Hà Lạc đề phòng nhìn Hắc Vân Hổ đang dạo quanh một vòng.Không như Vân lão có thể nhìn rõ thực lực của đối phương , nàng chỉ có cảm giác nguy hiểm rất rõ ràng. Tiếng Vân lão trầm trọng vang lên:
" Cấp hai đỉnh phong tương đương với luyện thể tầng mười đỉnh. Nếu ta có thể ra ngoài tuyệt đối không để con mèo con này vào trong mắt, nhưng... Aizzz.. Bây giờ trừ phi ngươi đột phá cấp .."
Chưa để lão nói hết, Hắc Vân hổ đã nhào đến, khí thế mạnh mẽ như muốn ép chết con mồi. Hà Lạc khó khăn tránh được, tốc độ của hổ này thật kinh khủng. Cặp mắt đỏ rực tràn ngập sự khát máu. Nó gầm lên một tiếng, toàn bộ yêu thú cấp thấp trong khu vực đó đều nằm rạp xuống. Hắc Vân hổ há to miệng nhảy đến, và quả thật lần này, tốc độ nó quá nhanh, Hà Lạc không thể nào tránh kịp. Nàng cắn răng, lộn một vòng trên không trung, lao đến, ý đồ muốn cưỡi lên cổ nó. Nàng thử vận chuyển linh lực khắp toàn thân, lại phát hiện tốc độ hấp thu linh lực có chút nhanh hơn. Mắt nàng lóe lên, chẳng lẽ ...sắp lên cấp? Nàng tự tin nếu đạt đến tầng , dù không thể thắng, cũng có thể đánh tay ngang với nó. Nhưng mà...
Móng vuốt Hắc Vân hổ rạch qua mặt nàng, tạo một vết thương kéo dài từ mắt trái cho tới cằm. Hà Lạc bị đau đớn , liều mạng lui về phía sau. Thật sự không ổn rồi, trước khi nàng lên cấp, tuyệt đối sẽ bị con thú này xé nát.
" Lão đầu, ngươi có kĩ pháp tốc độ không?"
" Có cái rất thích hợp với ngươi. Tạm thờitruyền cho ngươi pháp quyết tầng một. Lần này, đòn tấn công của nó sẽ là đòn chí mạng. Sống hay chết, phải tùy thuộc vào chính ngươi rồi!"
Hắc Vân Hổ xác định được con mồi trước mắt không hề có lựcuy hiếp qua lần tấn công thăm dò. Nó híp mắt, móng vuốt cào nhẹ xuống mặt đất, cả thân hình như một mũi tên đã lên dây. Thân hình chợt biến thành một bóng đen, không thấy bóng dáng. Cảm nhận được một cỗ khí tức cực kì nguy hiểm trên đỉnh đầu, Hà Lạc đang nhắm mắt lúc này chợt mở to, trong mắt có tiasáng như có như không. Nàng khẽ quát:
" Vô"
Hắc Vân Hổ vồ vào không khí, nó nghi hoặc nhìn quanh, gầm gừ. Đúng lúc này, cổ của nó bị đá một cước mạnh, mắt trái còn bị thứ gì đó sắc nhọn chọc thủng. Nó đau đớn gầm thét , vuốt hổ quét lên, ý đồ muốn đập nát con mồi đáng chết dám làm thương tổn nó. Nhưng đúng lúc này, nhân loại khốn kiếp kia lại hô " Vô" một tiếng, biến mất ngay trước mắt nó. Mắt trái đỏ rực của nó hiện lên chút điên cuồng, tộc Hắc Vân hổ có một tuyệt chiêu, uy lực vô cùng lớn, chỉ có điều mỗi lần thi triển, tu vi sẽ đại giảm. Hà Lạc thấy Hắc Vân hổ dừng lại đòn đòn tấn công dồn dập, âm thầm kêu không ổn. Nàng lui lại ba bước, toàn thân đề cao cảnh giác, linh lực toàn thân vận chuyển cực độ. Nàng chuyển linh lực đến đầu ngón tay tạo thành từng lớp móng linh lực sắc nhọn. Ban nãy khi dùng thứ này đâm vào mắt hổ, linh lực của nàng đã tiêu hao hết nửa. Linh lực đang hấp thụ không thể nhanh bằng tốc độ tiêu hao. Nàng chỉ có thể duy trì thêm khắc nữa. Đột nhiên, nhiên địa linh khí trong vòng trượng xung quanh tụ tập lại, toàn thân Hắc Vân hổ hiện liên từng tầng vân nhàn nhạt. Những đường vân này vận chuyển theo một quy luật nhất định. Trước miệng nó linh khí tụ tập lại kết thành một quả cầu linh khí, lấp lánh ánh cầu vồng. Nó gầm thét kinh thiên động địa, nhả quả cầu về phía Hà Lạc. Từng tiếng ầm ầm chấn động lan ra xung quanh, nàng biến sắc, lập tức dùng toàn bộ linh lực còn lại tạo ra một lớp màng linh khí, bản thân lại tránh né hướng đi của quả cầu. Tuy đã làm hết mọi chuẩn bị, khi bị quả cầu đập tới, nàng vẫn bị chấn nay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi. Một tiếng nổ ầm trời, bụi đất tung mù mịt. Hắc Vân hổ suy yếu đứng dậy, trong mắt toát ra một tia nhẹ nhõm. Nhân loại giảo hoạt kia, cuối cùng đã bị tiêu diệt rồi. Nhưng khi nhìn thấy bóng người bước ra khỏi đống bụi đất, đồng tử nó gắt gao co rút lại. Sao..sao có thể? Hắc Vân Hổ chết không nhắm mắt.
Bộ dạng của Hà Lạc hiện giờ vô cùng chật vật, vốn là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, nhưng toàn thân lúc này lại đen sì, đầu tóc rối bời, tỏa ra mùi khét. Vùng bụng của nàng có một vết thương kéo dài tấc, máu chảy không ngừng. May mắn khi Hắc Vân Hổ ra tuyệt chiêu, nàng liều mạng vận chuyển linh lực, điên cuồng công phá phòng tuyến cuối cùng. Vào đúng giờ khắc cuối cùng khi quả cầu đập tới cơ thể, nàng thành công tấn cấp . Tuy linh lực phát ra khi tấn cấp có thể giảm bớt phần nào sức công phá của quả cầu, nhưng hậu quả là linh lực trong cơ thể nàng hiện tại vô cùng hỗn loạn, linh lực để cường kiện cơ thể đã dùng để cản đòn tấn công, tu vi cấp phù phiếm như có như không. Sau khi kết liễu được Hắc Vân hổ, nàng cũng suy yếu ngã gục xuống. Rất muốn ngất đi nhưng nàng vẫn còn lý trí, cắn môi đến bật máu xua đi cảm giác mê muội. Nàng khó khăn chống người dậy. Nơi này yêu thú nhiều như vậy, trận chiến vừa rồi chắc chắn sẽ thu hút tyêu thú xung quanh đến. Chưa biết chừng còn là yêu thú cấp cao. Nếu để yêu thú bắt gặp trong bộ dáng này, nàng chỉ còn đường chết. Nàng khó khăn bò đến chỗ xác hổ, đem thi thể nó và kim thử vác lên vai, từng bước từng bước tập tễnh rời khỏi nơi đây. Vừa đi nàng vừa vận chuyển linh lực khôi phục thương thế, ngăn không cho máu chảy ra. Vân lão đã nói, yêu thú đặc biệt nhạy cảm với mùi máu tươi, nàng cũng không muốn làm tấm bia thu hút yêu thú đến đâu. Khi linh lực đã khôi phục được một phần , nàng cũng đi đến nơi Vân lão chỉ, là một sơn động giữa lưng chừng núi, bị ẩn giấu trong một lớp rong rêu dày đặc. Trong sơn động cũng không có yêu thú trấn giữ, chỉ có vài con chồn con thỏ nhỏ đào hang sinh sống. Hà Lạclười để ý đến chúng, cũng không có hứng thú tham quan sơn động, nàng lập tức ngồi xuống kiểm tra tình trạng thân thể. Vết thương lần này quá nặng, vùng bụng như bị xuyên thủng, lục phủ ngũ tạng do uy chấn của quả cầu cũng bị tổn thương, toàn thân tràn ngập vết bỏng. Đặc biệt vết thương trên mặt bị vuốt hổ cào tới lúc này đang chảy máu bộ dạng rất dọa người. Dung mạo đối với nữ tử vô cùng quan trong, nhưng Hà Lạc cũng chẳng quan tâm mấy. Bao nhiêu kiếp làm người, nàng cũng không ít lần có được tướng mạo xấu xí ghê tởm, bị mọi người xung quanh ghét bỏ.
Nhưng lần này không phải không có chút thu hoạch gì. Chưa kể tới đột phá được tầng mười, mà kinh nghiệm thực chiến cũng tăng lên một chút. Mà quan trọng nhất, trong tình huống cấp bách lại sơ luyện được kĩ pháp tốc độ Vô ảnh bộ. Kĩ pháp này tổng cộng chia làm tầng, tiểu thành, đại thành và viên mãn. Lúc đó nguy cấp nàng lại có thể thi triển ra "vô " của tầng một, nhưng muốn đạt đến tiểu thành vẫn còn xa. Tuy nhiên kĩ pháp này không chỉ có thế. Nàng mới hiểu được chút da lông đã có uy lực như vậy, nếu như nàng có thể tu luyện đến đại thành? Nàng biết thân phận Vân lão tuyệt đối không đơn giản, kĩ pháp uy lực và công pháp như vậy tuyệt đối không phải là bó rau ngoài chợ, sao có thể tùy tiện mà lấy ra.
Hà Lạc xếp bằng điềutức một mạch đến sáng, vết thương đã gần hồi phục. Không ngờ chỉ đánh một trận mà tu vi của nàng đã tiến bộ bằng gần nửa tháng tĩnh tu, lại có cảm giác sức mạnh trong cơ thể lại tăng thêm một chút. Lần đột phá tầng mười này do tiềm lực được kích phát, đáng ra còn tháng củng cố nữa mới có thể thử trùng kích, nhưng lại nhanh chóng lên cấp, chiến đấu quả nhiên tốt hơn tĩnh tu. Bụng truyền ra ăm thanh, Hà Lạc mới nhớ ra nàng đã ngày chưa ăn uống gì. Đảo mắt nhìn qua xác thú, kim thử đương nhiên bỏ qua, nàng tiến đến gần Hắc Vân Hổ. Ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay thành hình lưỡi đao, đem da lông, xương máu thịt của nó tách ra.Máu cho riêng vào bình sứ nhỏ lục được trêng người A Thố. Hôm qua nàng mới biết linh lực cũng có thể ngưng tụ thành một số hình dạng đơn giản, tuy nhiên nếu duy trì trong thời gian dài , sẽ cực kì hao tổn linh lực. Cầm miếng thịt hổ đỏ tươi trong tay, Hà Lạc không chút do dự bỏ vào miệng. Nàng trên đời này, trừ thịt người ra, thứ ghê tởm nhất cũng từng nuốt qua rồi. Không tanh tưởi như trong tưởng tượng, miếng thịt vừa nuốt vào chỉ có vị hơi mặn , thịt mềm mại, nhai xong liền trôi xuống bụng. Thịt yêu thú vừa vào bụng, một cỗ khí nóng lan tỏa toàn thân Hà Lạc.
" Vận khí! Điều tức, nhanh lên!"
Nàng nhanh chóng ngồi xếp bằng, đem cỗ khí nóng kia vận chuyển khắp các kinh mạch,xương cốt kinh mạch ẩn ẩn có cảm giác đau đớn. Nàng phát hiện, linh lực của bản thân đang không ngừng tăng, đã bằng với một ngày khổ tu bình thường . Hai ngày...ba ngày.... Cho đến khi gần bằng một tuần tu luyện của nàng , cỗ khí nóng kia mới biến mất.
" Nếu ngươi có thể giết được yêu thú cấp cao hơn hoặc có được thịt của một yêu thú cấp bậc hơn ngươi nhiều , hiệu quả sẽ còn gấp mấy lần thế này!"
Hà Lạc bỏ ngoài tai lời lão, ngày hôm qua chiến một trận với Hắc Vân Hổ đã khiến nàng phải liều mạng, nếu chưa có chuẩn bị sẵn sàng, nàng không muốn khiêu chiến yêu thú vượt cấp. Liếc mắt nhìn thịt hổ chồng chất một bên, ánh mắt Hà Lạc lóe sáng. Cảnh giới thể sư, cứ ở yên đó mà chờ ta!