- Nhân thiếu, nhà máy kia đã bị tịch thu rồi, chúng ta tổn thất rất lớn.
- Không sao.
Bộ dạng của Nhân thiếu cũng không thèm để ý chút nào:
- Lúc trước chúng ta làm sinh ý này cũng là bởi vì thật sự thiếu tiền, hiện tại không giống với lúc trước, hiện tại chúng ta cũng đã không cần khoản thu này. Hơn nữa tôi cũng tính toán không muốn kéo dài vụ sinh ý này, hơn nữa lại có mấy tên không biết an phận, lần này cảnh sát đã giúp chúng ta rồi đó.
Cửu thúc hơi vuốt vuốt cầm:
- Điều này cũng đúng, mấy tên kia, nếu cuối cùng không khống chế tốt thì có thể bọn hắn sẽ gây phiền toái cho chúng ta, hiện giờ cảnh sát đã bắt bọn chúng, quả là giúp cho chúng ta bớt đi một việc.
Nói đến đây, sắc mặt của Cửu thúc bỗng trở nên âm trầm, lời nói xoay chuyển:
- Nhân thiêu, tuy rằng chúng ta không cần nhà máy này nhưng mà những tên bán đứng chúng ta, nhất định phải xử lý sạch.
- Đó là đương nhiên.
Nhân thiếu cười nhạt:
- Cửu thúc, hiện tại thì người đã điều tra ra chư? Thật sự là Phì Long cung cấp tin tức cho đám cảnh sát kia sao?
- Đây là tin tức mà đám cảnh sát kia cố ý để lộ ra ngoài, bất quá, sự việc lần này cũng có quan hệ với Phì Long.
Giọng nói của Cửu thúc mang theo một tia tức giận:
- Cái tên ngu xuẩn kia quả thật là người không biết làm chuyện lớn, hắn biết được không thể làm ông chủ của quán rượu Long Hổ cho nên đem toàn bộ oán hận đổ lên người nữ cảnh sát tên là Đường Thanh Thanh kia, hắn cho người bắt cóc Đường Hạo Nhiên, sau dó dẫn dụ Đường Thanh Thanh đến nhà máy đó, nghĩ đến mượn đao giết người, nhưng mà hắn lại không nghĩ đến, ngược lại đã làm cho nhà máy bị đám cảnh sát kia phát hiện.
- Cửu thúc, nếu đã như vậy thì hãy đem hắn xử lý một cách sạch sẽ đi.
Nhân thiếu thản nhiên nói:
- Thuận tiện đem Sấu Hổ xử lý sạch luôn, để cho hai anh em bọn hắn cùng lên đường cho có bạn.
- Không thành vấn đề, bọn hắn chắc chắn sẽ không nhìn thấy được ánh mặt trời vào ngày mai.
Cửu thúc gật đầu nói.
Nhân thiếu trầm mặc một hồi, sau đó lại mở miệng hỏi:
- Đường Thanh Thanh kia, thật sự là người giết chết năm người kia sao?
- Cảnh sát nói như vậy, nhưng theo tôi phỏng doán thì hẳn là rất không có khả năng, Đường Thanh Thanh chỉ là gia nhập cục cảnh sát mới ba tháng, chỉ là một nữ cảnh sát tay mơ. Tuy rằng dựa vào biên bản ghi chép thì bắn súng là môn nàng am hiểu nhất nhưng mà gặp được mấy người kia thì khẳng định nàng ta sẽ không làm được gì khác, hơn nữa đây là tình huống nàng không có phòng bị gì cả. Theo lý thuyết thì chắc hẳn nàng ta phải chết.
Cửu thúc hơi hơi trầm ngâm:
- Chuyện này có chút quỷ dị, vốn tôi phỏng đoán, hẳn là Đường Kim giúp nàng nhưng mà dựa theo lời nói của Phì Long thì vào lúc ấy Đường Kim đang ở chỗ của Phì Long cứu Đường Hạo Nhiên ra, hai nơi cách xa nhau hai km, dựa theo lẽ thường mà nói thì Đường Kim không thể làm được chuyện này.
- Trừ Đường Kim ra thì còn có người khác có thể trợ giúp cho Đường Thanh Thanh sao?
Nhân thiếu suy nghĩ một chút rồi hỏi.
- Hẳn là không có.
Cửu thúc lắc đầu:
- Nếu mà có thì chỉ sợ Đường Thanh Thanh sớm đã trả thù Phì Long rồi.
- Nói như vậy, người kia chỉ có thể là Đường Kim.
Sắc mặt của Nhân thiếu trở nên hơi ngưng trọng:
- Như ậy, nếu cái này là sự thật, dựa vào năng lực của Đường Kim, so với suy đoán của chúng ta thì không biết thực lực của người này có mạnh không?
Cửu thúc khẽ thở dài:
- Nếu thật sự là Đường Kim thì năng lực của hắn quả thật là không thể tưởng tượng được.
Hai người đều trầm mặc, bọn hắn bắt đầu cảm thấy được, đối thủ này, so với tưởng tượng của bọn hắn thì lại càng khó đối phó hơn.
Thứ sau ngày bảy tháng chín.
Đi vào thành phố Ninh Sơn đã được năm ngày, đối với cuộc sống mới này thì Đường Kim đã sớm thích ứng, sáng sớm lúc bảy giờ thì hắn đã rời giường, sau đó liền giống như thường ngày, bắt đầu đánh răng, tắm rửa rồi ra khỏi cửa đi vào quản há cảo của lão Lục, sau khi làm xong mười bát thì hắn mới đi đến trường học.
Lúc bảy giờ ba mươi thì Đường Kim đã đến vào phòng học lớp /, dường như đã vào lúc cuối tuần cho nên mỗi người trong lớp học đều có chút cao hứng.
Đặc biệt là Trương Tiểu Bàn lại vô cùng hưng phấn, vừa nhìn thấy Đường Kim bước vào thì hắn liền nước miếng văng tứ tung, thổi phồng lên:
- Anh bạn, tôi thật sự là rất ngưu a, hôm qua chúng ta mở chức năng báo danh ở trên mạng, cậu biết cả đêm chúng ta thu được bao nhiêu phí báo danh không? Mười lăm bạn, là mười lăm vạn a, con mja nó, bây giờ thì tôi mới biết được ở trường học chúng ta có rất nhiều kẻ có tiền, có nhiều tên đưa phí báo danh tới một vạn, còn có một tên trực tiếp quăng năm vạn vào, thật sự là có quá nhiều tiền mà.
- Không phải là cậu ngưu, mà là tôi ngưu, bọn hắn đang hướng về phía tôi mà đến.
Đường Kim không chút khách khí mà đả kích tự tin của Trương Tiểu Bàn.
Quả nhiên là Trương Tiểu Bàn đã bị đã kích, bất quá ngay lập tức hắn liền cao hứng trở lại bởi vì hắn nghĩ đến cảnh mình có không ít tiền, nếu dựa vào quy ước vào Đường Kim thì hiện tại thì đã có hai mươi lăm vạn rồi, hắn ít nhất là có được năm vạn đồng, là một số tiền lớn a.
Sau đó, Trương Tiểu Bàn bắt đầu tưởng tượng đến nên tiêu tiền như thế nào, nên đi mua Ai phôn hay là Vai ồ đây? Hoặc là đi tìm mấy cô em gái xinh xinh để tạm biệt cái kiếp xử nam của hắn?
Trương Tiểu Bàn bắt đầu tính toán, năm vạn đồng thì làm sao đây? Nếu tìm một cô em tàm tạm một chút, nếu không thì bao mấy cô em đang học đi? Năm vạn đồng này có thể bao mấy cô em đó được gần một năm a.
Bộp... Bộp..
Đột nhiên vào lúc này, tiếng giày cao gót đã cắt đứt suy nghĩ của Trương Tiểu Bàn, giáo viên mỹ nữ Tô Vân Phỉ mặc chiếc váy dài đi vào phòng học, ngày hôm nay, tiết đầu tiên chính là tiết Anh văn.
- Xem ra, không xem thời khóa biểu là một thói quen xấu a.
Thấy Tô Vân Phỉ đi vào thì Đường Kim liền biết được đây là tiết Anh văn, hắn nói thầm một câu rồi đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
- Đường Kim.
Đột nhiên vào lúc này giọng nói của Tô Vân Phỉ lại truyền vào lỗ tai của hắn.
- Cô Tô, cô đừng nên hối thúc, em sẽ đi ngay, không làm cản trợ đến giờ dạy của cô nữa.
Đường Kim vội vàng nói.
- Em là học sinh đương nhiên là phải ngồi học rồi.
Tô Vân Phỉ thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi, em có thể đi học không nghe giảng, em có thể ngủ ở trong lớp nhưng mà nhất định em phải ở trong lớp học.
- Hả?
Đường Kim có chút sửng sốt, sau đó liền có chút buồn bực nhìn vào Tô Vân Phỉ:
- Cô Tô, làm sao cô lại nói chuyện mà không tính toán gì hết vậy? Không phải là cô đã từng nói em không cần có mặt trong giờ Anh văn cô dạy rồi sao?
Một đám người không biết nói gì cả, tên tiểu tử này thật sự không phải là người bình thường, giáo viên dạy Anh văn có thể để cho hắn ngủ ở trong lớp, thế mà hắn lại không hài lòng.
- Mỗi sáng sớm tôi đều dậy vào lúc năm giờ.
Vẻ mặt Tô Vân Phỉ bình tĩnh:
- Nếu sau này em còn trốn học thì sau khi tôi rời giường thì sẽ qua phòng em gõ cửa.
Mấy bạn học trong lớp / nghe Tô Vân Phỉ nói như thế thì không hiểu ra sao cả, chỉ riêng có Đường Kim là sửng sò một chút, một chiêu này của Tô Vân Phỉ quả thật là vô cùng âm hiểm a.
- Cô Tô, thân là một giáo viên gương mẫu thì làm sao cô lại có thể làm ra những chuyện như thế này?
Đường Kim có chút buồn bực hỏi.
- Tốt lắm, hiện tại bắt đầu học.
Tô Vân Phỉ lại không trả lời vấn đề của Đường Kim, nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại hiện lên một tia đắc ý, rốt cuộc nàng cũng hiểu được, muốn đối phó với người học sinh bất lương này thì phải dùng những chiêu thức không tầm thường.
- Đứng dậy.
Giọng nói của lớp trưởng liền vang lên, mọi người đứng lên, mà khi mọi người ngồi xuống thì ánh mắt của Tô Vân Phỉ theo bản năng lại nhìn về phía chỗ ngồi của Đường Kim một cái. Lúc đó thì nàng liền thấy Đường Kim giống như là một đứa trẻ mà ngồi ở đó, tâm tình hiện giờ của nàng liền giống với thời tiết của ngày hôm nay, ánh mặt trời vô cùng sáng lạn.
Mà đối với Đường Kim thì hắn bắt đầu tiết học ảm đạm này.
- Một chiêu này của cô ta quả thật là âm hiểm, không được, mình cần phải nghĩ biện pháp gì để đối phó với nàng.
Gục xuống bàn, Đường Kim bắt đầu tìm đối sách.