Khi Đường Kim phát hiện Hoắc Tiểu Thất chết thật, hắn thấy buồn thật, đang tính tìm Tần Thủy Dao mà hắn tạch rồi thì biết làm sao đây.
Tính ra thì Hoắc Tiểu Thất thật là đen đủi, dù sao chiêu này Đường Kim cũng mới nghĩ ra, lần đầu tiên sử dụng, không ngờ đánh chết người thật.
Đường Kim không biết phân thân thuật, nhưng tốc độ hắn đủ nhanh, dĩ nhiên là sau khi phong ấn được giải khai, liên hệ giữa hắn và vòng tay tăng lên thì hắn mới có thể thuấn di liên tục như vậy.
- Xem ra lần sau lỡ có gặp đạo sĩ tóc bạc kia mình cũng không cần phải sợ hắn rồi.
Đường Kim âm thầm lẩm bẩm, mặc dù đang ở đạo sĩ kia gián tiếp giúp hắn phát hiện bí mật của vòng tay, nhưng hắn thiếu chút nữa đã bị đạo sĩ kia xử lý, trong lòng hắn không dễ chịu, thù này không trả giang hồ sẽ khinh.
Bất quá, bây giờ không phải lúc tìm lại mặt mũi mà phải đi tìm đồ ngốc về đã.
Đường Kim ngồi xổm xuống móc điện thoại của Hoắc Tiểu Thất ra, mở lịch sử cuộc gọi ra, thấy một số lưu là Mị Nhi gọi tới, liên hệ này làm Đường Kim nhanh chóng liên tưởng đến Hoắc Mị Nhi.
- Xem ra đồ ngốc quá nửa chính là bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc.
Đường Kim thầm nghĩ, điều này cũng dễ liên tưởng thôi, từ chuyện mấy ngày này là biết.
- Đồ ngốc a đồ ngốc, tôi đã bảo cô cách xa Hoắc Mị Nhi ra rồi sao vẫn còn để cho cô ta bắt cóc chứ?
Đường Kim vừa buồn bực tự lẩm bẩm, vừa cầm điện thoại của Hoắc Tiểu Thất gọi cho Mị Nhi.
Trên đường đến Minh Hồ thị, Hoắc Mị Nhi đang lái xe, miệng ngâm nga một bài hát không rõ, xem ra tâm tình đang rất thoải mái.
Từ khi đến Ninh Sơn thị, Hoắc Mị Nhi chưa làm được điều gì thuận lợi. Nhiệm vụ của nàng tới đây là câu dẫn Đường Kim, với một cô gái xinh đẹp lại học được một ít mị thuật như nàng thì nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay. Nhưng đến nới nàng mới biết đời không như mơ.
Không phải Đường Kim không háo sắc, cũng không phải vì hắn đã có bạn gái xinh đẹp hơn nàng mà cơ bản là nàng khó có cơ hội gặp hắn. Không gặp được hắn thì câu dẫn hắn kiểu gì?
Vì tiếp cận Đường Kim, Hoắc Mị Nhi đặc biệt chuyển đến lớp /, nhưng chỉ mới ngày đầu đi học gặp được Đường Kim là thôi, muốn tạo cơ hội tình cơ gặp hắn cũng chịu.
Khi nàng vất vả tìm được cơ hội cùng Tô Vân Phỉ sáng sớm chạy bộ thì cũng đã gặp được mặt Đường Kim, nhưng được bữa đó là Đường Kim lại biệt dạng. Điều này khiến Hoắc Mị Nhi thiếu chút nổi điên. Hết cách nàng bèn tính kế xuống tay từ Tần Thủy Dao, nàng không dám tìm Hàn Tuyết Nhu vì cô ta cũng có sự mị hoặc tự nhiên hơn xa nàng, tiếp cận Hàn Tuyết Nhu để tới gần Đường Kim chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội.
Nhưng Hoắc Mị Nhi lại thiếu chút bùng nổ, tính tiếp cận Tần Thủy Dao thì Tần Thủy Dao cũng biến mất.
Chờ mãi đến hôm nay, Tần Thủy Dao rốt cục xuất hiện, Hoắc Mị Nhi lại tìm tới Tần Thủy Dao, sau đó nàng lại thiếu chút hỏng mất, Đường Kim đã phát hiện nàng đến từ Thiên Hải Hoắc gia, có địch ý rõ ràng, kế hoạch câu dẫn Đường Kim coi như tạch.
Thất thiếu đã đích thân tới Ninh Sơn nhưng nhiệm vụ của nàng thì hoàn toàn thất bại, Hoắc Mị Nhi cực kì buồn bực báo cáo với Thất thiếu, cũng may Thất thiếu quyết đoán bắt cóc Tần Thủy Dao, lần này Hoắc Mị Nhi cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Xe cách Ninh Sơn càng ngày càng xa, Hoắc Mị Nhi tâm tình cũng càng ngày càng tốt, rốt cục rời khỏi chỗ chết tiệt đầy tà môn này. Nàng tin tưởng Thất thiếu chắc chắn thành công, nàng có thể nhanh chóng trở về Thiên Hải, đó mới là nơi nàng thích nhất.
Hoắc Mị Nhi tâm tình khoái trá lái xe, ngâm nga bài hát, đồng thời tưởng tượng cảnh tượng khoái hoạt sau này đột nhiên có âm thanh từ phía sau cắt đứt cảm xúc.
- Hoắc Mị Nhi, Đường Kim không có nói sai, quả nhiên cô không phải người tốt!
Tần Thủy Dao đã tỉnh lại tức giận nói
Két!
Xe đột nhiên dừng lại ven đường, Hoắc Mị Nhi quay đầu lại nhìn Tần Thủy Dao, cười quyến rũ:
- Tần Thủy Dao, cô thật khiến tôi thấy bất ngờ đấy, trúng mê dược của tôi mà có thể tỉnh nhanh như thế, lúc tỉnh lại có thể bình tĩnh như vậy, tôi có chút đánh giá cao cô đấy.
- Cô bắt cóc tôi có mục đích gì?
Tần Thủy Dao vừa hỏi, vừa quan sát tình hình chung quanh, nàng nhanh chóng phát hiện bốn bề tối mịt, đèn đường cũng không có, chắc chắn đã rời xa thành thị rồi.
- Tần Thủy Dao, đừng hỏi tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm bắt cóc, chuyện khác không liên quan đến tôi.
Hoắc Mị Nhi không nhanh không chậm mở cửa xe, xuống xe, đi vào phía sau xe.
- Nhưng mà nếu đã bắt cóc, vậy tôi phải trói cô lại. Cô tỉnh sớm như vậy xem ra có chút bất thường.
Hoắc Mị Nhi vừa nói vừa đóng cửa ra rồi rút một sợi dây thừng ra.
- Không cần phản kháng, phản kháng chỉ tự chuốc khổ vào mình thôi.