Biệt thự Tần gia.
Phòng ngủ của Đường Kim. Nhìn Tô Vân Phỉ đang ngủ ngon lành trên giường, Đường Kim có chút buồn bực. Sao nàng bị bỏ thuốc mà lại không phải xuân dược chứ? Như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại hợp tình hợp lý mà giải độc cho nàng.
- Thật ra thì mình có thể bỏ thêm một chút, sau đó đổ tội lên đầu tên kia.
Đường Kim thầm nói, sau đó lại lắc đầu:
- Ka đẹp trai vĩ đại như vậy, tán gái còn cần bỏ thuốc sao? Tuyệt đối không cần a!
Lại nhìn tư thái với những đường cong mê người của Tô Vân Phỉ, Đường Kim cảm khái:
- Vóc người cô Tô thật không tệ a! Xem ra mỗi sáng chạy bộ rất là hiệu quả a.
Kiềm chế ý muốn hạ xuân dược cho Tô Vân Phỉ, Đường Kim khoanh chân ngồi bên giường, bắt đầu luyện công.
Một đêm này, bên ngoài biệt thự Tần gia vẫn sóng yên biển lặng, bên trong cũng không khác gì. Sát thủ vẫn chưa hành động, nhưng đêm hôm đó, KTV Hoàng Triều lại xảy ra chuyện lớn.
Theo lời đồn, một cặp nam nữ đi hát trong KTV xong thì đột nhiên lên hứng xuân xanh, lại lấy đao lấy kiếm là sáp lá cà ngay trong phòng bao. Mà động tĩnh thì rất lớn, nghe nói là người đàn ông đã xé yên mà cưỡi ngựa, làm quần áo của cô gái nát thành từng mảnh, rốt cuộc mới nhào lên.
Dĩ nhiên, cũng có người nói cặp nam nữ này vì tiết kiệm tiền mướn phòng nên mới triển ngay trong phòng bao. Mà khi người phục vụ của KTV phát hiện ra thì cũng không ngăn cản. Chuyện như thế thì cản làm gì?
Nếu chuyện chỉ là như vậy, tất nhiên cũng chẳng to tát gì. Trên thực tế, rất nhiều KTV cũng đều có “tay vịn”, vài nam nữ làm loạn bên trong thì quá thường xuyên. Có chuyện như vậy xảy ra thì cũng không kỳ quái. Điều ly kỳ chính là, đôi kia lại cùng chết!
Mà càng ly kỳ hơn khi lý do tử vong lại là “mệt quá mà chết”. Nói cụ thể một chút thì cô gái bị người đàn ông làm thịt tươi sống, mà người đàn ông sau đó lại tự mình làm tinh tẫn nhân vong. Mà nguyên nhân cái chết vừa truyền đi thì lại càng xôn xao hơn. Không phải chỉ nói mệt chết con trâu cũng không cày hư mảnh đất sao? Tại sao lại kinh khủng tới mức mệt chết mình, mà ruộng thì cũng bị cày hư được chứ?
Tóm lại chuyện này truyền ra, KTV Hoàng Triều gặp xui xẻo, bị cưỡng chế niêm phong chỉnh đốn. Mà cảnh sát thành phố Ninh Sơn thì cũng bận bịu lắm, chuyện này cũng chẳng thể nào điều tra, đành kết án thành một vụ ngoài ý muốn.
Sáng hôm sau, lúc Tô Vân Phỉ bị đánh thức bởi chuông điện thoại ầm ỹ, nàng vẫn còn cảm thấy đầu hơi đau. Mở mắt, nàng lại thấy kinh hãi, nơi này rõ ràng không phải nhà nàng. Nhưng sau một khắc, nàng lại phát hiện quần áo mình còn nguyên, trên người cũng không có dị trạng gì thì mới yên lòng một chút. Mà khi nàng ngồi dậy, liếc nhìn mười mấy tấm hình dán trên tường thì nàng đã hoàn toàn yên tâm.
Hai người trong hình chính là Đường Kim và Tần Thủy Dao. Điều này làm Tô Vân Phỉ hiểu được, nơi này là chỗ của Đường Kim hoặc là Tần Thủy Dao, cho nên không có vấn đề gì nữa. Dĩ nhiên, nếu nàng biết tối qua Đường Kim còn định cho nàng uống ít xuân dược... Sợ rằng nàng có muốn yên tâm cũng không được.
Điện thoại vẫn gào inh ỏi, Tô Vân Phỉ đã hơi thanh tỉnh, rốt cuộc cũng nhấc máy:
- Hồng Linh, có chuyện gì không? Đầu mình còn đau quá.
Hồng Linh chính là cô gái gọi Tô Vân Phỉ lên hát tối hôm qua, cũng là bạn học của Tô Vân Phỉ. Lúc học trung học, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
- Tô Vân Phỉ, bạn nghe nói chuyện của Liêu Hâm và Diêu Hà chưa?
Giọng nói của Hồng Linh hơi căng thẳng.
- Chuyện gì vậy?
Tô Vân Phỉ rất mơ hồ:
- Mình vừa tỉnh dậy, đầu còn đang đau nè.
- Bọn họ... Bọn họ chết rồi.
Hồng Linh hơi do dự một chút rồi nói.
- Hả?
Tô Vân Phỉ ngẩn ngơ, sau đó xoa xoa đầu:
- Hồng Linh, đừng đùa nữa. Sáng sớm ngày ra mà nói gở hoài.
- Ai nói giỡn chứ? Bọn họ chết thật rồi!
Hồng Linh có chút lo lắng:
- Chết trong phòng bao chúng ta thuê hôm hoa, hiện giờ mình cũng thấy sờ sợ!
- Thật? Chết thật sao?
Tô Vân Phỉ bắt đầu lắp bắp.
Ước chừng qua mười phút, Hồng Linh lại một lần nữa khẳng định vấn đề, thậm chí còn thề. Rốt cuộc Tô
Vân Phỉ cũng đã tin rồi, hai người kia đã chết, hơn nữa nguyên nhân tử vong còn mất hết cả mặt.
- Tô Vân Phỉ, chừng nào thì bạn về? Lúc ấy bọn mình đề về rồi, chỉ còn lại ba người các bạn. Bạn trai bạn đến đón lúc nào?
Lúc này Hồng Linh lại hỏi.
- Bản trai?
Tô Vân Phỉ đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã nhớ ra:
- À, anh ấy hả. Thật ra thì mình cũng không biết, hôm qua mình uống say, rất nhiều chuyện không nhớ nổi.
- Quên đi, không nhớ thì thôi. Mình chỉ lo lắng, hi vọng chúng ta không gặp phiền toái. Chẳng may cảnh sát hoặc người nhà Liêu Hâm bắt chúng ta chịu trách nhiệm, vậy thì thật phiền phức.
Hồng Linh bên kia có chút lo lắng.
- Chuyện... Chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta?
Tô Vân Phỉ cũng hơi bận tâm.
- Hi vọng là không sao. Mà thôi, không nói với bạn nữa, mình gọi điện cho những người khác, hỏi thăm một chút.
Hồng Linh thở dài:
- Thật là tai bay vạ gió a!
Cúp điện thoại, Tô Vân Phỉ lại sững người ra. Liêu Hâm chết rồi? Hơn nữa còn chết trên người Diêu Hà?
Điều này cũng quá quỷ dị rồi.
Đối với cái chết của Liêu Hâm, thật ra Tô Vân Phỉ cũng chẳng mấy đồng tình. Chẳng qua giống như Hồng Linh, nàng cũng lo chuyện này sẽ dính lên người mình.
- Cô Tô, cô tỉnh rồi?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Đường Kim xuất hiện ở cửa.
- À, Đường Kim, là em à?
Rốt cuộc Tô Vân Phỉ cũng hồi phục tinh thần, sau đó lại hỏi:
- Đúng rồi, tối qua cảm ơn em.
- Em là học sinh tốt, đó là điều em phải làm.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Học sinh tốt?
Tô Vân Phỉ nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng hiện tại trong lòng nàng còn có chuyện, cũng không có tâm tình quản việc này.
Do dự một chút, Tô Vân Phỉ lại nói:
- Đúng rồi, Đường Kim, hôm qua lúc em đi đón cô, có chuyện gì đặc biệt phát sinh không?
- Không có mà.
Đường Kim rất là vô tội:
- Cô Tô, lúc em tới thì cô đã ngủ rồi. Sau đó thì em ôm cô về... À, đúng rồi, em còn quên một chuyện!
- Chuyện gì?
Tô Vân Phỉ vội vàng hỏi.
- Chuyện này... Cô Tô, em quên tắm rửa cho cô, trực tiếp để cô đi ngủ.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Khụ khụ...
Tô Vân Phỉ ho khan mấy tiếng. Quên tắm cho nàng? May mà hắn quên mất.
- Cô Tô, cô bị cảm sao?
Đường Kim ân cần:
- Bị cảm thì phải uống thuốc, nếu không sẽ phát sốt đó.