Đã vào đông, vạn vật như chìm vào màu trắng xóa của tuyết. Chim chóc lười phải rời tổ, ma thú thích ngủ đông hơn phải là săn mồi, con người dường như cũng thích ở trong nhà chùm chăn làm ổ hơn là phải đi làm. Không khí se se lạnh khiến mọi người ở Thần Tâm quốc cũng hòa mình vào chậm đi nhịp. Cuộc sống trở nên êm đềm, bình lặng hơn hẳn những mùa còn lại.
Mọi người đều mặc áo dày giữ ấm, đầu đội mũ lông thú hay mũ chùm đầu nhiều màu đan xen với nhau, tránh cho tuyết dính tóc sẽ đau đầu. Chỉ có số nhỏ cường giả có huyễn lực, tinh thần lực hay thể lực mạnh có thể ăn mặc thoải mái bất chấp mọi thời tiết. Cho nên mới nói người mạnh luôn có lợi thế.
Đế đô chia làm khu vực. Phía bắc là hoàng cung và chỗ ở của hoàng thân quốc thích. Phía tây là chỗ ở của quan lại, những người giàu có chủ yếu là các gia tộc-trừ Vân tộc . Phía đông là học viện Thần Tâm, Vân tộc và khu giao thương, buôn bán các loại mặt hàng. Phía nam là khu dành cho dân chúng và những người có địa vị thấp trong xã hội.
Ở đâu đó phía đông trong học viện Thần Tâm, một tiếng lại tiếng thở dài vang lên
"Hajzz...hajzzz...hajzzz"-nam nhân y phục màu lam ể oải tựa người vào gốc tùng,mái tóc dài đen như tấm tơ lụa thượng hạng tùy ý bay trong gió che đi phân nửa khuôn mặt. Đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi dài thả bóng xuống làn da trắng. Dù là mùa đông nhưng áo vẫn để lộ xương quai xanh gợi cảm tiêu hồn. Vạt áo được cố định bằng đai lưng hình linh nha thêu chỉ bạc, đai hông giắt thêm tấm lam ngọc.
linh nha: sói
Đứng bên cạnh y còn có người nam nhân khác, người nào cũng là "rồng trong biển người". Ai nấy đều mĩ nam, mỗi người mỗi vẻ. Điều đặc biệt là trong người đó có người giống với , phần nam nhân lam y.
(Ta nói nếu để cho mấy người này ở Trái Đất chắc nữ nhân không cần lấy chồng mà chỉ cần nhìn thui cũng đủ no rồi.. à mà mấy bạn đọc tới đây đoán dc nam nhân mặc bộ lam y là ai chưa?...hihi..)
" Phong Ưng, huynh nói này...đệ tập thu liễm bớt đi..nếu để "tiểu công chúa chúng ta" trông thấy làm muội ấy hư đi...thì đệ đừng trách huynh không nể tình huynh đệ đó..hihi.."-Vân Sỹ mặc một bộ lục ngọc thêu hình trúc xanh, bên hông giắt thanh chủy thủ huyền thiếc màu đen tỏa ra hàn khí bức người-nhìn là cũng biết đó laa đồ tốt rồi.Vân Sỹ nở nụ cười hiền lành nhưng các ngón tay đang bấm kêu rắc..rắc...
"Đúng vậy...cũng sắp năm rồi. Tiểu công chúa sắp về rồi..."hoa hoa đệ" không được đưa muội ấy đi tham quan kĩ viện, vịt viện hay cho muội ấy xem ba thứ "trong sáng" chất đầy góc phòng đệ nha.
Không cần nhị ca nói...huynh nếu biết đệ làm những chuyện đó với tiểu công chúa mà huynh không "dạy bảo" được đệ thì tên Vân Tình của huynh sẽ viết ngược lại đó"- Văn Tình thân áo trắng phiêu phiêu. Mái tóc dài được búi cao gọn gàng cố định chắc lại
bằng cây trâm bạch ngọc lưu ly, miệng lúc nào cũng mỉm cười ôn nhu. Nhìn như nho nhã mềm yếu và có vẻ hiền lành, dễ gần nhưng thật chất Vân Tình là người rất phúc hắc, thù dai. Ai đã đắc tội với y thì đừng mong sống yên ổn.
"Hi vọng muội ấy vẫn hảo"-sau đó, ánh mắt chằm chằm nhìn Phong Ưng từ mắt sau chuyển tới bộ vị nào đó ở giữa chân như chỉ thị:Huynh dám dạy hư tiểu công chúa xem, đệ cắt tiểu đệ đệ của huynh là cái chắc. Đó chính là lạnh lùng nam, Vân Thiên-ngũ ca của Vô Tâm.
Cả người Phong Ưng cứng ngắc, toát mồ hôi còn tay vô thức che chắn tiểu để đệ của mình. Lòng khóc nức nở:.. huhu.. các bảo bối yêu dấu... vì tiểu công chúa cũng là vì mạng sống của ta... ta đành đào mộ lập bia ghi danh sử sách các con đã có cống hiến vĩ đại cho đời..nào"Đông cung đồ bí tịch"...nào" Xuân cung thế"...nào"Niềm vui Xuân đồ"...nào" Huyễn lực chí cốt" ý ta lộn con trong sáng vẫn còn tuổi thọ chưa đến thời khắc lập bia,ta điểm lại...nào " khắc tiêu diêu"...nào "Ái Câu lan viện"... .Các bảo bối đi mạnh khỏe, bình an..."
Trong không khí tỏa mùi thuốc súng, trong người còn lại lên tiếng
"Này , ta nói, muội muội của mấy huynh là gì mà khiến mấy huynh và cả gia tộc chao đảo... Nàng ấy dù sao cũng là tiểu cô nương, các huynh cứ kè kè bảo hộ như vậy thì làm sao nàng trưởng thành, làm sao mà lấy chồng? mà ta cũng biết phu quân nàng ấy chịu nỗi vị ca ca này không nữa?"-Hoàng y nam tử lắc đầu ngao ngán với sự bảo vệ thái quá của mấy huynh đệ nhà họ Vân.
Hoàng y nam tử mắt kiếm, sống mũi cao thẳng, thân cao m phủ lên là làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, vương khí uy quyền như đang xoay chuyển quanh thân dù nhìn y rất dễ gần nhưng không ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận. Y là tam vương gia Hoàng Kiếm-con trai thứ của hoàng đế Thần Tâm quốc, Hoàng Nhâm La.
Hoàng đế ở Thần Tâm quốc tên là Hoàng Nhâm La, tuổi lấy hiệu là Thần đế, có người con. Trong đó, Hoàng Liêm tuổi là đại hoàng tử, Hoàng Liên tuổi nhị công chúa,Hoàng Kiếm tuổi là tam hoàng tử, Hoàng Lỗi tuổi là tứ hoàng tử, Hoàng Khiêm tuổi ngũ hoàng tử và Hoàng Như tuổi là tiểu công chúa.
Đại hoàng tử do hoàng hậu tiền nhiệm Phong Liên sinh ra-vì khó sinh mà chết, nhị công chúa là do Ánh phi nương sinh, Tam hoàng tử và tiểu công chúa là do Lâm quý nhân sở sinh, tứ hoàng tử là do hoàng hậu hiện giờ sinh ra tên là Uyên Nhung, ngũ hoàng tử là Ngọc phi sở sinh.
Ngoài ra trong cung còn có rất nhiều cung nữ, mỹ nhân, quý nhân, quí phi khác. Đúng như người ta nói phong kiến nhà dân thường đã thê thiếp huống chi là vua chúa cung tần mĩ nữ cũng chẳng phải nói chơi.
Trong hoàng tộc, hoàng tử khi đủ tuổi sẽ có phủ đệ riêng và dc phong làm vương gia, công chúa lên tuổi sẽ có cung điện riêng biệt và ở trong hoàng cung học tập cho đến lúc xuất giá.
Tình cảm huynh đệ trong hoàng thất là rất mong manh , vì quyền thế mà con người đánh mất nhân tâm.
Và trong số đó là mẫu thân của tứ hoàng tử muốn ngôi vị hoàng hậu mà hại chết Phong Liên mẫu thân của đại hoàng tử khiến thế cục triều đình chia làm : phe của đại hoàng tử, phe của tứ hoàng tử và phe còn lại là trung gian không theo ai cả.
( mh tóm tắt sơ lược các thế lực đế đô thôi chứ miêu tả bố cục chính trị cặn kẽ mh ngu lắm mong là mọi người đọc xong vẫn hiểu nội dung mình tả gì )
"Đúng vậy... không biết ai có "phúc" rước nỗi muội muội của mấy huynh nữa...Ây.. Hà yên Khương ta mong Tâm muội về sớm chút rước đi mấy ông anh mè nheo đi quá.."
thân cao thẳng, tử y in hoa văn dương liễu bên hông giắt thất sải ngọc bội. Tóc bất quá búi phần còn phần tùy ý thả ra. Người tựa vào Vân Tình lên tiếng
Đứng bên cạnh còn hắc y nam tử, khuôn mặt bớt đi phần mĩ mạo như người trên nhưng cũng rất dễ nhìn. Thân hình cao to, rắn chắn cùng cốt khí khẳng khái, thật thà nhìn là biết người này đáng để kết bạn
"Ngày nào cũng nghe mấy huynh đệ nhắc tới Vô Tâm muội... Y Tô ta cũng muốn gặp muội ấy lần"
"Boong boong..." tiếng chuông bắt đầu giờ học buổi chiều vang lên. mĩ nam giải tán tiến lên hành lang đi về lớp tiếp tục tiết học buổi chiều của mình để lại sau là từng tiếng hít không khí, ánh mắt ngưỡng mộ của từng lớp cô nương gia.
.....
Kết thúc ngày rèn luyện tại học viện, huynh đệ nhà họ Vân quay về phủ. Vừa bước vào phủ đã nghe tiếng khóc thút thít của phụ thân cùng gia gia, mẫu thân thì ngồi trông ngóng về phía cửa. mĩ nam đều lắc đầu ngao ngán với cái cảnh không thì cũng là lần diễn ra từ ngày Vô Tâm bỏ đi. Các gia đinh, hầu gái người làm và những tu giả trong phủ nhìn miết cũng quen nên mắt mù tai điếc bỏ qua với cái gia tộc cuồng công chúa này.
" Gia gia, phụ thân và mẫu thân mấy người đừng như thế nữa có được không?.. muội muội cũng sắp về rồi còn gì nữa"-Văn Sỹ lên tiếng và cái gật đầu đồng ý của người còn lại
" Nhưng mà Gia gia( mẫu thân, phụ thân) nhớ tôn tử(bảo bối) nha"- con mắt to long lanh, lấp lánh, linh lung nhìn huynh đệ bọn họ đầy vẻ đáng thương giống như con chó nhỏ bị chủ nhân nó vứt bỏ vậy.
(__!!!) khiến suy nghĩ của huynh đệ chung ý: Vân Vô Tâm, muội nhanh về nha...Vân phủ của chúng ta sắp bị nhấn chìm bởi nước mắt của con người nào đó mà chúng ta không quen biết.
Trong lúc, trong đại sảnh mỗi người suy nghĩ thì tiếng la hốt hoảng và bước chân chạy hỗn loạn của gia đinh trông cửa làm bừng tỉnh.
"Lão lão gia...hốc..hốc....lão gia...phu nhân...hốc hốc... vị công tử...hốc..."
"Có phải hoàng cung bị thiêu rụi đâu mà ngươi hớt ha, hớt hải cái gì? Có gì từ từ mà nói cho lão gia gia ta nghe"
Khuôn mặt biến sắc nhanh như lật sách vậy. Có ai nói cho tiểu gia đinh biết con người uy nghiêm, khí thế bậc trưởng bối thoát ra là từ lão già vừa mới khóc thút thít lúc nãy là lão lão gia hiện tại đi. mà đâu chỉ có lão lão gia ngay cả lão gia, phu nhân và các vị công tử cũng trở nên khí thế mạnh mẽ, uy quyền.Hajzz.. chắc chỉ có tiểu thư Vô Tâm mới làm thay đổi dc cảm xúc của mấy vị đại gia này thôi.
"Vâng thưa lão lão gia. Lão lão gia, tiểu thư gởi thư về. Tiểu thư viết cho lão lão gia, lão gia, phu nhân và bốn vị công tử mỗi người bức riêng ."
"Tiểu thư nào?"- Câu nói của Vân Nam Tâm vừa ra khiến đôi mắt giết người xuyên về phía mh. Thật sự lão gia hắn không phải cố ý nha..tại vì quá bất ngờ thôi...là quá bất ngờ mà..ai bảo, bảo bối đi gần năm mà có gửi bức thư nào về đâu...
"Ách... là Vô Tâm tiểu thư ạ"-Mới hết câu nói từ đôi chuyển thành đôi nhìn như" hổ đói trăm ngày" chưa được ăn, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang giữ thư của tiểu gia đinh hận không nuốt được ngay bây giờ. Tiểu gia đinh toát mồ hôi hột, hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập chậm từng nhịp nha:Mọi người cười lên trông rất đáng sợ đó.
Lấy lại tinh thần Vân Sỹ lấy thư rồi phân phát cho mỗi người bức của mình sau đó kêu tiểu gia đinh ra ngoài. Tiểu gia đình được đi tâm thần được thả lỏng mà cảm khái :Hú hồn... đúng là thà đắc tội với thiên tử còn hơn là phải đắc tội với tiểu thư.
Cầm bao thư trong tay mà mọi người kích độnng. Lão lão gia uy quyền vừa rồi biến mất lúc nào chả hay thay vào đó là tâm trạng của đứa nhỏ được tặng quà. Thực ra thì ai nấy cũng kích động nhưng chỉ là vẻ mặt không thay đổi.
Sau khi bóc thư ra đọc thấy nội dung y chang nhau thì cả nhà lại bất đắc dĩ với Vô Tâm
"Gia gia(phụ thân, mẫu thân, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca) khỏe, con(muội) vẫn tốt, năm nữa về."
Nhưng sau đó lúc, tiếng khóc của người nào đó lại tiếp tục vang trong Vân phủ
"Bảo bối nó vẫn nhớ viết thư cho lão già ta... huhu... bảo bối con vẫn còn nhớ phụ thân..huhu.. bảo bối vẫn bình an nha..huhu"
Vân phủ chắc chắn bị nhấn chìm trong nước mắt rồi !!!