Trên mảnh đất Los Angeles hoang vu lại thêm hai cái mộ phần.
Thuộc về Kinh và Lữ Đức.
Cho dù hai người kia đã từng có ý gây bất lợi cho mình, nhưng Thẩm Dịch vẫn để cả hai chết có nơi an nghỉ, dù là thoạt nhìn có vẻ xa xôi hẻo lánh.
Bọn hắn dùng que khói thay thế nhang thắp, cắm trước mộ phần hai người.
Kyle Reese đứng đấy cách đó không xa, cậu cũng không thể lý giải hành vi những người mạo hiểm này —— bọn họ kề vai chiến đấu rồi lại quay sang tự giết lẫn nhau, sau đó lại “cáo thương thỏ chết”.
Đồng thời cậu cũng không thể lý giải Marcus —— vì sao một người đang êm đẹp lại đột nhiên biến thành máy móc.
Thẩm Dịch đút tay trong túi quần, áo khoác bay phất phới trong gió, ánh mắt híp lại, giống như đang đợi cái gì.
Kim Cương đứng bên người Thẩm Dịch, nhìn hai mộ phần kia, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đáng tiếc.” Đích thật là đáng tiếc.
Hai kẻ mạo hiểm tử vong, Chu Nghi Vũ và Hòa Thượng rời đi, khiến thực lực đội ngũ mạo hiểm giả giảm mạnh, vòng đuổi giết thứ tư kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn hắn chỉ có nước chạy trối chết. “Biết ta nghĩ gì không?” Hồng Lãng đột nhiên nói: “Ta nghĩ bọn hắn cũng không chính thức chết đi, mà chỉ về lại thế giới nguyên bản, bị xóa trí nhớ cùng năng lực, sau đó tiếp tục sinh hoạt như người bình thường. Có lẽ tử vong không phải chết thực sự, mà chỉ là một loại giải thoát.” Ôn Nhu có chút kinh ngạc nhìn Hồng Lãng: “Lúc nào anh trở nên triết học như vậy rồi?” Hồng Lãng nhún vai: “Chỉ là một loại tự dỗ dành an ủi người sợ thất bại tử vong mà thôi. Nếu có một ngày, ta chết rồi, vậy ít nhất ta có thể dùng lý do này tự an ủi mình trước khi chết, tự nói với mình không cần sợ hãi, đây bất quá là một trò chơi, hiện tại đã chơi xong, rốt cục có thể về nhà.” Thẩm Dịch ung dung nói ra: “Ngươi đang ám chỉ ta, nếu có một ngày ta rời khỏi Huyết Tinh đô thị, trở lại địa cầu, sẽ phát hiện mình chỉ là đống thi thể hư thối nằm sâu dưới ba tấc đất sao?” Tất cả mọi người cười ha ha.
Tiếng cười hòa tan lo lắng, khiến tâm tình u ám của mọi người bởi nguyên nhân thực lực hao tổn và tình báo để lộ tươi sáng hơn một chút.
Sau khi cười xong, Thẩm Dịch nhìn mọi người: “Có người nào hiểu ra tại sao phải để Chu Nghi Vũ đi chưa?” Kim Cương lắc đầu: “Vẫn là không nghĩ ra. Ta chỉ biết trận chiến giữa chúng ta và đội Thứ Huyết ví như một ván bài. Một khi bài một phương bị phương kia chứng kiến, sẽ lâm vào bị động. Coi như về sau chúng ta có át chủ bài mới, cũng không thể thay thế bộ phận đã bại lộ… Bài tốt luôn càng nhiều càng tốt đấy, không phải sao?” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Nếu như là hai người đánh nhau, đương nhiên là muốn che bài trong tay càng kỹ càng tốt, một lá cũng không được để đối phương chứng kiến, còn phải liều mạng nhìn trộm bài đối phương. Loại tình huống này, một phương bạo lộ phần lớn bài của mình, đích xác sẽ có vấn đề rất lớn. Đáng tiếc, đây không phải quyết đấu hai người, mà là nhiều người đối chiến. Sai lầm lớn nhất của các anh, chính là nghĩ nếu không có người bán đứng, thực lực của chúng ta sẽ không bạo lộ, nhưng các anh đã quên một chuyện.” “Chuyện gì?” Thẩm Dịch thở dài: “Tôi nhớ đã nói qua cho các anh, Tạ Vinh Quân cũng có kỹ năng trinh sát đấy.” Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức ngây ra.
Đúng vậy.
Tại Huyết Tinh đô thị, thời điểm Thẩm Dịch đi thông báo Tạ Vinh Quân về cái chết của em trai gã, sử dụng Tinh Thần Tham Sát với Tạ Vinh Quân, kết quả lại bị Tạ Vinh Quân một hơi khám phá số thứ tự của mình trong đô thị. Điều này đã đầy đủ nói rõ Tạ Vinh Quân cũng có kỹ năng trinh sát, có thể chứng kiến bộ phận chi tiết đối phương.
Vấn đề xuất hiện.
Tạ Vinh Quân đã có kỹ năng trinh sát, tại sao còn muốn tốn công tốn sức, không tiếc giá cao lấy được tư liệu bọn Thẩm Dịch đến vậy?
Phải biết rằng Thẩm Dịch nhờ A Lực thăm dò bởi vì kỹ năng của hắn bị đội Thứ Huyết phong bế, không cách nào điều tra những người khác. Còn tiểu đội lại không tồn tại loại kỹ năng phong ấn này, đội Thứ Huyết thực sự không cần thiết trả giá cao đến thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tạ Vinh Quân vẫn đi làm, hơn nữa ra tay còn hào phóng hơn Thẩm Dịch, thanh thế cũng lớn.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Dịch trầm ngâm một chút mới nói: “Kỳ thật, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió đấy. Dù cho Tạ Vinh Quân không có kỹ năng trinh sát, trong hai lần nhiệm vụ trước, chúng ta cũng từng hợp tác với những mạo hiểm giả khác, chỉ cần Tạ Vinh Quân dụng tâm, sẽ tìm được chút tin tức. Cho nên Tạ Vinh Quân làm như vậy, có mục đích khác, hoặc là nói mục đích lớn nhất không phải để sưu tập tin tức.” “Vậy để làm gì?” Kim Cương vội vàng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Dịch hiện ra một chút bất đắc dĩ: “Còn có thể làm gì? Nhìn xem chuyện vừa mới phát sinh, các anh vẫn chưa rõ sao? Đó chính là điều Tạ Vinh Quân hi vọng… Hắn kỳ thật mong chúng ta gây thù hằn khắp nơi!” Tạ Vinh Quân treo giải thưởng, nhìn từ bề ngoài chỉ là một loại phương thức đạt được tư liệu tiểu đội , nhưng bên dưới ẩn lại giấu sát cơ khác.
Đó chính là thông qua loại thủ đoạn này biến tất cả mạo hiểm giả Khu Dân Nghèo thành kẻ địch của Thẩm Dịch.
Tin tưởng bất luận một kẻ mạo hiểm nào, sau khi nhận được lệnh treo thưởng, cũng sẽ không do dự đi bán đứng tin tức của Thẩm Dịch. Mà nếu bọn Thẩm Dịch muốn giữ bí mật thực lực bản thân, tất yếu phải đại khai sát giới, ví dụ như đám Kinh vậy.
Điều này ảnh hưởng rất lớn đến Thẩm Dịch, dù sao hắn am hiểu nhất chính là lợi dụng người khác.
Trong các nhiệm vụ trước đây, không chỉ một lần hắn thông qua đủ loại thủ đoạn, khiến cho mạo hiểm giả trở thành minh hữu của hắn, công cụ của hắn, thậm chí tốt thí, máy rút tiền ATM… Thẩm Dịch am hiểu mượn lực dùng sức, tuyệt không dễ dàng kết thù trong đô thị Huyết Tinh.
Nhưng phương pháp của Tạ Vinh Quân, lại khiến tuyệt chiêu của Thẩm Dịch hóa thành hư không, khiến hắn phải gian nan cất bước trong Huyết Tinh đô thị.
Cũng giống như hai phe đánh bài, một bên trong đó công nhiên tuyên bố, ai nói ta biết trong tay đối phương có bài gì, ta liền cho hắn một khoản tiền. Thế là một đám quan chiến nhao nhao tham gia náo nhiệt, liều mạng muốn xem trộm bài người kia. Nếu người kia phẫn nộ mắng to, thậm chí đánh đập tàn nhẫn, sẽ nhanh chóng phát hiện mình lâm vào hoàn cảnh bốn bề thọ địch.
Đến lúc đó người kia đối mặt, không chỉ có đối thủ trên ván bài, mà còn một đám đông bên ngoài ván bài.
Cái sau thậm chí đáng sợ hơn —— Kinh chết, Lữ Đức chết, Hòa Thượng chạy trốn, tiểu đội lại thêm một kẻ thù. Nếu như Kinh và Lữ Đức còn có bạn bè trong thế giới này, như vậy có lẽ không chỉ một.
Nếu như tùy ý để tình thế như vậy tiếp tục, tiểu đội rất nhanh sẽ thụ địch khắp nơi.
Hết lần này tới lần khác đối thủ của bọn Thẩm Dịch là đội Thứ Huyết Khu Phổ Thông, luận thực lực, luận tài lực, đều chỉ biết mạnh hơn tiểu đội .
Nếu bảo những người mạo hiểm giả khác tuyển chọn một bên, tám phần chỉ chọn đội Thứ Huyết mà không phải tiểu đội .
Có thể nói, cách này của Tạ Vinh Quân đầy đủ lợi dụng danh tiếng và thực lực của mình, ngay từ lúc bắt đầu khai chiến, khiến tiểu đội lâm vào tuyệt cảnh.
Thế nên Tạ Vinh Quân phát ra lệnh treo thưởng, cũng không phải muốn biết chi tiết tiểu đội , mà cố ý coi đấy là mồi, để chế tạo phiền toái, dựng lên kẻ địch cho tiểu đội .
Giống như hiện giờ, đám người Kinh chết, độ khó hoàn thành nhiệm vụ của bọn hắn bỗng nhiên tăng lớn, hoàn toàn chính do tác động của Tạ Vinh Quân âm thầm gây ra.
Dưới loại tình huống này, Thẩm Dịch ý thức được nếu muốn đánh tốt ván bài này với đội Thứ Huyết, đầu tiên phải giải quyết hết những người đứng xem không ngừng nhìn lén bài sau lưng bọn hắn đi.
Dù cho không thể lợi dụng được bọn họ, ít nhất phải để bọn họ một lần nữa trở về lập trường trung lập như cũ.
Làm sao để người ngoài đứng xem không làm rối nữa?
Biện pháp tốt nhất chính là công khai bài.
Thời khắc này Thẩm Dịch chậm rãi xoay người lại, đối mặt mọi người nói: “Nói thực, nếu tôi biết trước Tạ Vinh Quân áp dụng phương thức treo thưởng, tôi nhất định không sẽ lựa chọn giết mấy người Kinh . Tin tức cố nhiên là mấu chốt trọng yếu quyết phân thắng thua, có điều minh hữu lại càng trọng yếu hơn. Lấy nhiều đánh ít mới là vương đạo. Một mình tác chiến, dùng một đánh trăm… đừng nói không có hi vọng thắng lợi, cho dù có thể đánh thắng, tôi cũng sẽ cảm thấy bản thân quá thất bại.” “Về phần Chu Nghi Vũ, tôi không biết hắn sẽ bán chúng ta hay không, bất quá đã không trọng yếu. Không ngại xem đây như chúng ta khảo nghiệm hắn, nếu như hắn không bán đứng chúng ta, có lẽ tương lai chúng ta sẽ có thêm chiến hữu. Cho dù hắn bán rẻ chúng ta, với con người của hắn, ít nhiều cũng có chút áy náy đi…” “Trận chiến đấu này giờ mới bắt đầu, đối thủ của chúng ta… giảo hoạt vượt xa chúng ta tưởng tượng nhiều lắm.” Câu trả lời của Thẩm Dịch khiến tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn hắn không thể không thừa nhận, Thẩm Dịch suy nghĩ toàn diện hơn bọn hắn nhiều.
Cũng chính vì cân nhắc phương diện này, Thẩm Dịch mới buông tha Chu Nghi Vũ. Với hắn mà nói, giết Chu Nghi Vũ hay không, kỳ thật đã không còn ý nghĩa. Khác biệt chính là, nếu Chu Nghi Vũ không bán đứng bọn hắn, bọn hắn lại có thêm một người bạn đáng tín nhiệm. Xét theo mặt cảm tình, đây cũng là lựa chọn tốt nhất hắn có thể tiếp nhận.
Về phần Hòa Thượng… Đã kết cừu hận không cách nào quay đầu lại, cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.
Kim Cương hỏi: “Vì sao bọn hắn không trực tiếp treo giải thưởng muốn đầu của chúng ta với giá cao. Như vậy chẳng phải càng thêm thuận tiện đơn giản?” “Bởi vì bọn hắn căn bản không muốn mượn tay người khác giết chúng ta, đây chẳng qua là ngụy trang mà thôi. Với Tạ Vinh Quân mà nói, hắn cần chỉ mượn chuyện này gây xích mích giữa chúng ta cùng những mạo hiểm giả khác, kích thích chúng ta phản kháng, do đó đẩy mâu thuẫn đến mức gay gắt. Với mạo hiểm giả mà nói, giết năm mạo hiểm giả lấy nghìn điểm, hiển nhiên không lợi bằng dò hỏi tình báo năm mạo hiểm giả đổi được nghìn, mà cũng phù hợp ý đồ của Tạ Vinh Quân. Nếu như hắn thật sự muốn dùng tiền mua mạng chúng ta, vậy hắn ít nhất phải ra gấp đôi giá tiền. Dù là mạo hiểm giả Khu Phổ Thông, ba vạn điểm Huyết Tinh cũng không phải một con số nhỏ. Đội Thứ Huyết không cần phải trả một cái giá lớn như vậy, có số tiền kia còn không bằng cường hóa chính mình, sau đó tự thân động thủ giết chúng ta.” Ôn Nhu cũng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Thẩm Dịch khẽ cười lên: “Thứ gì cũng đều có hai mặt tốt xấu, không một quân cờ nào chỉ toàn diệu dụng, không có tai hại đấy. Tạ Vinh Quân đã căn bản không cần biết tình báo của chúng ta, lại cứ càng muốn ra vẻ, vậy đừng trách chúng ta không khách khí kiếm một mớ từ chỗ hắn rồi. Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Các anh hãy ủy thác A Lực tới gặp hắn đi. Để cho A Lực bán tình báo của chúng ta, lợi nhuận một khoản ngon lành, không phải rất tốt sao? Thay vì để hắn làm lợi cho người khác, còn khắp nơi kết thù cho chúng ta, không bằng tự chúng ta đến lợi nhuận! Hắn đây là đưa tiền kính biếu a.” Tất cả mọi người nghe được lời này đều buồn cười.
Chiêu tương kế tựu kế này của Thẩm Dịch quả nhiên đủ âm trầm tổn hại. Ngươi đã muốn thông qua phương thức treo giải thưởng khiến ta khắp nơi thụ địch, ta liền tự đem bán tư liệu của mình kiếm hời. Tin tưởng dùng thanh danh đội Thứ Huyết, tuyệt đối không đến mức nuốt lời quịt nợ. Vô luận bọn hắn mua hay không mua, nếu muốn tiếp tục duy trì lệnh treo thưởng này, đều phải dùng điểm Huyết Tinh làm đại giá.
Nếu bọn hắn không muốn tiếp tục chi tiêu vô nghĩa, nhất định phải hủy bỏ lệnh treo thưởng, chỉ cần lệnh treo thưởng vừa biến mất, Thẩm Dịch tự nhiên liền không cần phải lo vấn đề thụ địch nữa.
Bất quá Kim Cương vẫn nhíu mày nói: “Bất kể nói thế nào, bại lộ chi tiết của chúng ta như vậy, luôn có ảnh hưởng rất lớn, có biện pháp nào xóa đi loại ảnh hưởng này không?” Kim Cương không phải lo lắng vô lý.
Tạ Vinh Quân mặc dù có kỹ năng do thám, cuối cùng vẫn phải gặp người mới có thể sử dụng, hơn nữa cũng chưa chắc có thể biết tất tần tật. Nói cách khác, bán ra quá nhiều tình báo, vẫn sẽ có bất lợi rất lớn với mình.
Thẩm Dịch mỉm cười: “Đương nhiên. Có hai phương pháp tiêu trừ nhân tố bất lợi. Một: xem lại bài tẩy của đối phương. Mọi người hiểu rõ lẫn nhau, không phải rất tốt sao? Chuyện này chúng ta đã ủy thác A Lực, cứ làm hết sức mình, còn lại nghe thiên mệnh. Còn cách thứ hai nha… chính là kiếm át chủ bài mới, sẽ không tiết lộ át chủ bài.” Nói đến đây, âm thanh Thẩm Dịch trở nên âm lãnh thâm trầm, trời đông giá rét lạnh thấu xương, tất cả mọi người nghe được đều rùng mình.
Ôn Nhu theo bản năng hỏi một câu: “Như thế nào mới có thể đạt được át chủ bài mới?” “Đương nhiên là hoàn thành một hồi nhiệm vụ độ khó cao.” Thẩm Dịch đáp nhanh.
Nhiệm vụ độ khó cao? Mọi người nhìn nhìn nhau.
Kim Cương thử dò hỏi một câu: “Ngươi nói là tiêu diệt Terminator vòng truy kích thứ tư sao?” “Không!” Thẩm Dịch quả quyết chối bỏ: “Độ khó kia vẫn không tính là cao!” Ánh mắt của hắn dạo qua một vòng trên người đồng đội, sau đó mỉm cười nói: “Có hứng thú cùng đi xông một chuyến tổng bộ Skynet không?"