- À, chuyện đó á, tôi họ Đổng, Đổng trong cổ đổng (đồ cổ)...
Đường Kim bắt đầu phán bừa.
Kiều An An cắt đứt lời hắn:
- Đừng đùa nữa, chị đã sớm biết cậu là Đường Kim. Hồi trước ở bệnh viện, chị đã nhìn chữ ký của cậu rồi.
- Ách, chuyện này... Thất tiên nữ, Đổng Vĩnh là danh hiệu của tôi, cũng giống biệt danh của chị là thất tiên nữ vậy. Nói cách khác, chúng ta trời sinh đã là một đôi rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Cậu sinh ra thành đôi với nhiều người nhỉ?
Tần Thủy Dao không thể nhịn được nữa:
- Bạn gái Hàn Tuyết Nhu, chị kết nghĩa Đường Thanh Thanh, còn cả Tống Oánh chẳng khác gì yêu tinh kia nữa. Có phải đều là trời sinh một đôi không?
- Bé ngốc, tóm lại tôi với cậu không phải một đôi.
Đường Kim có chút buồn bực, bé ngốc lại đang vạch mặt hắn.
- Không sai, chẳng qua bây giờ tôi là hôn thê của cậu.
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
- Chị An An, tên này là một đại sắc lang, khắp nơi lừa gạt mỹ nữ, chị đừng có tin hắn.
- Bé ngốc, quen biết thì quen biết, cậu đừng phỉ báng tôi!
Đường Kim bất mãn:
- Tôi chưa bao giờ gạt người!
Kiều An An nhất thời cảm thấy nhức đầu, cuộc sống của Đường Kim này hình như rất hỗn loạn a!
- Cậu là học sinh thật hả?
Kiều An An không khỏi hoài nghi.
- Chị An An, hắn đúng là học sinh, chẳng qua chỉ trốn học cả ngày, tiếng Anh còn được không điểm nữa.
Tần Thủy Dao trả lời ngay.
- Thiên tài như tôi, thật ra vốn không cần đi học.
Đường Kim lười biếng nói.
- Cha nuôi nói đúng, thiên tài không cần đi học!
Bốn tiểu nha đầu cùng xoay người:
- Bọn con cũng là thiên tài, bọn con không đi học!
Nói xong câu đó, các nàng lại quay đầu, tiếp tục hăng hái chiến đấu với đồ ăn.
- Quả thật bọn chúng không thích hợp tới trường học bình thường.
Lúc này, Kiều An An nhẹ nhàng nói:
- Bọn chúng quả thực rất thông minh, dù học cái gì cũng chỉ cần học qua là biết. Càng kỳ lạ chính là, bốn người bọn chúng có thể tách ra học bất cứ thứ gì đó, sau khi một đứa học được, vậy thì cả ba đứa còn lại cũng sẽ biết. Chị vẫn muốn tìm một nơi đặc biệt bồi dưỡng chúng, chẳng qua không tìm được nơi thích hợp.
Dừng một chút, Kiều An An lại nói:
- Dĩ nhiên, bọn chúng muốn vào trường học bình thường cũng không dễ. Bởi bọn chúng tới nay đến hộ khẩu cũng không có.
- Bọn chúng còn có bản lãnh này?
Đường Kim có chút kinh ngạc. Trong lúc bất chợt, hắn phát hiện, trí thông minh của bốn tiểu nha đầu này, hóa ra lại cộng vào nhau được thật.
- Ừ, tương đối đặc biệt. Thật ra tiểu Mạn là một cô gái bình thường, nghe nói cha bọn chúng cũng không có thông minh đặc biệt gì. Nhưng không biết tại sao chúng lại có thể như thế.
Kiều An An có chút khó hiểu:
- Tiểu Mạn vẫn cảm thấy là do lúc mang thai uống phải thuốc gì đó, khiến gien của bốn đứa trẻ này bị biến dị.
- Thật ra thì bản thân tôi cũng biết một nơi đặc biệt, có thể cho bọn chúng sự giáo dục tốt nhất.
Đường Kim đột nhiên nghĩ đến biện pháp an bài thật tốt cho bốn tiểu nha đầu.
Đường Kim thấy, bốn tiểu nha đầu này an trí tốt sớm một chút. Nếu không làm tốt, hắn sẽ không có cách nào an tâm cua thất tiên nữ được.
- Nơi nào?
Kiều An An vội vàng hỏi.
- Tôi sẽ mang chị và bọn chúng qua, chị sẽ biết thôi.
Đường Kim cười hì hì:
- Thất tiên nữ, chị muốn biết nhà của Đổng Vĩnh như thế nào không?
Kiều An An còn chưa nói, bốn tiểu nha đầu đã lại xoay người:
- Cha nuôi, cha nói lo ở mà, chúng ta ở đó sao?
- Cha sẽ chuẩn bị một cái biệt thự lớn cho bọn con!
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Nha, quá tốt!
Bốn tiểu nha đầu đã ăn xong, cùng chạy tới bên cạnh Đường Kim:
- Cha nuôi, mau dẫn bọn con đi xem biệt thự!
- Không thành vấn đề, đi thôi!
Đường Kim đứng lên, đi ra bên ngoài. Bốn tiểu nha đầu lập tức hưng phấn đi theo.
Kiều An An và Tần Thủy Dao hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng chỉ đành đi theo.
- Mẹ của em có phải Tần tổng của tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ?
Ra khỏi tiệm KFC, Kiều An An đột nhiên nhẹ giọng hỏi Tần Thủy Dao. Nãy giờ nàng vẫn cảm thấy Tần Thủy Dao hơi quen quen, đến bây giờ mới nghĩ ra được.
- Đúng thế.
Tần Thủy Dao nhìn Kiều An An một cái, dường như biết nàng đang lo lắng cái gì, lại bổ sung một câu:
- A, chị không cần sợ. Tên sắc lang Đường Kim kia ngoại trừ rất lưu manh, những phương diện khác thì cũng coi như người tốt. Hắn sẽ không bán bọn chị sang biên giới đâu.
Kiều An An cười cười, dường như hơi xấu hổ. Nàng không hỏi gì nữa, bởi bốn tiểu nha đầu đã giục toáy lên:
- Mẹ nuôi, mẹ nuôi! Nhanh một chút nha, bọn con phải ở biệt thự lớn!
Mấy phút đồng hồ sau, một nam hai nữ mang theo bốn tiểu la lỵ ngồi trên hai chiếc xe rời khỏi quảng trường Ninh Sơn. Kiều An An lái một chiếc Beetle màu đỏ chở bốn tiểu nha đầu, mà Đường Kim thì ngồi trong Porsche của Tần Thủy Dao.
Porsche phía trước dẫn đường, Beetle theo sát phía sau. Dưới sự chỉ dẫn của Đường Kim, mất khoảng nửa giờ, rốt cuộc xe cũng lái tới cửa biệt thự.
- Oa, thật sự có biệt thự lớn nha!
Bốn tiểu nha đầu xuống xe. Nhìn biệt thự phía trước, bọn bọn chúng như tỏa ánh sao, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
- Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long?
Kiều An An nhìn hai hàng chữ trước cổng biệt thự, sắc mặt hơi đổi. Nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim một cái, dường như bất chợt hiểu ra gì đó.
- Cha nuôi cha nuôi, biệt thự này là của cha sao?
Bốn tiểu nha đầu bắt đầu vây quanh Đường Kim.
- Đương nhiên là của cha.
Đường Kim chỉ vào một chỗ trên cửa chính:
- Không thấy cha ký tên trên kia sao?
- Đường Kim đẹp trai nhất. Oa, cha nuôi, cha thật đẹp trai nha!
Bốn tiểu nha đầu lại còn biết chữ, cùng nhau thốt lên lời này, rồi các nàng chạy thẳng vào trong biệt thự.
Bốn tiểu nha đầu vừa chạy vào sân, trong biệt thự đã xuất hiện mấy người. Ninh Tâm Tĩnh, Lục Ly, Nhạc Trung Hằng, còn có Lý Tử Thanh, Triệu Thiết Trụ, Thường Bình cũng đều đi ra từ bên trong. Thấy bốn cô bé xinh đẹp giống nhau như đúc, sáu người đều hơi sững sờ. Đầu năm nay nói tới sinh đôi thì còn có thể gặp nhiều, chứ sinh bốn thì đúng là hiếm thấy.
- Oa, cha nuôi. Nhà cha nhiều người giúp việc như vậy a?
Bốn tiểu nha đầu cùng thốt lên.
Người giúp việc?
Sáu người dở khóc dở cười, tự dưng có bốn tiểu nha đầu chạy tới, còn xem họ là người giúp việc nữa chứ?
- Nha đầu, bọn họ không phải người giúp việc, là người thuê nhà ở đây. Cha nuôi các con là chủ cho thuê nhà.
Thanh âm của Đường Kim truyefn tới, sáu người nhất thời cảm thấy sấm sét ầm ầm. Cha nuôi? Bốn tiểu nha đầu này là con gái nuôi của Đường Kim?
Lý Tử Thanh và Thường Bình hai mặt nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ quái dị. Trong lòng họ đều nghĩ đến một vấn đề, con hàng Đường Kim này quá tà ác, la lỵ nhỏ như vậy, hắn đã bắt đầu chơi trò “chăn nuôi” rồi.
Đúng lúc này, Nhạc Trung Hằng lại hơi kinh ngạc nhìn Kiều An An:
- Kiều tiểu thư?
Đường Kim nhất thời sửng sốt, Nhạc Trung Hằng biết Kiều An An?