Lưu Khôi có chút gật đầu bất đắc dĩ:
- Tiểu Đường, trí nhớ của cô cũng không tệ. Trên thực tế thì người gọi là Phương Cường bên trong chính là chồng của Diệp khu trưởng.
- Nói như vậy, Phương Cường không phải là bắt cóc con mình sao?
Đường Thanh Thanh càng thêm mơ hồ:
- Việc này không có đạo lý a.
- Tiểu Đường, bây giờ không phải là lúc để truy cứu xem thử chuyện này có đạo lý hay không?
Lưu Khôi có chút lo lắng:
- Nếu là Diệp Tường chết thật, Diệp khu trưởng nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm tổ trọng án chúng ta nhưng mà, tiểu Đường, cô nên hiểu được, ngày đó ở công viên Ninh An thì đột nhiên cô xuất hiện, phá hủy kế hoạch. Diệp khu trưởng khẳng định là sẽ nhớ kỹ cô, một khi Diệp Tường xảy ra chuyện thì khẳng định Diệp khu trưởng sẽ giận lây sang cô, đến lúc đó thì cuộc sống của chúng ta cũng không tốt a.
- Nữ nhân kia nếu là dám để cho chị của tôi có một ngày không được tốt lành thì tôi sẽ không để cho bà ta yên.
Đường Kim tỏ ra uể oải, nói một câu.
- Đường Kim, tôi biết cậu không sợ Diệp khu trưởng nhưng mà tiểu Đường thì không giống với cậu, tại sao cậu lại không lo lắng cho cô ấy một chút.
Hiện tại thì Lưu Khôi cũng đã không có cách nào, chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng gởi gắm vào trên người của Đường Kim, mặc dù đối với Đường Kim thì hắn không biết gì nhiều nhưng mà chuyện Đường Kim đột nhiên làm cho đám người Hà Vĩ Minh hôn mê thì đa số mọi người trong cục cảnh sát đều biết nhưng mà lại không phát hiện ra điểm khác thường nào, điều này đã làm cho Lưu Khôi cảm thấy được, có lẽ Đường Kim đã dùng một cách nào đó để làm Hà Vĩ Minh hôn mê mà không lưu lại một dấu vết nào.
Không phải là Lưu Khôi không muốn dùng biện pháp khác, vấn đề là hiện nay đã không có cách nào rồi, còn về phần Đường Kim có bổn sự hay không thì hắn đành phải đánh cuộc một phen.
Đường Kim lại ở kia lầm bầm lầu bầu:
- Cha bắt cóc con, đây cũng không có đạo lý, tên kia còn mắng con của mình là tên Vương bát đản, đây không phải là tự mắng hắn luôn sao? Ngô, tôi xem ra, chỉ có một nguyên nhân, thật sự thì tên Vương bát đản kia không phải là con của hắn.
- Tiểu đệ, lời này cũng không lên nói lung tung.
Đường Thanh Thanh vội vàng nói.
- Chị Thanh, những lời này làm sao có thể nói là lung tung được đây? Đây là suy đoán hợp lý hơn nữa hơn phân nửa là sự thật.
Đường Kim lộ ra bộ dạng chân thật sau đó cảm thán một câu:
- Tôi đã cảm thấy người đàn bà kia quả nhiên không phải là thứ gì tốt, hiện giờ thì đã thấy a.
- Tiểu Đường, hiện tại thì chỉ còn có hai lăm phút nữa mà thôi.
Lưu Khôi nhịn không được nhắc nhở Đường Thanh Thanh, đến lúc này rồi mà hai người này còn có thời gian mà ngồi nói nhảm như thế.
- Tiểu đệ, nếu mà cậu có biện pháp thì hãy giúp đỡ Lưu tổ trưởng đi.
Đường Thanh Thanh nhỏ giọng nói, kỳ thật Lưu Khôi không có nói sai, nếu là Diệp Tường chết thật thì Diệp Minh Phương khẳng định cũng sẽ hận nàng. Nàng là một người không quyền không thế, là một nữ cảnh sát không có bối cảnh gì, nếu mà đắc tội nhỏ với Diệp Minh Phương, một người phó khu trưởng như thế thì có lẽ nàng mất đi công việc mà thôi. Nhưng mà nếu là cho con của bà ta chết đi thì nhất định nàng sẽ không có kết cục gì tốt.
Cho dù hiện tại nàng có một cậu em trai kết nghĩa lợi hại như Đường Kim, nhưng mà Đường Thanh Thanh vẫn cảm giác được kết quả của mình cũng không tốt hơn được. Quan trọng hơn là nàng cảm thấy được không nên cùng với Diệp Minh Phương kết xuống loại đại thù này.
- Anh xác định người tên là Diệp Tường cũng ở bên trong?
Lúc này Đường Kim nhìn vào Lưu Khôi rồi hỏi.
- Điều này có thể xác định.
Lưu Khôi trả lời.
- Vậy các anh có xác định hắn vẫn còn sống không?
Sắc mặt của Lưu Khôi hơi đổi:
- Đường Kim, những lời này của cậu là có ý gì?
- Bên trong chỉ có một người sống, trừ phi Diệp Tường không có ở trong đó, nếu hắn thật sự ở trong đó thì bây giờ hắn đã chết rồi.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu.
- Cái gì?
Sắc mặt của Lưu Khôi liền đại biến:
- Đường Kim, cậu.. Cậu... Cậu xác định sao?
Đường Kim không trả lời, đột nhiên hắn cảm giác được cái gì, quay đầu lại nhìn về phía bên kia, mà Đường Thanh Thanh cùng Lưu Khôi cũng theo bản năng nhìn về hướng của Đường Kim nhìn.
Một chiếc Lamborghini mui trần liền trực tiếp đi vào đây, một tên nam tử có dáng người cao lớn liền tử trong xe nhảy ra, tên nam tử này ước chừng cao khoảng haim, hắn mặc trên người một chiếc áo gió màu đen, ở vào thời điểm này có chút nóng nực thế nhưng mà hắn lại ăn mặc như thế làm cho người khác khi nhìn vào hắn thì liền cảm thấy hắn là một người lập dị. Nhưng mà khi hắn nhảy lên thì một thân áo gió lại tung bay lên, làm cho hắn càng lộ ra vẻ tiêu sái thoát tục.
Tên nam tử mặc áo gió trên không xoay người một cái, dường như hắn còn có thể đi được trên không. Sau đó hắn liền dừng trước mặt của Lưu Khôi, mà lúc này đây tất cả mọi người đều thấy rõ hình dạng con người hắn, người này là một người trẻ tuổi, hắn không lớn hơn hai lăm tuổi, khuôn mặt của hắn rất anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, chỉ có một vết tỳ duy nhất chính là ánh mắt của hắn rất lạnh, làm cho người khác có một loại cảm giác lãnh khốc, nhưng mà loại cảm giác lãnh khốc này đối với những nữ nhân mà nói thì lại càng có thêm lực hấp dẫn.
Điều này... Ngay cả Đường Thanh Thanh dường như cũng có chút thất thần, người này dùng phương thức như thế để xuất hiện, thật sự là quá phong cách mà.
- Ông là Lưu Khôi sao?
Tên nam tử mặc áo gió lấy từ trong người ra một tờ giấy chứng nhận rồi đưa cho Lưu Khôi, giọng nói của hắn tỏ ra lạnh lùng:
- Hiện tại, nơi này do tôi tiếp nhân.
Lưu Khôi cầm lấy tờ giấy chứng nhận rồi liếc mắt nhìn một cái, sau đó sắc mặt liền biển đổi, hắn liền tỏ ra vô cùng cung kính:
- Vâng.
Rất nhanh tên nam tử mặc áo gió liền thu lại tờ giấy chứng nhận sau đó hướng vào phía bên trong biệt thự mà đi đến.
- Mọi người đứng nguyên tại chỗ chờ lệnh.
Dường như trong cùng một lúc, Lưu Khôi liền hướng về những tên cảnh sát khác mà ra lệnh.
- Người này là ai? Trông giống như bộ dạng rất là lợi hại.
Lúc này Đường Thanh Thanh nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Đúng vậy, giống như rất là lợi hại.
Đường Kim thuận miệng tiếp một câu:
- Cũng chỉ là giống mà thôi.
Lúc này, trong biệt thự lại truyền ra tiếng gầm giận dữ của Phương Cường:
- Lưu Khôi, ông muốn làm cái gì? Ai bảo ông để người vào? Đi ra ngoài cho tao, lập tức lăn ra ngoài, bằng không tao sẽ cho nổ bom... Ách...
Đột nhiên, tiếng gầm giữ của Phương Cường bị gián đoạn, chỉ nghe được một tiếng kêu lên đau đớn, sau đó liền không nghe âm thanh gì hết.
Một phút đồng hồ sau, nam tử mặc áo gió lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người mà trên tay của hắn còn mang theo một tên nam nhân có đầu tóc rối, nhìn qua thì người này đã hôn mê rồi.
- Người này để tôi mang đi.
Nam tử mặc áo gió đi qua bên cạnh Lưu Khôi rồi lạnh lùng nói ra một câu, sau đó liền quăng nam nhân hôn mê vào trong chiếc Lamborghini mà hắn cũng nhảy lên xe, một giây sau thì xe cũng đã khởi động và chạy nhanh ra khỏi nơi này.
Người này xuất hiện và rời đi, cả quá trình không đến ba phút. Mà vấn đề khó khăn tổ trọng án không thể giải quyết được cũng đã bị hắn đối phó một cách dễ dàng.
- Thật đúng là một người lợi hại a.
Đường Thanh Thanh thì thào tự nói.
Vẻ mặt của Lưu Khôi tỏ ra bội phục nhìn vào chiếc Lamborghini kia:
- Thật không hỗ là người của nơi đó a.
- Lưu tổ trưởng, hắn là người ở nơi nào?
Đường Thanh Thanh nhịn không được hỏi.
- Tiểu Đường, việc này không thể nói ra được, sau này cô sẽ biết.
Hiện tại thì vẻ mặt của Lưu Khôi có chút thoải mái, sau đó hắn thả loa xuống, vung tay lên:
- Mọi người theo tôi đi vào.
- Chị Thanh, chúng ta đi về thôi.
Đường Kim lại mở miệng nói, sau đó liền chui vào xe cảnh sát của Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh đi theo lên xe, nhưng có chút mơ hồ:
- Tiểu đệ, tại sao lại không ở lại thêm chút nữa?
- Chị Thanh, trước tiên cứ lái xe đi.
Đường Kim không có giải thích.
Đường Thanh Thanh mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn là theo lời của Đường Kim mà lái xe rời đi.
Ba phút sau, đã rời khỏi khu biệt thự Tân Ngạn thì Đường Thanh Thanh liền nhân được một cuộc điện thoại, sau đó ánh mắt nàng có chút kỳ quái nhìn vào Đường Kim.