- Chị Thanh, có chuyện gì vậy?
Đường Kim hỏi một câu.
- Tiểu đệ, cha của chị có chút chuyện, chị cần phải đi trước.
Đường Thanh Thanh nói xong liền đứng lên.
- Chị Thanh, có muốn em giúp gì không?
Đường Kim chủ động hỏi.
- Không cần, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đường Thanh Thanh lắc đầu:
- Cậu từ từ ăn đi, có việc chị sẽ điện thoại cho cậu.
Đường Thanh Thanh rất nhanh rời đi, nếu nàng nói không cần hỗ trợ, Đường Kim tự nhiên cũng sẽ không không nên đi theo, hơn nữa thì bữa cơm này hắn cũng còn chưa ăn hết.
Bị chuyện của Đường Thanh Thanh cắt ngang nên Tiểu Đậu Nha cũng không nhắc đến chuyện mình nấu cơm cho Đường Kim ăn.
Sau khi dùng xong cơm trưa thì hai người liền trở về trường học rồi tách ra, ai về phòng học của người nấy.
Hiện tại thời gian còn tương đối sớm, vẫn chưa tới hai giờ, cách giờ vào lớp còn một tiếng đồng hồ.
Lúc Đường Kim đi vào phòng thì đột nhiên có một tên ngồi ở chỗ ngồi của Đường Kim đứng lên rồi rời khỏi đó, hơn nữa ánh mắt còn tỏ ra khiêu khích nhìn Đường Kim một cái, sau đó đi ra ngoài.
- Tiểu tử đó là ai thế?
Đường Kim ngồi xuống, thuận miệng hỏi Trương Tiểu Bàn một câu.
yencuatui.net/
- À, là một tên báo danh khiêu chiến với cậu mà thôi.
Trương Tiểu Bàn thuận miệng trả lời một câu, sau đó có chút ngạc nhiên hỏi:
- Tôi nói anh bạn này, không phải hôm nay cậu sẽ học hết luôn cả ngày đó chứ?
- Ừ!.
Đường Kim duỗi lưng một cái:
- Hôm nay thật sự là rất nhàm chán, không có việc gì làm nên đi học để giết thời gian đó mà.
Bởi vì nhàm chán cho nên mới đi học?
Trương Tiểu Bàn có chút không nói gì, cấu tạo đại não của anh bạn này quả thật là không giống với người thường a.
- Đúng rồi anh bạn, hiện tại thì người báo danh khiêu chiến với cậu đã rất nhiều, cậu tính toán khi nào thì ứng chiến.
Trương Tiểu Bàn mở miệng hỏi.
- Thu được bao nhiêu tiền rồi?
Đường Kim quan tâm nhất chính là tiền mặt.
- Đã hơn mười vạn rồi.
Nói đến tiền, Trương Tiểu Bàn cũng rất hưng phấn:
- Hiện tại thì tôi đã gửi vào ngân hàng rồi, khi nào cậu cần thì tôi sẽ rút ra.
- Mới mười vạn sao?
Đường Kim có hơi thất vọng.
Mới mười vạn?
Một lần nữa Trương Tiểu Bàn lại bị đả kích nghiêm trọng.
Đường Kim nghĩ nghĩ, còn nói thêm:
- Trương Tiểu Bàn, cậu nói cho bọn hắn biết, thứ sáu tuần này tôi sẽ tiếp bọn hắn, bọn hắn cần phải nhanh chân tới báo danh, cơ hội chỉ có một mà thôi.
- Ách, được.
Trương Tiểu Bàn giật mình, sau đó vội vàng gật đầu.
- Còn nữa, cậu đem phương thức khiêu chiến của mỗi người nói cho tôi biết.
Đường Kim còn nói thêm.
- Việc này cũng không cần cậu nói quá, tôi sớm đã ghi vào trong này hết rồi.
Trương Tiểu Bàn có chút đắc ý, sau đó lại có chút bận tâm:
- Anh bạn, tôi nói cho cậu biết một chút, có thể nói là người đến khiêu chiến với cậu rất nhiều, hơn nữa phương thức khiêu chiến lại quá đủ loại. Mặc dù đa phần là bên đội bóng đá, bóng rổ linh tinh... Nhưng mà vẫn còn nhiều phương thức khiêu chiến quái dị chẳng hạn như ca hát, khiêu vũ, thậm chí còn so sánh thủ giọng nói của ai to hơn, còn có người muốn khiêu chiến với cậu xem thử ai khả ái hơn, anh bạn, cậu thật sự nắm chắc là có thể thắng được bọn hắn sao?
- Đương nhiên là sẽ thắng rồi.
Đường Kim tin tưởng mười phần:
- Trừ phi bản thân tôi không muốn giành chiến thắng.
- Ách, anh bạn, cậu thật sự sẽ không muốn giành chiến thắng đó chứ?
Trương Tiểu Bàn ngẩn người.
- Việc ấy còn phải xem tâm tình của tôi nữa.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra uể oải:
- Dù sao đi chăng nữa thì cho dù có thua thì tôi cũng không mất gì cả, để bọn hắn mời Tần Thủy Dao ăn cơm mà thôi.
Trương Tiểu Bàn lại không nói gì.
Lập tức, tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ nhất của buổi chiều đã vang lên, tất cả học sinh của lớp / đều đi vào phòng học, sau đó ánh mắt của bọn họ liền nhìn về phía chỗ ngồi có Đường Kim, khi bọn hắn thấy được Đường Kim đang còn ngồi đó thì sắc mặt của người nào cũng đều tỏ ra quái dị.
Mà sau khi tiết thứ hai kết thúc thì bọn hắn vẫn phát hiện Đường Kim vẫn còn ngồi ở đó, mỗi người bọn hắn đều cảm giác được tận thế đang đến gần, tên tiểu tử này như thế nào mà hôm nay không trốn học? Điều này thật sự là rất không bình thường, chẳng lẽ là tận thế thật sự muốn tới sao?
Mười phút sau, tiếng chuông vào tiết cuối cùng lại vang lên, mọi người lại không hẹn mà cùng nhìn về chỗ ngồi của Đường Kim, sau đó không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không phải là tận thế, người này rốt cuộc cũng đã trốn học rồi.
Mà lúc này thì Đường Kim đã đi tới cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, một chiếc xe cảnh sát mới tinh đang đỗ ở chỗ này, có chút bắt mắt, Đường Kim trực tiếp đi tới, mở cửa xe ra rồi vào ngồi ở chỗ phụ lái.
- Tiểu đệ, cậu đã tới rồi.
Đường Thanh Thanh nở ra một nụ cười có chút miễn cường, nhìn ra được giờ phút này thì tâm tình của Đường Thanh Thanh không được tốt lắm.
- Chị Thanh, cha của chị không có việc gì chứ?
Đường Kim nhịn không được mà hỏi.
Vào lúc ăn cơm giữa trưa, bởi vì cha của Đường Thanh Thanh xảy ra chuyện cho nên nàng mới rời đi, hiện tại thì Đường Kim thấy được tâm tình của Đường Thanh Thanh không được tốt cho lắm, nên hắn hỏi thăm.
Đường Thanh Thanh lắc đầu:
- Không có chuyện lớn gì cả, có hai tên côn đồ tìm cha của chị gây phiền toái, đẩy cha của chị xuống xe lăn, bất quá vừa lúc ấy thì có cảnh sát đi ngang qua cho nên đã bắt bọn chúng lại.
- Vậy, chị Thanh, lúc này chị tìm em có chuyện gì a?
Đường Kim có chút mơ hồ, vừa mới lúc nãy thì hắn nhân được điện thoại của Đường Thanh Thanh, trong điện thoại thì Đường Thanh Thanh cũng không nói cái gì, chỉ nói là đợi hắn ở trước cửa trường học cho nên hắn liền lập tức đi ra.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim, do dự một lát sau đó mới mở miệng:
- Tiểu đệ, thật sự là cậu không biết y thuật sao?
- Thật sự là không biết.
Đường Kim gật gật đầu:
- Chị Thanh, chị hỏi cái này để làm gì?
- Cha của chị từng là một cảnh sát hình sự tốt nhất của thành phố Ninh Sơn này, ghét ác như cừu, khiến cho mỗi khi nghe được tên cha của chị thì đám tội phạm của thành phố Ninh Sợ đều sợ mất mật, mà mấy năm trước, Tả Tiểu Long mở sòng bạc ngầm rồi chính bị cha của chị bắt, khiến hắn ngồi tù năm năm.
Đường Thanh Thanh từ từ kể lại:
- Sau khi ra tù thì Tả Tiểu Long liền bắt đầu tiến hành trả thù cha chị, sau đó cha của chị liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn là bị tai nạn xe cộ, hai chân bị liệt, từ này về sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Kỳ thật thì tiểu đệ, câu có biết nguyện vọng của chị là gì không? Nguyện vọng lớn nhất của chị không phải là tìm Tả Tiểu Long dể báo thù mà là muốn cho cha của chị có thể đứng lên một lần nữa.
Bất tri bất giác, đôi mắt của Đường Thanh Thanh có chút hồng lên:
- Năm đó người có uy phong đến chừng nào, khi đi trên đường thì những lão đại của thành phố Ninh Sơn này thấy người cũng sẽ chủ động tránh lui, nhưng mà bây giờ chỉ là hai tên côn đồ thôi mà cũng có thể tùy ý vũ nhục người. Cậu biết không, giữa trưa nay thì chị đi gặp cha của chị, lúc ấy thì cha của chị muốn tự mình đứng lên, sống chết cũng không chịu để người khác giúp, lúc ấy thì chị...
Đường Thanh Thanh có chút nghẹn ngào, rốt cuộc nói không được.
Đường Kim im lặng không nói, hắn cũng không biết nên an ủi như thế nào. An ủi người khác cũng không phải là bản lĩnh của hắn.
Đường Thanh Thanh rất nhanh thoát khỏi trạng thái bi thương, nàng xoa xoa mắt, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lại tươi cười:
- Tiểu đệ, không cho phép cười tỉ, tỉ chỉ là đôi khi có chút xúc động, tỉ nhớ lần trước cậu xem cổ tay tỉ, còn có lần trị cho đứa trẻ trong công viên kia, tỉ nghĩ cậu biết y thuật, vốn muốn nhờ cậu xem cho ông ấy có thể... Có hy vọng hồi phục hay không, bất quá nếu cậu thật sự không biết y thuật vậy thì đành thôi vậy.
- Chị Thanh, kỳ thật thì em có thể nhìn qua cha chị.
Đường Kim nghĩ một chút rồi nói.
Đường Thanh Thanh nhất thời ngẩn ra:
- Tiểu đệ, chẳng lẽ trước đây cậu gạt chị sao? Cậu biết y thuật à?