Nhìn thi thể dưới đất, vẻ mặt Đường Kim bình tĩnh, sau đó lẩm bẩm:
- Có nên cho lão súc sinh kia chết trên bụng gái không nhỉ?
Ngay buổi trưa nay, Đường Kim đã nhận ra Tưởng Trung chính là người trung niên đã giết Diệp Minh Phương. Mà bây giờ, Đường Kim cũng có thể xác định, lão súc sinh trong miệng Diệp Minh Phương kia chính là Tưởng Thiên Bình.
- Kẻ rắp tâm với chị Khinh Vũ, thật đúng là không ít a.
Đường Kim lẩm bẩm, sau đó đã quyết định:
- Thôi, cho lão súc sinh kia sống thêm vào ngày, cho lão với kẻ địch của chị Khinh Vũ chó cắn chó đi.
Nói xong lời này, Đường Kim nhấc thi thể Tưởng Trung lên, chợt lóe rồi biến mất.
Cùng lúc đó, trong phòng đối diện, dẫn chương trình xinh đẹp Hoa Nghiên thở hổn hển:
- Bộ trưởng, ngài thật lợi hại... Ư!
- Hoa Nghiên từng chỉ là một dẫn chương trình thực tập của một đài truyền hình thành phố Ninh Sơn, nhưng hiện tại, nàng đã là một dẫn chương trình chủ chốt của đài truyền hình thành phố Ninh Sơn, đây hoàn toàn là do Tưởng Thiên Bình cưng chiều. Mà Hoa Nghiên cũng cảm thấy chuyện này chẳng sao cả, so sánh với đám người hiến thân cho đài trưởng với phó đài trưởng, nàng trực tiếp tìm tới quan to như Tưởng Thiên Bình thì còn cao quý hơn nhiều.
Huống chi, trong vòng một năm, Tưởng Thiên Bình chỉ tới đây mấy lần, hàng năm nàng cũng chỉ cần hầu hạ lão mấy lần mà thôi. Thậm chí nàng có thể tự hào tuyên bố, nàng còn sạch sẽ hơn đại đa số đàn bà.
Chỉ không hoàn mĩ ở một điểm là Tưởng Thiên Bình hơi già, mặc dù dùng thuốc kích dục nhưng cũng không khiến nàng tận hứng được. Mà nàng cũng không dám lén tìm đàn ông khác, thường thì nàng sẽ thấy tịch mịch khó nhịn.
Cũng vì thế, mỗi lần được Tưởng Thiên Bình triệu hoán, nàng đều dùng tất cả vốn liếng, phải làm cho cả mình và lão đều được thỏa mãn. Nàng bắt đầu bất mãn với thân phận dẫn chương trình đài Ninh Sơn, nàng muốn lên tỉnh thành.
- Nghiên Nghiên, em cần phải về.
Tưởng Thiên Bình vuốt ve da thịt bóng loáng của Hoa Nghiên, lộ ra vẻ thỏa mãn. Cô gái trẻ xinh đẹp này luôn làm cho tâm sinh lý của hắn được thỏa mãn.
- Dạ.
Hoa Nghiên ngoan ngoãn rời giường, mặc quần áo. Nàng biết Tưởng Thiên Bình sợ bị người khác phát hiện, vì vậy cho nàng rời đi ngay buổi tối.
Mặc một bộ quần áo bảo thủ, Hoa Nghiên cầm lấy túi xách, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Một đám đen thui đột nhiên đổ về phía nàng, nàng chặn lại theo bản năng, sau đó nàng thấy một khuôn mặt người chết đáng sợ, khiến nàng phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa: “Á!”
Trong tiếng thét chói tai, Hoa Nghiên liều mạng trốn vào trong phòng, thanh âm hoảng hồn:
- Chết... Người chết... Có người chết!
- Tưởng Trung?
Sắc mặt Tưởng Thiên Bình cũng đại biến, nhưng một giây sau, hắn liền tỉnh táo lại, quát khẽ với Hoa Nghiên:
- Câm mồm, đừng có hô!
Hoa Nghiên vội vàng che miệng, nhưng trong mắt nàng vẫn tràn đầy hoảng sợ. Lúc này nàng mới nhận ra, người chết kia chính là Tưởng Trung.
- Cô đi mau, để tôi xử lý!
Tưởng Thiên Bình trầm giọng quát lên.
Hoa Nghiên bối rối gật đầu, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Nàng biết, tiếng thét của mình nhất định sẽ kinh động người khác. Nếu nàng còn ở lại, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Thấy Hoa Nghiên rời đi, Tưởng Thiên Bình cũng không gọi điện ngay, mà lại chậm rãi đi về phía thi thể của Tưởng Trung, quả đấm bất tri bất giác nắm chặt. Đây là bộ hạ trung thành nhất của lão a!
Quang mang lãnh lệ bắn ra từ tròng mắt. Bất chợt, Tưởng Thiên Bình thấy một tờ giầy trắng thò ra từ túi áo Tưởng Trung. Lão suy nghĩ một chút, rút tờ giấy này ra, vừa mở ra nhìn, một dòng máu đỏ đập vào mắt của lão.
- Lão súc sinh! Chờ mi bên dưới! Diệp Minh Phương!
Rõ ràng là một dòng chữ viết bằng máu tươi. Sự lãnh lệ trong mắt Tưởng Thiên Bình biến thành hoảng sợ, hắn lùi lại liên tục, ngã phịch xuống đất!
- Tiên sinh, nơi này phát sinh... Á!"
Một người phục vụ đi tới. Vừa hỏi một nửa thì đã thấy thi thể dưới đất, sau đó phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
- Báo... Báo cảnh sát.
Tưởng Thiên Bình thoáng chốc như già đi mười tuổi, máy móc nói.
Người phục vụ kia vội vàng chạy mất, mà Tưởng Thiên Bình rốt cuộc cũng cầm lấy điện thoại:
- Tôi... Tôi muốn rời khỏi Ninh Sơn. Ngay... Ngay bây giờ!
Một tuần mới bắt đầu, Đường Kim lại tiếp tục cuộc sống bi thảm bị Tô Vân Phỉ vùi dập mỗi sáng. Đối với hắn mà nói, chỉ có một tin tức tốt, đó là tuần này là tuần hắc ám cuối cùng, trước khi ánh bình minh tới.
Tất cả mọi người đều nhận được thông báo, từ / đến /, trường học được nghỉ tám ngày. Mà vì ngày chính là trung thu, mọi người căn bản đều về nhà từ hôm . Vì vậy, hội diễn văn nghệ quốc khánh sẽ diễn ra vào ngày , cũng chính là tối thứ sáu.
Điều đó cũng có nghĩa, Đường Kim chỉ cần đợi năm ngày là có thể thắng cuộc Hàn Tuyết Nhu. Cho nên, trong mấy ngày kế tiếp, Đường Kim dùng gần như toàn bộ thời gian để luyện tập với Tiếu Thiền. Hắn nhất định phải được giải nhất lần này, không phải vì vinh dự đứng đầu, mà là vì lời hứa hẹn của bạn gái xinh đẹp.
Lúc Đường Kim đang toàn tâm toàn ý cố gắng vì nhân tính, quan trường thành phố Ninh Sơn lại hơi bất ổn. Đầu tiên là Kiều Gia Đạt tới, khiến chấn động không nhỏ. Mặc dù chỉ là phó thị trưởng, nhưng Kiều Gia Đạt có bối cảnh thâm hậu, làm mọi người không dám khinh thị hắn. Một số người đã bắt đầu tới đút lót, bởi họ đều nhận được tin tức, Kiều Gia Đạt tới từ đại gia tộc thanh danh hiển hách trên tỉnh thành, Kiều gia.
Nhưng làm họ chấn động mạnh nhất cũng không phải Kiều Gia Đạt nhậm chức, mà là ban thanh tra kỷ luật đột nhiên phái một tổ điều tra, nói muốn điều tra hành vi phạm pháp của Diệp Minh Phương khi còn sống. Điều ày làm cho rất nhiều người thấy quỷ dị. Càng càng quỷ dị hơn khi tổ điều tra này chỉ trong vòng mấy ngày đã thẩm tra không ít người, mà những người này đều có chút liên quan tới Diệp Minh Phương. Điều này làm người ta có cảm giác, dường như có người trên tỉnh nhằm vào phe phái của Diệp Minh Phương khi còn sống. Mà một số người đã vội vàng phủi sạch với Diệp Minh Phương, nhưng vẫn có mấy người không thể phủi hết. Nhất thời, chính quyền thành phố Ninh Sơn xuất hiện không ít chỗ trống.
Còn về cái chết của Tưởng Trung, hiển nhiên đã bị ỉm xuống, mà cái chết của Lâm Quốc Binh lại nhận định là tự sát, cũng ỉm đi luôn. Tên đầu sỏ Đường Kim thì lại rời xa vòng xoáy. Dĩ nhiên, mấy ngay nay, Đường Kim cũng có thu hoạch, cuối cùng Dương Minh Kiệt cũng xử lý xong tất cả thủ tục. Tập đoàn Hoàng Kim đã chính thức thành lập, mà Đường Kim là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hoàng Kim. Trên danh nghĩa, hắn là chủ tịch, mà bên dưới tập đoàn Hoàng Kim lại có hai công ty con, một là Hoàng Kim điền sản, còn lại là Hoàng Kim bảo an. Còn về mảnh đất của Thế Kỷ Long Thành, trải qua một loạt giao dịch và thỏa hiệp ngầm, rốt cuộc cũng thuộc về Hoàng Kim điền sản. Tập đoàn Hoàng Kim non trẻ đang phát triển với tốc độ cực nhanh.
Ngày /, thứ sáu, ánh mặt trời rực rỡ. Ngày mà Đường Kim mong đợi nhất rốt cuộc cũng đến rồi.