừng ngủ nữa, ghi thêm một bàn, một bàn nữa là chúng ta thắng rồi!
- Vào một trái không phải là hòa sao?
Có người không nhịn được phản bác.
- Khiêu chiến trung học không có hòa, tỷ số ngang nhau là đá penalty. Có Đường Kim, đá penalty làm sao thua được?
Lập tức có người nói.
Mọi người vừa nghĩ, cũng có lý nha, nếu đá penalty thì Ninh Sơn Nhị Trung thắng chắc rồi.
Nhưng vấn đề là, Đường Kim ngủ ngon quá...
Có kẻ không nhịn được nữa, la lớn một câu:
- Đường Kim, cậu đừng ngủ nữa, sao không chờ thắng rồi ôm Hàn Tuyết Nhu ngủ cùng?
Lập tức có một đám phụ họa:
- Không sai, chờ tý nữa về nhà ôm Hàn Tuyết Nhu mà ngủ.
- Thắng rồi đi mướn phòng ăn mừng nha!
- Không cần mướn phòng, vào Ferrari triển cũng được a!
...
Hàn Tuyết Nhu không nhịn nổi nữa, nàng đứng lên, trừng mắt nhìn mấy kẻ kia:
- Ê, tất cả câm mồm hết lại cho tôi, một đám lưu manh!
Mọi người cảm thấy rất vô tội, cho dù bọn họ lưu manh, nhưng sao bằng được Đường Kim nha!
- Đường Kim, đừng ngủ nữa, em không muốn thua Phương Mẫn đâu!
Lúc này Hàn Tuyết Nhu nũng nịu la lên một câu.
Nàng vừa nói câu này thì Đường Kim đã bật người dậy, duỗi lưng một cái, lẩm bẩm một câu:
- Ngủ một giấc an bình thật khó a!
- Mẹ nó, con hàng này đúng là cực phẩm, chúng ta gọi nát họng không nghe, gái vừa gọi có một tiếng đã nhảy dựng lên rồi.
Có người hết chỗ nói.
Trương Tiểu Bàn lẩm bẩm:
- Bạn thân này đúng là loại trọng sắc khinh bạn điển hình a!
- Chỉ còn có hai phút, Đường Kim có cách ghi bàn sao?
Mọi người cũng căng thẳng, mặc dù Đường Kim lợi hại, nhưng chỉ còn hai phút, hắn có thể ngăn cơn sóng dữ hay không thì bố ai mà biết được.
Đúng lúc này, Đường Kim hô một câu:
- Trịnh Vân Hạo, đá bóng về chỗ này, tôi không muốn đi đoạt bóng!
Trịnh Vân Hạo vừa nghe đã vội vàng phân phó:
- Nhanh, bóng đến chân là sút mạnh về sân nhà!
Chẳng qua, hiện tại muốn chuyền bóng dài cũng không có dễ. Quá nhiều người chen chúc, dây dưa hơn một phút, rốt cuộc Trịnh Vân Hạo cũng tìm được cơ hội, chuyền dài một cái, bay về phía sân nhà. Sau đó, hắn lại chạy vọt theo bóng, không có dừng lại.
- Đừng đuổi theo, chúng ta bảo vệ vòng cấm là được!
Số bên Nhất Trung lại phân phó.
Bảo vệ một phút cuối cùng là có thể thắng lợi. Lúc này, đối với đội viên Nhất Trung, chỉ cần thắng là được, không cần biết thắng bằng cách nào.
Lực chân của Trịnh Vân Hạo không lớn, chuyền một phát thì chỉ qua khỏi giữa sân, nhưng hắn lập tức đuổi theo, bồi thêm quả nữa, bóng bay thẳng về cầu môn.
Đường Kim nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng tiếp bóng, sau đó lại để bóng xuống đất, la một câu:
- Ê, bên kia tránh ra khỏi cầu môn nhanh, không thì đừng có trách tôi không nhắc nhở nha!
Sút gôn?
Một đám người câm nín, thằng này cũng muốn biểu diễn một lần thần tích thủ môn sút phá gôn à?
Người của Nhị Trung lại càng câm nín, thằng này sút thì sút bà đê, lại còn phải nhắc nhở đối phương sao?
- Tránh hết khỏi vòng cấm!
Trịnh Vân Hạo lập tức la lớn một câu. Đội viên Nhị Trung cuống quýt chạy đi, hiển nhiên họ sợ cản đường bóng của Đường Kim.
- Bảo vệ tốt!
Số bên Nhất Trung phát lệnh, thủ môn vẻ mặt khẩn trương, đám còn lại phân nhau bao vây kín hết cả đường cả lối.
- Còn không đến ba mươi giây, hình như không có đá bù giờ!
Bên phía Nhị Trung đã có người vội vàng, ngay cả Hàn Tuyết Nhu cũng thấy hơi căng thẳng.
Lúc này, rốt cuộc Đường Kim cũng nhấc chân, ngay sau đó, bóng đã rời khỏi mặt đất, bắn về phía cầu môn đối diện.
Mà cái cú sút này lại làm bên Nhất Trung an lòng, bên Nhị Trung cảm thấy phờ phạc. Cú sút này có kỹ thuật quá tệ, không có góc độ, cũng không có độ cao, chỉ là một cú sút sệt. Hơn nữa, bóng lại còn bay thẳng về phía hàng rào của đối phương.
Gần như ai cũng nhìn ra, bóng kiểu này tuyệt đối sẽ bị phòng tuyến đầu tiên của Nhất Trung ngăn cản. Ngay cả người ngoài nghề như Phương Mẫn cũng đã cười nhạo Hàn Tuyết Nhu:
- Ha ha, hình như bạn trai cậu chỉ biết cậy mạnh nha! Sút cú này chắc chắn là trật lất!
Quỹ tích phi hành đúng như dự liệu của mọi người, rất nhanh đã qua nửa sân, sau đó tới phòng tuyến đầu tiên của Nhất Trung, mà bọn họ căn bản không động, bởi bóng sẽ tự đến với họ. Song, đúng lúc này, hai đội viên gần bóng nhất bắt đầu cảm thấy một lực lượng khổng lồ lao tới, đẩy thân thể của họ sang hai bên. Hai người không tự chủ được nghiêng đi, ở giữa họ cũng lộ ra một khe hở, bóng bay qua với tốc độ nhanh như chảo chớp, trong nháy mắt đã tới phòng tuyến thứ hai.
Một cầu thủ chuẩn bị nghênh đón, muốn dùng ngực cản bóng. Lần này, bóng cũng đụng thẳng vào ngực hắn, nhưng cả người hắn lại bay theo bóng, bắn về phía cầu môn.
Một giây sau, bóng cùng với cầu thủ này cùng bay vào trong gôn, mà thủ môn lại ngây dại. Hắn không thể không thấy bóng bay tới, nhưng bóng bay cùng với người, hắn không biết phải xử lý thế nào.
Trọng tài biên thổi còi, bóng hợp lệ. Khán đài Ninh Sơn Nhị Trung một mảnh vui mừng, mà bên Nhất Trung lại một mảnh tĩnh mịch. Đây... Thằng này trốn ra từ “Đội Bóng Thiếu Lâm” hả?
- Đây chính là bạo lực bóng đá a!
Trương Tiểu Bàn lẩm bẩm nói. Cú sút này chẳng có kỹ xảo gì, đúng là chỉ có bạo lực!
Đã có mấy đội viên Nhất Trung ôm đầu ngã xuống đất, có điểm than trời trách đất.
- Được rồi, mọi người cũng đừng có nóng. Tên Đường Kim bên kia căn bản không phải người, chúng ta không có bại bởi Ninh Sơn Nhị Trung, chẳng qua chỉ bại bởi Đường Kim mà thôi.
Số bên Nhất Trung bắt đầu an ủi người khác.
Mười mấy đội viên của Nhị Trung bắt đầu ôm nhau ăn mừng, mà Đường Kim lúc này đã đến bên dưới khán đài, cười rạng rỡ với Hàn Tuyết Nhu:
- Nè bé cưng, xuống hôn anh một cái nào!
Sắc mặt Hàn Tuyết Nhu hơi đỏ lên, nhưng lại trực tiếp nhảy từ khán đài xuống, dùng một tư thế vô cùng duyên dáng nhào vào lòng Đường Kim.