Mã Bằng là giám đốc phòng hành chính văn phòng với dáng người còn khá sung mãn ở tuổi năm mươi lăm, ông ta đủng đỉnh cầm ly rượu áp sát tới chỗ cậu đang đứng.
Gương mặt tròn trịa và thân hình béo múp cũng không thể khiến ông ta nhìn giống người tử tế gì.
Mã Bằng cười tươi rói nói - "Chào cậu, sao lại đứng cô đơn một mình vậy? Tôi đứng đây với cậu được chứ?" - Ông ta cười hề hề, đứng sát vào cậu đụng chạm tay chân.
Diệp Vân Xuyên bình tĩnh xoay người khéo léo tránh đi rồi đáp - "Dạ không phiền, chú cứ tự nhiên!"
Mã Bằng nâng ly chạm vào ly của cậu, đôi mắt bé tí ti nhìn lên gương mặt của cậu không rời, còn kín đáo nuốt nước miếng - "Haha sao lại gọi bằng chú, anh cũng có già lắm đâu, cứ gọi là anh Bằng đi.
Ở đây đều là người nhà cả, nếu cậu có khó khăn gì cứ việc tìm anh, anh hứa sẽ giúp đỡ cậu hết mình, nào cạn ly."
Diệp Vân Xuyên cười nghiệp vụ đáp - "Cảm ơn… anh…" - Cậu nâng ly rồi nhấp môi.
Mã Bằng sao mà chịu, ông chặn tay cậu lại nói - "Ấy, uống rượu với anh mà cậu làm như vậy là không đúng rồi, phải uống hết mới là nể mặt tôi." – Ông ta cũng đã uống cạn ly rượu còn có chút xíu của mình.
Diệp Vân Xuyên không tiện từ chối đành phải uống cạn, lão già chết tiệt này, cố tình chuốc say mình đây mà.
Nhiếp Uyển Như đứng từ xa cũng đã nhìn thấy Mã Bằng đang thả dê với Diệp Vân Xuyên, đôi mắt phượng thoáng hiện lên tia hàn ý.
Mã Bằng vẫn một đường muốn đụng chạm, ông ta bóng gió nói - "Làm thư ký cho tổng giám đốc hẳn là rất vất vả, sau này cậu có cái gì không biết có thể tìm đến anh.
Dù sao cậu cũng còn rất trẻ, cũng cần có người đứng phía sau nâng đỡ, anh cũng chỉ hơn cậu mỗi cái kinh nghiệm mà thôi.
Chúng ta có qua có lại, có anh có em, có việc gì thì cứ đến tìm anh, anh hứa sẽ giúp đỡ hết mình." - Đôi mắt tham lam nhìn vào gương mặt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, bàn rục rịch muốn bóp mng cậu.
Diệp Vân Xuyên tệ gì đời trước cũng từng là giám đốc, có trò gì mà cậu chẳng thấy qua, một lần nữa cậu tránh thoát bàn tay của Mã Bằng trong gang tấc - "Cảm ơn ý tốt của anh, nếu anh không phiền thì tôi xin phép, tôi phải đi chào hỏi những người khác." - Cậu uyển chuyển cắt lời của ông ta rồi nhanh chóng chạy đi chỗ khác.
Mã Bằng nhìn cừu non chạy mất cũng không giận, kiểu gì tối nay ông cũng tóm được con cừu non này.
Còn Đường Phong thì bị vây giữa đám người, phiền không chịu được, mắt lại không tìm thấy Diệp Vân Xuyên nơi đâu, anh lại bắt đầu tỏa khí lạnh.
Cái tên chết tiệt này lại trốn đi đâu rồi? Nếu phải dính một chỗ với mấy cô nàng tiểu thư õng ẹo này cả đêm thì anh thà đi đấu khẩu với Diệp mặt liệt còn hơn.
Trong lúc này, Diệp Vân Xuyên cầm ly rượu đã cạn trốn cạnh cửa sổ ngắm cảnh vật về đêm, những bữa tiệc thế này cậu tham dự đến phát ngán rồi.
Thế nhưng đang ngắm cảnh say sưa thì Đường Phong bất ngờ đến sau lưng cậu rồi lên tiếng - "Cậu trốn ở đây làm gì? Đi theo tôi, qua bên kia làm quen với mọi người đi!"
“…” – Đậu phộng, Diệp Vân Xuyên giật mình suýt thì rớt tim ra ngoài.
Đường Phong vẫn tỏ ra hiên ngang đáp – “Nhìn cái gì, đi nhanh!”
Diệp Vân Xuyên thở hắt ra một hơi, bất đắc dĩ cất bước đi theo, dù gì cũng là trong bữa tiệc, nên sếp là lớn nhất.
Buổi tiệc rượu tối hôm nay vừa là để mọi người và hai vị giám đốc mới làm quen với nhau, cũng vừa là nơi tuyên dương những cá nhân, tập thể có thành tích tốt.
Diệp Vân Xuyên là người mới nên cũng khó tránh bị ép phải uống rượu, vài người là vì phép lịch sự nhưng số khác lại muốn chuốc cậu say.
Trần Lạc Kỳ và Nhiếp Uyển Như ngược lại rất nhàn, đẩy đưa đôi câu là qua chuyện nhưng ánh mắt thì vẫn thường đảo về phía cậu.
Dĩ nhiên là vì an toàn của cậu rồi, nãy giờ họ đếm dê mà cảm thấy số lượng đã vượt qua mười đầu ngón tay rồi.
Ở bên này, Diệp Vân Xuyên bị ép uống tới nỗi đứng không vững, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Đường Phong thì quá rành tửu lượng của cậu, nhìn gương mặt đã ửng hồng của cậu là anh biết cậu không sống nỗi tới tàn tiệc rồi.
Mặc dù anh rất không muốn thừa nhận nhưng Diệp Vân Xuyên quả thật là nhìn rất được, miếng thịt béo thế này chẳng mấy người nỡ bỏ qua cho dù cậu có là thư ký của anh, càng đáng ghét hơn là mấy lão già dê kia thì há miệng không kiêng nể ai.
Đường Phong cảm thấy tâm trạng của mình hỏng bét, rốt cuộc là anh tuyển trợ lý đi theo để chăm sóc anh hay để anh chăm sóc ngược lại vậy?
Đêm nay anh mới là tâm điểm để mọi người tính kế, thế mà anh ngược lại phải đi lo lắng cho cậu, sợ cậu người khác hốt lên giường, cái suy nghĩ này khiến Đường Phong cảm thấy thật nực cười.
Nhưng anh vừa quay đầu đi chốc lát đã không nhìn thấy cậu đâu nữa, Đường Phong thoáng giật mình, chửi thề một tiếng rồi cũng chạy đi tìm người.
Đồ của anh, người của anh, cho dù anh để chưng tới thúi cũng không muốn cho người khác xơ múi.
Đúng như anh đoán, Diệp Vân Xuyên quả thật là chống đỡ không nỗi nữa, cậu muốn đi nôn rồi sau đó trở về nhà.
Vừa vào được toilet thì cậu lập tức khoá trái cửa rồi nôn bất chấp, càng nôn càng cảm thấy bản thân không xong.
Cậu ấn nút xả rồi ngồi lên nắp bồn cầu thở dốc.
“Cộc, cộc ,cộc!” – Giờ này mà có tiếng gõ cửa thì chỉ có nước là “quỷ háo sắc”.
Quả nhiên bên ngoài lập tức vang lên tiếng quỷ nói chuyện - "Vân Xuyên, cậu không sao chứ? Mau mở cửa ra đi."
Diệp Vân Xuyên nhìn đôi giày tây qua khe cửa, cậu biết tên khốn đang đứng ngoài kia là Mã Bằng chứ không ai khác.
Nhưng mà cậu vẫn giả ngu nói - "Cảm ơn, tôi ổn." - Cậu không có ý định mở cửa đâu.
"Anh nghe giọng cậu không ổn chút nào cả, cậu mau mở cửa ra đi có được không? Nếu cậu không ra anh sẽ rất lo lắng." - Mã Bằng nôn nóng hối thúc.
Diệp Vân Xuyên cảm thấy chuyến này...!chắc mạng này không giữ nổi, cậu tựa đầu lên vách ngăn mệt mỏi thở dốc.
Giờ, cho dù ông ta có đạp nát cửa thì cậu vẫn sẽ tử thủ trong này, cùng lắm thì chết thôi.
Mã Bằng thấy cậu ngoan cố liền thay đổi chiến thuật - "Thôi được rồi, vậy cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé, anh đi trước đây!" - Sau đó tiếng giày da vang lên rồi nhỏ dần.
Diệp Vân Xuyên mệt tới mức lười phản ứng, tưởng cậu là con nít à? Ông ta làm gì đã rời đi, chỉ trốn đâu đó chờ cậu ra là lập tức tóm lấy.
Cậu mò mẫm trong túi quần móc ra chiếc điện thoại, khó nhọc tìm số của Đường Phong, sau đó...
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, người nọ đi đến trước cửa phòng của cậu rồi dừng lại.
Giọng nói không nhiệt độ vang lên - "Cậu ngủ gục trong đó luôn rồi à, còn sống thì mau đây!"
Diệp Vân Xuyên bật cười, đây là lần đầu tiên trong kiếp này cậu cảm thấy vui mừng khi trông thấy Đường Phong.
Cất điện thoại vào túi quần, cậu đưa tay mở chốt cửa rồi gượng đứng dậy đi tới bồn rửa tay, tựa người vào rồi nói - "Cảm ơn sếp, nếu anh không đến thì tôi sẽ ngủ luôn trong đó." - Sau đó cậu mới nghiêm túc súc miệng rửa mặt cho tỉnh người.
Dĩ nhiên là anh biết cậu nói tới cái gì, tên Mã Bằng còn đứng ở bên ngoài cửa kia kìa.
Đường Phong đen mặt đứng một bên chờ đợi, sau đó lại nghe tên chết tiệt kia nói - "Sếp, anh ở lại chơi vui vẻ nhé.
Tôi say rồi...!tôi về trước!" – Cậu vỗ lên vai anh một cái rồi lướt qua anh, đi luôn một nước.
Cậu biết anh sẽ đi phía sau nên sẽ không sợ bị Mã Bằng tóm được.
Đường Phong nhướng mày nhìn cậu - "..." - Tôi chống mắt lên xem cậu đi được bao xa.
Rồi anh cũng đi theo, vừa lúc nhìn thấy Mã Bằng muốn nhào tới ôm Diệp Vân Xuyên.
Anh liếc mắt nhìn Mã Bằng một cái, chỉ cần là ông ta dám chạm vào dù chỉ một ngón tay thì xác định ngón đó đi bó bột.
Mã Bằng làm gì có gan làm bậy trước mặt sếp tổng, tuy anh còn trẻ nhưng mà cả cơ ngơi này nằm dưới tay anh, ông ta có lớn cách mấy cũng không thể cùng Đường Phong đối địch.
Với lại tính của tổng giám đốc cũng không tốt cho lắm, không phải khơi khơi mà ai ai cũng sợ anh.
Sau khi thoát khỏi Mã Bằng, Diệp Vân Xuyên đi thẳng đến thang máy, Đường Phong cũng vừa kịp bước vào.
Mãi đến khi thang máy khép lại thì cậu mới ngã vào người anh ngủ mất, cậu say quá rồi có biết ai là ai đâu.
Mấy vị khách xa lạ đi cùng hai người nhìn mà ganh tỵ với cậu gần chết, đến lúc say mà vẫn có thể ngã vào lòng của một anh chàng đẹp trai, quả thật là khiến người ta thèm chết đi được.
Đường Phong - "..." - Muốn ném cái của nợ này đi quá.
Nhưng mà anh vẫn cố đè nén cảm giác muốn ném người, chờ khi thang máy xuống tầng sảnh thì anh ném cậu cho bảo vệ mang ra xe.
Anh thì một đường tiêu sái ngồi vào ghế, đợi tên chết tiệt nào đó được tha vào.
Xe dần lăn bánh, cậu thì ngủ rất say, cả người nghiêng ngả rồi trượt dần về phía Đường Phong.
Đường Phong phát phiền, đẩy đầu cậu tránh sang một bên.
Được chốc lát cậu lại nghiêng trở về, Đường Phong dứt khoát đẩy ra xa một chút.
Cuối cùng, lúc xe vòng qua vòng xoay, đầu của cậu theo quán tính đập mạnh vào cửa kính nghe rõ vang – “Cộc!”
Đường Phong vội túm áo cậu kéo về rồi quát với tài xế - "Anh có biết lái xe không vậy hả?"
Tài xế rụt cổ - "..." - Cậu cho người ta dựa vào thì đã không bị đụng đầu rồi, còn ngang ngược.
Anh làm tài xế riêng cho Đường Phong cũng đã rất lâu rồi, cho nên biết tình cảm giữa hai người tốt lắm, chỉ là bình thường hai người trông y chang như chó với mèo, buông công việc ra là kiểu gì cũng nói móc nhau.
Và rồi khi Đường Phong vừa buông tay thì tài xế lại đánh tay lái tránh một chiếc xe đang chạy trên đường, lại một âm thanh trầm đục vang lên – “Kình!” - Lần này còn đau hơn lần trước.
Đường Phong liếc tài xế - “…” - Anh cố ý đúng không? Đường Phong bực mình, ấn đầu tên thư ký chết tiệt lên vai mình, vậy là đã có thể an ổn về tới tận nhà, sau đó tài xế cõng cậu tới tận cửa.
Tài xế - "..." - Tôi khổ quá mà.
Cánh cửa lạnh lùng đóng sầm lại trước mặt anh tài xế đáng thương, Đường Phong tha cậu về phòng rồi ném lên giường.
Còn vị Mã gì đó, sau hôm nay cũng đã đổi tên từ Mã Bằng thành Thượng Mã Phong.
Sau đó nữa là hàng loạt bằng chứng sai phạm của ông ta được đưa ra ánh sáng, một hồi chuông báo tử cho những tên còn lại.