- Đường Kim, chị còn có việc, sợ là không thể ăn cơm với cậu được.
Kiều An An có vẻ hơi ngượng ngùng.
- Không sao, chúng ta giải quyết cho hết chuyện, sau đó cùng ăn bữa tối dưới ánh nến cũng được.
Đường Kim vẫn chẳng hề để ý.
- Được Kim, chị có chút chuyện riêng...
Hiển nhiên Kiều An An cũng không muốn cho Đường Kim đi cùng.
- Tôi biết, là việc riêng mà chúng ta muốn làm, tôi cũng không nói cho ai biết đâu.
Đường Kim lập tức tiếp lời.
Kiều An An nhất thời dở khóc dở cười, nàng biết Đường Kim không ngốc, tên này rõ ràng đang giả ngu, muốn ở bên cạnh nàng mà.
Vốn còn định nói gì, nhưng nàng lại nghĩ lại. Có lẽ để hắn đi theo cũng tốt. Cho nên, nàng lại gật đầu:
- Được rồi, anh chị hẹn chị ăn cơm, chúng ta cùng đi.
- Anh?
Đường Kim có chút cảm khái:
- Thất tiên nữ, không phải chị chỉ có sáu chị gái sao?
Kiều An An hé miệng nhẹ nhàng cười:
- Làm cậu thất vọng rồi, chị không chỉ có sáu chị gái, còn có bảy anh trai.
Bảy anh trai?
Đường Kim lại càng cảm khái:
- Cha mẹ chị sinh thật giỏi a!
- Có sáu người là anh họ.
Kiều An An mở cửa lên xe, còn giải thích thêm một câu.
- À, vậy là cha chị sinh thật giỏi.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó cũng leo lên xe.
Kiều An An không biết nói gì nữa, dứt khoát không nói thêm. Nàng chỉ nổ máy xe, đi xuống dưới chân núi.
Hai mươi phút sau.
Kiều An An dừng xe trước khách sạn Thiên Kiêu.
- Thất tiên nữ, nghe nói phòng trăng mật ở đây rất tốt. Chị có muốn hưởng tuần trăng mất với Đổng Vĩnh ở đây không?
Còn chưa xuống xe, Đường Kim đã luyến thoắng.
Phòng trăng mật nơi đây làm hắn khó mà quên được. Mặc dù hắn chưa hưởng thụ bồn tắm matxa, nhưng bạn gái xinh đẹp kia lại làm cho hắn đưởng hưởng thụ tới cực độ.
Kiều An An đã khá quen với thói ba hoa của Đường Kim, mặc dù hơi đỏ mặt nhưng nàng cũng chẳng nói gì. Nàng chỉ đỗ xe gọn lại, sau đó xuống xe đi vào trong.
Đường Kim hơi thất vọng, cùng là người lưu lạc chân trời, gặp nhau nhất định phải thuê phòng a. Đã đến tận khách sạn rồi, lại còn không thuê một phòng, thật sự quá bất bình thường.
Thất vọng thì thất vọng, hắn cũng chỉ đành đi theo Kiều An An vào trong. Sau đó, nàng lại dẫn hắn tới một phòng cũng chẳng mấy xa lạ, chính là phòng bao chí tôn vô thượng tốt nhất nơi đây.
- Tứ ca.
Trong phòng bao có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang chờ. Kiều An An đi vào rồi bắt chuyện, Đường Kim lại phát hiện, trong phòng bao quen thuộc này, thế mà lại có một người không coi là xa lạ.
Người này hơi ngạc nhiên nhìn Đường Kim, hắn đứng lên, khẽ mỉm cười:
- Đường Kim, lại gặp mặt rồi.
Kiều An An nhất thời sửng sốt:
- Anh... Hai người quen nhau?
- Từng gặp một lần ở chỗ này.
Người đàn ông khẽ mỉm cười:
- Lần trước, ấn tượng mà Đường Kim tạo cho anh cũng thật sâu sắc đó.
- À... Thật ra thì tôi lại không có nhiều ấn tượng với anh.
Đường Kim hời hợt nói, sau đó ra vẻ suy tư rồi mới hỏi:
- Hình như anh tên là Kiều Gia Đạt? Hình như còn là thị trưởng gì đó.
- Không sai, tôi là Kiều Gia Đạt. Nhưng mà nha, bây giờ tôi chỉ là anh trai của An An, không phải thị trưởng gì đó.
Người đàn ông cười cười.
Hơi dừng lại một chút, Kiều Gia Đạt lại nói:
- An An, Đường Kim, ngồi trước đi.
Bấm chuông trên bàn, lập tức có một người phục vụ đi tới. Kiều Gia Đạt phân phó:
- Có thể đưa món lên rồi. Sau đó, mang thêm một cốc nước ép tuyết lê tươi.
- Vâng.
Người phục vụ lập tức lui ra.
- Đường Kim, còn cậu, có uống gì không?
Kiều Gia Đạt lại hỏi.
- Không cần, tôi chỉ đi theo thất tiên nữ.
Đường Kim lười biếng nói.
- Được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng.
Kiều Gia Đạt khẽ mỉm cười:
- Thật ra tôi cũng luôn không thích miễn cưỡng người khác. Cũng giống như tôi không muốn miễn cưỡng gả An An cho Dương Minh Hào vậy.
Hắn đột ngột đổi đề tài lên người Kiều An An, nụ cười của nàng hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
- Tứ ca, cảm ơn anh.
Kiều An An thấp giọng nói.
- An An, em cũng không cần cảm ơn anh. Bởi vì anh cũng chẳng giúp gì được cho em cả.
Kiều Gia Đạt lắc đầu:
- Chuyện trong nhà, em không làm chủ được, anh cũng thế thôi. Anh tới tìm em, thật ra là để nói cho em biết, chuyện giữa em và Đường Kim, người trong nhà đã biết rồi. Em nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.
- Cái gì?
Kiều An An cả kinh, nhưng ngay sau đó không nhịn được mà giải thích:
- Tứ ca, cái gì mà chuyện giữa em và Đường Kim? Em với cậu ta không có gì cả!
- An An, em không cần giải thích với anh. Thật ra thì anh cũng không muốn biết hai đứa có chuyện gì không. Vấn đề bây giờ là, trong nhà có người cho rằng hai em có gì đó, Dương gia cũng cho là như vậy. Cho nên, dù hai đứa thật sự không có chuyện gì thì cũng không còn quan trọng nữa.
Kiều Gia Đạt khẽ thở dài:
- Nếu không có gì bất ngờ, trong nhà sẽ phái người tới đòn em về tỉnh thành. Em nên chuẩn bị đi.
Sắc mặt Kiều An An nhất thời tái nhợt, nàng sớm biết mình sẽ phải về tỉnh thành. Nhưng nàng không ngờ lại nhanh như vậy.
- Thất tiên nữ, đừng có lo. Tôi đã nói rồi, nếu chị đã giáng trần, tôi cũng không cho chị trở về thiên đình.
Lúc này, Đường Kim lại cười rạng rỡ với Kiều An An.
Không đợi nàng nói chuyện, Đường Kim lại nhìn Kiều Gia Đạt:
- Đúng rồi, thuận tiện anh nói với người nhà anh, tỉnh thành có thể là của Kiều gia các người. Nhưng Ninh Sơn lại là của tôi. Ở chỗ này, tôi nói là được. Mà thất tiên nữ có về hay không thì phải do Đổng Vĩnh định đoạt. Nếu kẻ nào muốn làm loạn, tôi sẽ cho bọn họ thử kết quả của Kiều Thiếu Long...
Dừng lại một chút, Đường Kim đột nhiên lại hỏi:
- Lại nói, Kiều Thiếu Long kia có phải người Kiều gia hay không?
Sắc mặt Kiều Gia Đạt hơi đổi. Hắn không ngờ, Đường Kim lại trực tiếp uy hiếp Kiều gia như vậy. Cho dù trước khi tới đây, hắn cũng có chút tìm hiểu với Đường Kim, nhưng Đường Kim uy hiếp trực tiếp như vậy vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng khi hắn nhớ tới lần trước Đường Kim uy hiếp Tưởng Thiên Bình ở nơi này, hắn lại cảm thấy điều này thật bình thường. Tác phong của thằng nhãi này chính là như vậy a!
- Họ Kiều chưa chắc đã là người Kiều gia.
Sắc mặt Kiều Gia Đạt nhanh chóng khôi phục bình thường:
- Nhưng... Những lời này của cậu, tôi sẽ truyền về.
- Uhm, vậy thì tốt.
Đường Kim rất là hài lòng, sau đó lại nhìn Kiều An An:
- Thất tiên nữ, chúng ta đi thưởng thức bữa tối dưới ánh nến đi?
Kiều An An nhất thời dở khóc dở cười, đã đang ngồi trên bàn ăn, tên này vẫn còn muốn bữa tối dưới ánh nến nữa sao?
“Rầm!” Đúng lúc này, đột nhiên có người đá văng cửa phòng bao. Một giây sau, Đường Kim cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương ập tới.