Cái gọi đoàn đội ban thưởng, chính là nói nếu như Tiểu đoàn lính dù số sống sót một trăm tên lính, ban thưởng điểm Huyết Tinh, lại thêm hai vị đoàn trưởng điểm, tổng cộng điểm Huyết Tinh ban thưởng là cho cả đoàn đội, căn cứ tỉ lệ cống hiến tiến hành phân phối, mà không phải mỗi người đều có thể đạt được ban thưởng điểm Huyết Tinh. So sánh cống hiến do đô thị tiến hành phân tích cùng bình phán, đồng thời đưa ra đánh giá cuối cùng, tuyệt đối sẽ không có hiềm nghi mờ ám.
Về phần ban thưởng đặc thù, thì chỉ ban thưởng cho mạo hiểm giả có cống hiến cao nhất, trên thực tế, đây mới thật sự là ban thưởng cao cấp, bình thường đều sẽ cho một ít vật phẩm hi hữu hiếm thấy trong đô thị.
Căn cứ tiêu chuẩn đô thị, người có cống hiến cao nhất dưới tình huống cống hiến không cao hơn % cống hiến bình quân những người còn lại, có thể lựa chọn một vật phẩm ban thưởng không cấp bậc. Vượt qua % liền là một kiện ban thưởng cấp D, % là DD. Nhưng vô luận là loại cấp độ nào, đều tuyệt đối là vật phẩm trong cửa hàng mua không được, thậm chí trong thế giới nhiệm vụ cũng rất khó chiếm được.
Thời khắc này vừa nhìn thấy nhắc nhở, mọi người đều đỏ mắt, nguyên một đám xoa tay, muốn tận tình chăm sóc kẻ địch, ý tứ nắm bắt cao nhất tưởng thưởng. Mà ngay cả mạo hiểm giả lúc đầu bị Thẩm Dịch ngăn cản phóng thích pháp thuật phạm vi lớn kia, cũng bắt đầu kích động, trong nội tâm không khỏi nghĩ đến, may mắn mới vừa rồi không có sử dụng pháp thuật, bằng không thì giờ không còn cơ hội biểu hiện mình.
Bất quá so sánh với đại đa số người tích cực nô nức tấp nập, chỉ có rất ít người mới thanh tỉnh ý thức được, chỉ sợ nhiệm vụ tùy chọn lần này, tuyệt không giống nhiệm vụ chính tuyến nhẹ nhàng như vậy. Một cái nhiệm vụ nhảy dù cho điểm Huyết Tinh, khiến đám người mạo hiểm chết thảm trọng, bây giờ nhiệm vụ tùy chọn là điểm Huyết Tinh còn kèm khen thưởng thêm, chỉ sợ độ khó cũng muốn tăng lên mười lần. Phong hiểm cao hồi báo cao, đây là chủ đề vĩnh hằng của đô thị, không trải qua chút ít mưa gió đã nghĩ gặp cầu vồng, đúng là nói chuyện hoang đường viển vông.
Trước khi Tiểu đoàn lính dù số xuất phát vốn có nhân số hơn sáu trăm người, hơn nữa còn có một ít bộ đội lính dù khác cũng trôi dạt đến khu này, được Frost tạm thời biên chế vào trong Tiểu đoàn nhảy dù, bởi vậy nhân số tăng lên thành khoảng tám trăm người. Trải qua mấy giờ chiến đấu về sau, còn thừa lại người, có hơn hai trăm người trực tiếp chết trận, còn dư lại một nửa mang thương thế, hơn mười người bị trọng thương. Theo hiện tại mà nói, đi qua vẻn vẹn bốn giờ, cũng đã thương vong tới mức như thế, bởi vậy có thể thấy được tình hình chiến sự vô cùng khốc liệt.
Mà chiến đấu giống như vậy, bọn hắn còn phải tiếp tục mười ngày.
Đám người mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến sớm tám giờ, chỗ tốt là có thể sớm gia nhập chiến đấu, giảm bớt Tiểu đoàn lính dù số thương vong, chỗ xấu là bọn hắn phải thủ nhiều hơn tám giờ so với nhiệm vụ dự định.
Mà sau khi xuất hiện nhiệm vụ đoàn đội ban thưởng kèm theo, rõ ràng phương án dùng Tiểu đoàn lính dù số làm pháo hôi, mình ở đằng sau kiếm tiện nghi đã không thể làm. Bọn hắn chẳng những phải cố gắng tác chiến, còn phải cố gắng cam đoan Tiểu đoàn lính dù số sống được càng nhiều càng tốt, chỉ có thể là bảo vệ che chở bọn họ. Dù sao bảo hộ binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số , cũng bị sắp xếp vào trong cống hiến đoàn đội.
Kim Cương dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Thẩm Dịch, sau đó chĩa chĩa binh sĩ đứt chân nằm trên đất cách đó không xa nói: “Xem ngươi rồi.” Thẩm Dịch cười khổ không thôi: “Ta sẽ cố hết sức, dưới điều kiện tiên quyết đảm bảo ta tinh lực dồi dào, thuật trị liệu của ta mỗi phút có thể cứu một người.” Không nghĩ tới lời này vừa nói ra, Kim Cương cùng Hồng Lãng đồng thời kêu lên: “Làm sao có thể!” “Làm sao gì cơ?” Thẩm Dịch không rõ vì cái gì bọn hắn kinh ngạc như thế. “Ý chí của ngươi không có khả năng cao như vậy chứ? Làm sao có thể mỗi phút liền khôi phục điểm tinh thần?” “Ta chỉ có điểm ý chí, mỗi phút mới tự động khôi phục điểm tinh thần lực.” Thẩm Dịch không rõ sao bọn hắn lại nói vậy.
Hồng Lãng cùng Kim Cương hai mặt nhìn nhau, đồng thanh quái dị mà nói: “Chẳng lẽ thuật trị liệu của ngươi chỉ cần tiêu hao điểm tinh thần lực?” Lời này vừa nói ra, Thẩm Dịch cũng có chút ngây ngốc một chút.
Hắn đột nhiên ý thức được chính mình bỏ sót một chuyện thập phần trọng yếu, chính là thuật trị liệu dùng tốt như vậy mà năng lực lại thực dụng, làm sao chỉ cần tiêu hao điểm tinh thần?
Mà nghe khẩu khí của Hồng Lãng cùng Kim Cương, thuật trị liệu bình thường của một người, ít nhất cũng cần tiêu hao bảy tám điểm tinh thần lực, hiệu quả đoán chừng một cái bình nước thuốc trị liệu nhỏ không sai biệt lắm.
Hắn hơi hơi ngẩn ra, lập tức nói: “Thuật trị liệu của ta hoàn toàn chính xác chỉ cần hao tổn điểm tinh thần lực, là ta lúc qua cửa khẩu tân thủ lấy được ban thưởng, vì sao chỉ cần tiêu hao điểm tinh thần lực ta cũng không rõ lắm.” Kim Cương trầm giọng nói: “Trị liệu của ngươi có thể hay không sử dụng từ xa?” “Không thể, phải tiếp xúc nơi bị thương.” “Có thể nối xương ghép chi hay không?” “Cũng không được, chỉ là đơn thuần khôi phục sinh mệnh lực, nhưng không thể tu bổ tàn khuyết, còn với tổn thương do công kích đặc thù gây nên, ngay cả khôi phục sinh mệnh đều không làm được.” Kim Cương lập tức nói: “Ta hiểu rồi, đây rất có thể là nguyên nhân trọng yếu khiến ngươi tiêu hao ít tinh thần, thuật trị liệu của ngươi đặc điểm lớn nhất không phải ở chỗ khôi phục, mà ở chỗ tiêu hao ít, áp dụng phạm vi hẹp. Nói đơn giản, chính là chỉ trị liệu thương thế thông thường, càng thích hợp với bản thân chiến đấu và duy trì tính tạm thời. Điều này hiển nhiên là nhằm vào tình huống đặc biệt của mạo hiểm giả mà sáng tạo ra thuật trị liệu, dù sao có bị thương nặng hơn chăng nữa, chỉ cần có thể trở lại đô thị, tốn chút điểm Huyết Tinh liền có thể hồi như cũ, mà trong chiến đấu tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, lại không có loại thuốc nào có thể khôi phục, nhưng lại đang gánh đại sự sinh tử. Thuật trị liệu của ngươi rõ ràng chính là thiết kế nhằm vào tính hay dùng, theo đuổi chính là hai chữ thực dụng.” Nói đến đây, Kim Cương rất khẳng định nói: “Ta hoài nghi năng lực của ngươi là kỹ năng biến dị, mà không phải kỹ năng đô thị vốn có.” “Kỹ năng biến dị?” Thẩm Dịch ngẩn người: “Đây không phải là kỹ năng mạo hiểm giả tự nghĩ ra sao? Như thế nào sẽ xuất hiện tại trong ban thưởng của đô thị?” “Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng loại kỹ năng có tính đặc biệt nhắm vào giống như cái này vô cùng thực dụng, phần lớn là kỹ năng biến dị, đúng rồi thuật trị liệu của ngươi tên gì?” “Thuật chữa bệnh đê hèn.” Thời điểm Thẩm Dịch nói danh tự rất không tình nguyện, danh tự cũng quá khó nghe chút ít.
Kim Cương cùng Hồng Lãng hai mặt nhìn nhau, một cái thuật chữa bệnh ngon lành, làm sao lại lấy cái tên như vậy?
Hồng Lãng cười nói: “Ta xem Kim Cương nói không sai, ngươi học được năng lực này, tám phần có thể là mạo hiểm giả nào đó tự nghĩ ra năng lực, bằng không thì không thể nào xuất hiện danh tự như thế. Chỉ là cái Thuật chữa bệnh đê hèn này, chúng ta lại chưa từng nghe nói, hơn nữa theo lý thuyết, Huyết Tinh đô thị cũng không có lý do sử dụng năng lực mạo hiểm giả làm tưởng thưởng a?” “Trừ phi…” Kim Cương đột nhiên nói.
Ba người đồng thời kêu lên: “Trừ phi người mạo hiểm này đã chết!” Mạo hiểm giả phát minh Thuật chữa bệnh đê hèn, không hề nghi ngờ là một thiên tài. Hắn dùng hạn chế phạm vi trị liệu cùng buông tha cho năng lực trị liệu từ xa làm đại giá, giảm hao tổn tinh thần đến mức thấp nhất còn điểm, chủ yếu nhằm vào tổn thương thông thường. Đối với tổn thương hiếm gặp, thì lựa chọn dược vật trị liệu hoặc sau khi trở về trị liệu, như thế có thể giảm mạnh thành phẩm trị liệu. Nếu không tùy tiện một người tổn thương bình thường, trị liệu lần thứ nhất cũng muốn tiêu hao quá nhiều tinh thần, thật sự không đáng. Hơn nữa mạo hiểm giả có được kỹ năng này, rất có thể không phải người thiên về tinh thần lực, mà là một mạo hiểm giả dùng tác chiến cận thân làm chủ, đồng thời có năng lực tự trị liệu nhất định, có thể bảo trì trạng thái chiến đấu lâu dài. Có thể tự nghĩ ra kỹ năng đều là cường giả, cường giả như vậy nếu là chiến sĩ nhục thuẫn, đích thị là cái khiên thịt có thể một mình chống đỡ thiên hạ, nếu là phụ trợ chuyên trách, cũng đích thị là gã bác sĩ giết người tương đương kinh khủng.
Mà bây giờ, rõ ràng thế mà mạo hiểm giả phát minh kỹ năng này đã chết đi, còn Huyết Tinh đô thị thì chẳng biết tại sao, tiến hành thu nhận sử dụng kỹ năng này, cũng với tư cách ban thưởng cho Thẩm Dịch. Thẩm Dịch đột nhiên có loại cảm giác trúng thưởng, bởi vì tính thực dụng của Thuật chữa bệnh đê hèn, xa xa hơn hẳn các loại thuật chữa bệnh khác. “Xem ra vận khí của ta vẫn là không tồi.” Thẩm Dịch cười nói. “Có thực lực mới có vận khí. Đổi thành chúng ta, có thể còn sống hay không đều là vấn đề.” Hồng Lãng lúc này một chút cũng không đố kỵ.
Kim Cương thì nhỏ giọng lầm bầm: “Thật là kỳ quái, chưa từng nghe nói Huyết Tinh đô thị sẽ đem kỹ năng biến dị trở thành ban thưởng đưa cho mạo hiểm giả đấy, đây là có chuyện gì?” Một phát đạn pháo đột nhiên gào thét bay tới, nổ tung cách Thẩm Dịch không xa, đã cắt đứt mấy người nói chuyện.
Theo đạn đại bác đánh úp lại lần này, người Đức lại bắt đầu một vòng tiến công mới. “Xe tăng! Xe tăng Tiger!” Một gã lính dù Vương quốc Anh cao giọng hô lên.
Bờ bên kia cầu lớn, một loạt xe tăng Tiger ầm ầm xuất hiện, pháo ly bắt đầu nhắm ngay trận địa Tiểu đoàn lính dù số điên cuồng bắn một lượt, tiếng pháo ù ù, tràng diện đồ sộ nguy nga.
Đám người mạo hiểm vừa mới còn đắc ý vênh váo, vì ban thưởng cao sắp tới mà hưng phấn huơ tay múa chân, thoáng cái đã bị hỏa lực xe tăng Tiger nhất tề oanh cho hôn mê rồi. Một kẻ mạo hiểm rất không may bị hỏa lực đánh trúng, trực tiếp hóa thành tro bụi giữa một luồng sáng trắng. “Toàn bộ gục xuống!” Thẩm Dịch kêu to.
Những ai chưa từng trải qua chiến đấu chân chính, rất khó tưởng tượng ra cái loại tràng diện cầu sống trong mưa bom bão đạn này. Không trung khắp nơi tràn ngập hỏa dược khói súng, trong lỗ tai ngoại trừ tiếng súng tiếng pháo thì chỉ còn tiếng la khóc tê tâm liệt phế của người bị thương. Viên đạn tựa như làn mưa đá trút xuống mà đến, nện lên mặt đất cứng rắn, chỉ riêng mảnh vỡ tóe ra liền có thể khiến người tại chỗ chết đi.
Đạn lạc bay múa giữa trời nghiêm cẩn dệt nên một tấm lưới lớn, điên cuồng mà bắn phá hết thảy vật thể có can đảm bạo lộ giữa không khí. Một gã lính dù Vương quốc Anh vừa muốn đứng lên đánh trả, đã bị mưa đạn kéo ngang thành thịt nát.
Sau khi Thẩm Dịch ngã sấp vào công sự che chắn, chỉ nghe trên đỉnh đầu lốp bốp lách cách phảng phất giống như rang đậu rung động điên cuồng.
Hắn cúi đầu cuồng rống: “Ôn Nhu!” “Ở đây!” Ôn Nhu tại cách đó không xa hô đáp lại. “Hỏa lực của kẻ địch rất mạnh, cô quan sát một chút tình huống!” “Đã biết!” Ôn Nhu đáp. Nàng lăn mình một cái, trườn nhanh đến tiền tuyến trận địa, từ bên cánh cẩn thận quan sát động tĩnh phía trước.
Sau đó nàng nhanh chóng co thân lại hét lớn: “Có hơn hai mươi gã lính Đức xông tới. Ít nhất ba khẩu đại liên, còn có một chiếc giống như xe tăng tiêm kích!” “Dùng lựu đạn đối phó!” Thẩm Dịch hét lớn, nói xong moi ra một quả lựu đạn từ trong Huyết Tinh văn chương.
Lựu đạn này uy lực tạm được, giá cả cũng không cao, chỉ cần điểm Huyết Tinh một quả, Thẩm Dịch mua mười quả, chủ yếu chính là dùng để áp chế loại hỏa lực mạnh này. Trừ một quả đã dùng để cứu được Ôn Nhu ra, giờ phút này còn lại chín quả. Lúc trước còn lại điểm Huyết Tinh, trừ ống phóng rốc-két cùng lựu đạn cùng học tập nhảy dù, hắn còn mua hai chiếc áo chống đạn, trước khi hắn đi vào đã tiêu sạch tất cả điểm Huyết Tinh, chính là ôm cách nghĩ không thành công cũng thành nhân. “Khoảng cách của chúng?” Hắn hô to. “Nhanh đến cửa nhà!” “Đã rõ.” Thẩm Dịch nhổ kíp nổ, nhìn cũng không nhìn quẳng luôn ra bên ngoài.
Mấy kẻ mạo hiểm có mua lựu đạn được Thẩm Dịch dẫn dắt, cũng nhao nhao lấy ném. Ầm ầm liên tiếp mấy tiếng nổ, bên trên cầu lớn Arnhem một mảnh khói thuốc súng tràn ngập, hơn hai mươi tên lính Đức công kích trong khoảnh khắc thương vong quá nửa, hỏa lực áp chế rõ ràng yếu bớt.
Thẩm Dịch tựa như ảo thuật xuất ra ống phóng rốc-két, chính là một pháo nhắm ngay chiếc xe tăng tiêm kích kia. “Ngoài m có khoảng mười chiếc xe tăng Tiger không sai biệt lắm, ” Ôn Nhu kêu lên: “Chúng đang không ngừng hướng bên này nã pháo, phải nghĩ biện pháp tiêu diệt chúng. Bằng không hết cách chiếm cầu lớn!” Xe tăng Tiger tầm sát thương là m, giờ phút này chúng xa xa nã pháo, lính nhảy dù khuyết thiếu vũ khí hạng nặng cùng hỏa lực mạnh bị đánh cho kêu khổ không ngừng.
Hồng Lãng kêu to: “Thẩm Dịch, đạn hỏa tiễn chống tăng của ngươi có thể đánh đến ngoài m sao?” “Không thành vấn đề, dù có rác rưởi hơn cũng vượt qua thời Tiger này.” Thẩm Dịch hừ lạnh trả lời: “Ôn Nhu tìm mục tiêu, cho mấy người đến yểm hộ ta!” “Phía trước hướng giờ, đằng sau tường kín, anh cứ oanh mặt tường kia là được rồi!” Ôn Nhu kêu lên.
Cùng lúc đó, Hồng Lãng cùng Kim Cương cũng vọt tới, ngăn trước người Thẩm Dịch, dốc hết đạn trong súng toàn lực hướng về phía trước xả ra, bạch quang trên người Hồng Lãng lấp lóe, đó là cảnh tượng sau khi trúng đạn.
Dưới sự che chở của hai người, Thẩm Dịch lắp tốt đạn pháo vào ống phóng rốc-két rồi nhắm ngay bức tường thấp nhỏ phương xa, trong mắt toát lên một mảnh lạnh lùng: “Hắc, anh bạn, núp còn chưa đủ kín a.” Hắn nhẹ nhàng đè xuống cái nút.
Véo, đạn hỏa tiễn xẹt qua một tia sáng đỏ rực trên bề mặt chiến địa, thuận lợi bay vào giữa họng pháo xe tăng Tiger sau bức tường. Chiếc Tiger kia sau khi trúng đạn trực tiếp nổ thành một trái cầu lửa lớn. “Hu-ra!” Binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số đồng thời hoan hô cả lên.
Với bọn họ mà nói, những cỗ xe tăng Tiger nọ mới là thứ làm bọn họ đau đầu cùng vô pháp đối phó nhất. Ở vào giai đoạn sau Thế Chiến thứ hai, xe tăng Tiger hạng nặng trở thành ác mộng của quân đồng minh, cái loại giết chóc đáng gờm này trên chiến trường từng có một giai thoại vĩ đại, một cỗ xe tăng cùng bảy tám chiếc xe tăng đối phương liều mạng mà vẫn đạt được toàn thắng.
Tiêu diệt một cỗ xe tăng Tiger về sau, Thẩm Dịch lắp lên một đầu hỏa tiễn khác, nhắm trúng mục tiêu kế tiếp, thuận lợi xử đẹp chiếc Tiger thứ hai. Sau đó trước lúc những cỗ tăng khác di chuyển họng pháo đối phó hắn, hắn đã nhanh chóng thay đổi địa phương, chuẩn bị phát thứ ba.
Tuy hắn chưa từng đi lính, nhưng cũng may thể chất trải qua cường hóa, tố chất thân thể tuyệt hảo, lại trải qua một tháng gian khổ huấn luyện, kỳ thật so những lính dù kia đã không kém chút nào, chỉ là trên kinh nghiệm cùng kỹ xảo có khiếm khuyết, nhờ vào trang bị công nghệ cao, đã bù đắp khuyết điểm hữu hiệu.
Trung tá Frost và Thiếu tá Ralph vốn cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng với nhóm lính nhảy dù này, tổng cộng người, có thể phát ra được tác dụng gì lớn chứ?
Ai nghĩ tới bọn hắn nguyên một đám, khoan nhắc vũ khí trong tay thiên kì bách quái, vẫn còn có không ít kẻ đao thương bất nhập!
Thứ bạch quang trên người kia rốt cuộc là cái gì, làm sao lợi hại đến thế? Vậy mà có thể ngăn cản viên đạn.
Về phần món đồ vật tên kia dùng để đánh xe tăng, bọn họ càng là đều chưa từng thấy qua. Thế Chiến thứ hai, xe tăng là quân chủ chiến trên đất liền, phát triển vũ khí chống tăng mặc dù đã có chút thành tựu, nhưng chỉ là hình thức ban đầu. Ống phóng rốc-két của Thẩm Dịch, nhìn trái nhìn phải có chút giống như pháo chống tăng “Panzerfaust” (nắm đấm tăng) người Đức phát minh, nhưng vấn đề Panzerfaust chỉ dùng được duy nhất một lần, hơn nữa cũng không có tầm bắn xa như vậy. Người Anh chỉ dùng máy phát xạ PIAT chống tăng để đối phó xe tăng, nhưng loại vũ khí này kết cấu phức tạp, lực phản chấn cực lớn, hệ số nguy hiểm lúc thao tác cao, còn cần hai người sử dụng. So sánh xuống, giờ phút này Thẩm Dịch cầm ống phóng rốc-két chống tăng, với binh sĩ Thế Chiến thứ hai mà nói, tuyệt đối là vũ khí vượt thời đại. “OMG, bọn hắn rốt cuộc là ai?” Thiếu tá Ralph kinh hô.
Cho dù màn đêm dày đặc, nhưng hỏa lực đã làm bại lộ phương vị xe tăng, lại có Ôn Nhu càng không ngừng giúp hắn tìm kiếm mục tiêu, báo ra phương vị, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Thẩm Dịch đã thay đổi vị trí bốn lần, giết chết sáu chiếc xe tăng Tiger. Theo xe tăng Tiger từng chiếc giảm bớt, đạn pháo hướng về trận địa cũng ngày càng ít đi. Trong đó có hai chiếc xe tăng thậm chí bắt đầu lui về phía sau, hiển nhiên người Đức cũng bị loại vũ khí có thể đập phát chết ngay xe tăng này chấn kinh rồi. “Tôi dám dùng đầu của mình để thề, thời điểm tên kia đến đây, trên người tuyệt không có mang thứ đồ chơi đó. Hắn rốt cuộc là từ chỗ nào biến ra a? Hắn là nhà ảo thuật sao?” Frost cũng cảm thấy quái lạ mà nói. “Lẽ nào là Thượng Đế?” Ralph hỏi. “Không, hắn còn chưa đủ tư cách kia.” Frost rất khẳng định nói, nghĩ nghĩ, ông bổ sung một câu: “Có lẽ là sứ giả Thượng Đế."