Vô Tâm nghĩ đến đau đầu bứt tóc. Số tóc nàng bứt xuống cũng đã đen đống. Nàng thất thần đáng thương hề hề nhìn mớ tóc mà mình mới bứt xuống đau lòng không thôi.
Dần dần nàng dần cảm ứng dc đám người A Đào đang tiến lại gần thì mới an tâm hơn chút. Vô Tâm nhìn về phía khoảng sân của viện mình mà không nhanh không chậm dừng hát, nói:
- Khách quí đã tới rồi thì không cần ẩn mình. Nếu nói chuyện tốt thì Vô Tâm ta rất sẵn lòng mời trà, nhưng mấy vị tới chỗ ta còn mang nặng sát khí như vậy xem ra chẳng có thứ gì tốt lành.
Đối diện với Vô Tâm vẫn là khoảng sân vắng lặng chỉ có tiếng lá sàn sạt vang vọng còn lại cũng không thấy động tĩnh gì lớn. Đám người Thất Sát kinh ngạc khi nghe thất giọng nói của Vô Tâm nhưng chưa có hiệu lệnh của đội trưởng thì bọn họ vẫn không xuất thủ: Có khi nàng ta chỉ ăn may nói mớ thì sao?!
Lại chờ thêm một lúc thấy bọn họ vẫn bất động thì nàng cảm thấy buồn cười. Nghĩ là làm, nàng liền cười ha hả. Tiếng cười trong đêm tối vang vọng rõ ràng rành mạch còn mang mùi vị châm biếm khiến Thất Sát ngày càng đanh mặt cau có.
- Mấy vị thẩm thẩm a ~ Không cần chơi trốn tìm với ta. Ta biết các ngươi ở, cũng biết các ngươi tới bắt ta, không, mời sát thủ thì phải giết ta chứ nhỉ.
Mấy thẩm cũng rất quá đáng đó, già rồi mà không yêu trẻ, ta đã có lời mà mấy người đáp không đáp ngay cả mặt mũi cũng chả hiện ra cho ta nhìn. Chả lẽ mấy thẩm không biết đạo lí giao tiếp cơ bản hay sao?
À ta lại nhầm nữa rồi. Mấy thẩm thẩm đây thân là sát thủ thì làm sao hiểu dc đạo lí trong đó, nếu hiểu thì đâu còn giết người, đâu còn làm sát thủ.
Nếu như hiểu thì có khi trời đất rung chuyển nam cũng có thành nữ mà nữ cũng có thể làm nam các thím thì đi lấy dc mấy người chồng cao to trai tráng đêm đêm thỏa mãn rồi ấy chứ..
( TG: từ trượng phu thì nó hợp ngữ cảnh nhưng thôi mà ta lại nghĩ để từ chồng này cho dễ hiểu )
Đến lúc này đám Thất Sát còn không xuất hiện để ngăn cái miệng thúi của con nhóc trước mắt thì bọn họ chắc chắn chết vì tức trước khi giết dc nó.
Cả cuộc đời nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất của bọn họ khi nào bị đứa trẻ châm biếm còn bị biến thành câu thẩm thẩm hai câu thái thái rồi cái gì lấy chồng để thỏa mãn.
Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy vừa chán nản vừa tức như lúc này. Theo lí thường người khác khi thấy sát thủ không phải chạy trối chết thì cũng la oai oái "Đại hiệp tha mạng" hay sao?
- Người phát hiện ra bọn ta từ lúc nào?- người đàn ông thân mình mảnh khảnh dẫn đầu đám người hỏi
-A~ Cuối cùng mấy thẩm cũng chịu ra rồi! Không phải lúc đầu ta nói xuất hiện là dc rồi sao, phải bắt ta độc mồm độc miệng thì mới chịu ra mặt. Mấy thẩm có biết là nước miếng tạo ra cũng không dễ dàng hay không? Mà vì mấy thẩm mà nước miếng ta tung bay đầy trời, gió lại thổi ngược mấy người không ngại bẩn nhưng ta ngại a...
Đang nói thì Vô Tâm dừng lại nói tới vấn đề chính vì nhìn mặt mấy người trước mắt càng ngày càng đen. Nếu không phải có người có Huyễn lực cao hơn, nàng sợ mất mạng nhỏ (dù sao để sống lại không phải là chuyện dễ dàng gì) cùng chỗ ngủ thì việc mắng người của nàng sẽ phát huy tới %.
- Khụ khụ.. vào sân liền phát hiện.
Đám người Tam sát nghe thấy thì hoàng hốt, phải biết chỉ có những kẻ có huyễn lực cao hơn mình thì mới có thể cảm nhận dc tức khí, huyễn lực của những kẻ có huyễn lực thấp hơn.
Những người có cấp độ chênh lệch không xa nhau mấy thì mới không cảm thấy dc gì hoặc căn bản người kia không có Huyễn lực.
Thất Sát là nhóm người đứng thứ của Truy Sát các. Những người thuộc top sẽ dc tổ chức rèn luyện chỉ đơn giản là kiếm khí mà còn dựa vào sở trường thiên phú mà luyện huyễn lực, độc dược, hay ma pháp ... sau đó tùy theo sức mạnh mà phân thứ tự cao thấp trong các thêm lần nữa.
Tiếp theo bọn họ sẽ dc phân tổ từ - người để làm nhiệm vụ. Những người thuộc top sẽ có nhiều ưu đãi nhất là vị trí đầu còn dưới vị thứ các ngươi chỉ dc tổ chức gọi là Ám Sát và không dc coi trọng, quyền lợi thì cũng không dc gì nhiều.
- Ngươi Huyễn lực chắc không dừng ở huyễn tông cấp ?-người đàn ông mặt hắc y tiếp tục hỏi nhưng thật ra đám người tụi y đã thầm khẳng định là như vậy
- Bing-gu~ Cứ tưởng mấy thím ngu như bò ai ngờ thông minh phết~
-Hỗn láo! Ngươi có biết mh đang nói chuyện với ai hay không?- người đàn ông to như gấu, ánh mắt hung ác tức giận nhìn Vô Tâm chằm chằm
- Vậy mấy người là ai? Ai sai tới? Không phài cái gì Uyên Uyên đi
- Bọn ta là Thất sát trong nhóm sát thủ vang danh thiên hạ. Ai phái tới cũng không quan trọng. Dù sao người cũng chết
- Thất sát sao? Ăn có ngon không?
- Tức chết ta rồi. Đại ca con nhóc này để cho Hoàng Mỵ ta ra tay đi, đỡ bẩn tay người- Giọng nói của nữ tử truyền ra, liền xuất hiện dáng người nho nhỏ cung kính nói với hắc y mảnh khảnh.
Nghe thấy giọng nữ nhân, Vô Tâm liền tò mò chăm chú quan sát nàng ta mà nàng ta cũng chăm chú quan sát lại Vô Tâm. Ánh mắt của Hoàng Mỵ tỏ rõ sự khinh thường cùng sát khí bốc lên ngùn ngụt bắn lên người Vô Tâm.
Dám khinh thường tổ chức còn dám tranh đoạt sự chú ý của Liêm ca. Liêm ca chỉ có thể nhìn người nữ nhân là ta, không dc nhìn nữ nhân khác kể cả đó là con nhóc chưa lớn.
- Ây ây từ từ.. Đánh nhau thì ta rất có tâm bồi mấy vị chơi "sảng khoái" nhưng đổi địa điểm nha. Tới rừng trúc phía sau viện của ta đi, phong cảnh nên thơ nha có rừng trúc, có hồ nước lớn.- Nói xong Vô Tâm liền phi người bay đi
Đám người Thất Sát chết lặng: Đánh nhau còn phải chọn phong cảnh hữu tình sao?
Nhưng bọn y cũng nhún người phi theo. Nói sao nhiệm vụ lần này là giết vô Tâm. Người đi rồi thì bọn họ cũng phải theo chứ không lấy cái xác nào mang giao cho bên kia.
Rừng trúc này cách khá xa Vân gia nhưng vẫn thuộc quyền sở hữu của Vân tộc nên Vô Tâm cũng yên tâm tàn phá. Thật ra nàng muốn đi về phía đông tới rừng đào Uyên tộc trồng làm địa điểm đánh nhau.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại rừng đào kia xa xôi hay gần gũi gì cũng có liên quan tới A Đào. A Đào mà nhìn thấy đồng bào bị tàn sát có hay không thương tâm hu hu khóc lớn dỗi với nàng.
Ngày xưa, không có gì tiêu khiển nhiều Phấn tỷ ngày ngày không đi nhân gian rong chơi thì cũng âm hiểm xảo trá đánh linh hồn nàng bầm dập trôi nổi trên không. Nàng liền lén lút tới bản thể của a Đào bứt rụng cành bông vài cánh lá xả giận thôi. Chỉ có vậy mà A Đào liền giận dỗi không thèm nói chuyện với nàng.
Làm Vô Tâm luôn phải nói chuyện mình cho đến bây giờ nàng luyện thành kĩ năng: Đã không nói thì thôi, một khi nói nói thì luyên thuyên thành bài văn trường kì không điểm kết. Công phu mắng người cùng độc miệng từ đó cũng luyện thành.
Tiếng lá tre va chạm nhau nghe sát sát như tiếng dao cứa vào nhau. Ánh sáng phản quang từ hồ nước hắt ngược lên rừng tre càng làm cho nó âm u như rừng quỷ. Từng cơn gió đêm lành lành khẽ thổi qua mái tóc có chút rối của Vô Tâm khiến nàng thích thú.
Hoàng Mỵ cùng cái bóng dáng hắc y trong bóng tối đứng đối diện với Vô Tâm.
- Mấy thẩm cùng xông lên hay là vị đại thái thái này cùng với ta đấu trước?- khuôn mặt đáng đánh dòn hiện ra
- Tất nhiên là ta rồi. Ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy mặt, than cha khóc mẹ đến hàng xóm nhìn cũng không nhận ra ngươi.
Đánh cho Vô Tâm răng rơi đầy mặt thì còn phải xem bản lãnh của cô như thế nào đã.
Hoàng Mỵ bắt đầu xuất huyễn lực của mình ra, dưới chân nàng ta xuất hiện ra huyễn quang màu vàng cùng sao nhỏ, có điều sao này sáng hơn bình thường không ít, xem ra sắp thăng cáp thành Huyễn Hoàng.
Hừ . Nghĩ hay lắm, muốn lấy Vô Tâm làm đệm chân thăng cấp sao? Cửa chính còn không có nói chi là cửa sổ.
TG: Không phải con cũng tính lấy người ta làm đệm thịt luyện tập hay sao?
VT: Con có làm vậy à?- khuôn mặt tỏ ra ngây thơ
TG.....- No comment
Dải lụa màu đen buộc bên hông mở ra, Hoàng Mỵ truyền huyễn lực màu vàng vào dây lụa đen mầm mại liền lập tức hóa thành thanh trường kiếm. Màu vàng trong đêm tối sáng chói như muốn đâm mù mắt người khác. Nàng hét lên tiếng lấy khí thế hừng hực xông vào vô Tâm Đánh tới tấp.
Vừa đánh vừa chật vật né tránh, Vô Tâm trong lòng không ngừng gào thét: Ả chó điên nói đánh liền đánh cũng không cho nàng xuất huyễn lực, cũng may nàng luôn trong tư thế phòng bị chứ không phải cong chân chạy vào Huyễn Đào thoát nạn.
Trên không trung bóng dáng chớp nhoáng liên tục thay đổi chiêu thức cùng vị trí. Cũng may mọi người ở đây toàn cao thủ ngẩng đầu nhìn còn rõ - phần nếu để mấy tên nhãi nhép coi chỉ thấy đau đầu chỗ chớp cái sau đó chớp chớp vài cái ánh sáng màu vàng.
Hoàng Mỵ khóe môi cười mỉa. Nàng vừa đánh vừa niệm chú thuật tạo ra ảo ảnh thêm cái Hoàng Mị xoay quanh Vô Tâm mà đánh. Thấy sơ hở của Vô Tâm nàng ta ra chiêu thức giả sau đó nhảy ngược ra phía sau lưng Vô Tâm chém nàng nhát.
Vô Tâm chật vật né dc nhưng vẫn bị áp lực của chiêu thức tác động khiến Huyễn lực của nàng dao động. Vô tâm liền từ trên cao rơi đất.
Hoàng Mỵ cũng từ trên không phi xuống tay cầm trường kiếm không ngừng ngoan tuyệt xuất chiêu. Vô Tâm liền vận dụng phi long nhanh chóng tách ra khoảng cách với Hoàng Mỵ. Miệng Vô Tâm bỗng nhiên phun ra búng máu.
Hoàng Mỵ sung sướng ha hả cười lớn khi nhìn bóng dáng Vô Tâm chật vật. Nhìn mặt mày trắng bệch rõ cả mạch máu dưới da. Miệng nàng ta trào máu tươi thì càng hưng phấn cười to.
- Đây là bản lãnh của ngươi? Tức cười. Nếu chỉ có chừng đó mà muốn nói chuyện ta chính là không bằng con chó...- Hoàng Mỵ chưa nói hết thì bị tiếng nói của Vô Tâm làm cho tức giận phừng phừng
- Thái thái à~ Bà thật không đáng yêu cho nên có phải hay không bây giờ chưa lấy chồng.
-Ngươi..ngươi..
- Không phải nói là không ai dám lấy thái thái... dáng người đã xấu mà phẩm hạnh còn bẩn thỉu. - trong lòng vô Tâm không ngừng nói vẫn chưa đủ, chưa đủ...phải mạnh hơn ...
- Ta giết người- Lửa giận lấn át lí trí.
Bây giờ trong đầu của Hoàng mỵ chỉ có hành hạ con người trước mặt mới làm nàng nguôi ngoai. Nàng sẽ cắt đứt gân tay, gân chân, sau đó từ từ cắt từng miếng thịt đem cho chó ăn, móc con mắt, cắt cái lưỡi kia xem con nhóc kia còn to mồm tới bao giờ.
Nguồn Huyễn lực của Hoàng Mỵ tăng lên ngùn ngụt, nàng ta nhanh chóng dùng ma pháp cùng huyễn lực hợp thành một. Một quả cầu kim sắt bao quanh Hoàng Mỵ sau đó tan dần dể lộ con rắng vàng bằng huyễn khí. Tay không tạo thủ pháp điều động huyễn lực vào thân rắn
- Xà miên hóa rồng- theo lời hô của Hoàng mỵ thân rắn bắt đầu biến đổi
Cơ thể dần to như con trăn Ancoda phiên bản hơn mười mấy mét. Phía bụng dưới bắt đầu hóa ra từng cái móng vuốt rồng. Lớp da rắn bắt đầu thay thế bằng vảy rồng vàng kim chói lóa. Thân cùng cái đầu ngọ ngậy uốn éo.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Trăn Ancoda
Trăn Anaconda là một trong số những loài đáng sợ nhất Trái đất. Đây có thể được coi là vua của loài trăn bởi kích thước to lớn đáng sợ, dài đến m, nặng tấn.
loài trăn khổng lồ "đáng gờm" trên Trái đất
Mặc dù di chuyển chậm, sống đơn độc nhưng loài trăn này rất hung tàn với những đòn tấn công đột ngột khiến con mồi không thể chạy thoát. Món ăn ưa thích của Anaconda không phải là những con cá tầm thường mà là cá sấu.
Có những chiếc răng nanh khá chắc và nhọn nhưng chúng không dùng để nhai mà sử dụng để giữ chặt, không cho con mồi thoát ra ngoài. Trăn Anaconda tiêu hóa khá chậm nên khi ăn thịt, chúng có thể nhịn đói được một thời gian dài cho đến khi tìm được con mồi mới.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Từng cái sừng, cái bờm rồng từ từ hoàn thiện tạo ra con rồng.Con rồng ngạo mạn thổi ra hơi khí sắt lẹm ngẩng đầu lên trời grào lên tiếng.
- Không tệ- Nhìn thấy rồng lần đầu chân thực như vậy Vô Tâm có chút thất thần liền khen
- Đến chết còn cứng miệng. Tiểu Hoàng đi~- Trán đẫm mồ hôi, Hoàng mỵ liền tựa người vào cây tre gần đó ra lệnh cho "con rồng".
Nghe theo lời chủ nhân điều khiển, con rồng liền phi người tới chỗ Vô Tâm. Huyễn lực màu vàng bao quanh con rồng không phải nhỏ. Nó bay qua đâu thì tre chỗ ấy tàn phá bị đánh bay hoặc đổ sạp xuống. Nếu tinh ý có thể thấy từng cái vảy rồng dc hình thành từ hàng ngàn miếng huyền thiết sắc bén.
Ngay lúc con rồng chỉ còn cách Vô Tâm m thì Vô Tâm giật mình bởi tiếng la hoảng hốt của mấy vị ca ca mình.
- Vô Tâm... Không!~
-Không sao. Mấy huynh về phủ đi- Vô Tâm suy yếu ánh mắt lo lắng nhìn bọn họ. Mấy huynh không nên tới. Nàng chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi....
Con rồng không vì tiếng hô lớn của mấy ca ca Vô Tâm mà ngừng. Nó quất đuôi vô người Vô Tâm sau đó nhanh chóng dùng miệng há lớn cắn tiếp đến quăng cả ngưởi Vô Tâm lên không trung sau đó cả người hóa thành thanh kiếm lớn đâm xuyên qua người Vô Tâm.
Một trời mưa máu hình thành. Từng giọt rơi xuống người Vân Sỹ,Vân Tình, Phong Ưng cùng Vân Thiên như ngàn mũi đao khoét từng miếng thịt trên người bọn họ vậy.
Mọi cùng phi thân lên đón Vô Tâm. Ánh mắt tuyệt vọng cùng đau đớn. Tâm trí bọn họ không còn phân biệt dc gì. Cả thế giới như chao đảo
Nước mắt liền rơi. Từng giọt là từng kỉ niệm ở cùng muội muội của mình khi nhỏ. Vân Thiên thoát kiếm ra khỏi vỏ ánh mắt ngoan độc nhìn về đám người Thất Sát.
Phong Ưng hàng ngày cợt nhả, Vân Tình hòa nhã cùng Vân Sỹ điềm tĩnh đã không còn giữ dc hình tượng nữa thay vào là sát khí ngùn ngụt như quỷ vương hiện hồn toát ra: Chó má hình tượng cái, muội muội bị giết thì cái đó còn có ích cái gì. Muội yên tâm ca ca sẽ báo thù cho muội