Vô Tận Cường Hóa

chương 94: đêm new york không ngủ (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viên đạn gõ vào thân xe Ferrari, bắn ra hoa lửa lấp lánh như sao.

Sau một khắc, Ferrari như thỏ con bị kinh sợ, bỗng nhiên gia tốc, một lần nữa lao vào tuyến đường lớn. “Hắn chạy!” Thẩm Dịch kêu to.

Thẩm Dịch điên cuồng chạy trên nóc nhà rượt theo Ferrari. “Làm khá lắm!” Ôn Nhu truyền tới hân hoan ủng hộ. “Vấn đề là chúng ta bây giờ làm sao đuổi theo hắn, hiện tại thằng nhãi này chắc chắn sẽ không chịu dừng xe.” Hồng Lãng có chút lo lắng. “Đừng lo lắng.” Thẩm Dịch nhìn chằm chằm vào Ferrari, trong mắt nảy ra tia lửa bén nhọn: “Ta tới buộc hắn quay đầu trở về, các ngươi phụ trách chặn hắn cho ta là được.” “Như thế nào bắt hắn quay đầu?” “Đơn giản, chỉ cần để hắn nghĩ ta ở phía trước hắn là xong.” Thẩm Dịch đột nhiên gia tốc, bắt đầu chạy toàn lực.

Lúc này đây toàn bộ lực lượng của hắn đều bắt đầu điều động, không lưu chút dư lực nào, đúng lúc này, thời gian hồi phục của giày gia tốc đã qua, Thẩm Dịch lại lần nữa mở ra, người bắn đi như mũi tên rời cung.

Nhảy lên nóc một tòa nhà đồ sộ, người lướt đi trên không như dơi, mắt thấy sắp rơi xuống, Thẩm Dịch mạnh mẽ vung Phi Trảo trong tay, thân thể lập tức căng ra, kéo lê một đường vòng cung duyên dáng ném chính mình về phía xa, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Ferrari.

Khi hắn bay đến đỉnh đầu Ferrari, Thẩm Dịch đột nhiên nổ súng vào chân trời trước mắt.

Thuật bẻ cong đường đạn cộng thêm sở trường thương thuật cấp chuyên gia mang tới khả năng khống chế đường đạn!

Viên đạn hỏa diễm gào thét bay về phương xa, sau khi kéo lê nguyên đường lửa đỏ đột nhiên chuyển hướng, vòng ngược lại bay thẳng hướng Ferrari, hung hăng đánh vào cửa kính chính diện xe.

Thủy tinh ầm ầm vỡ vụn, Tạ Hoành Quân hiển nhiên không nghĩ tới công kích sẽ đến từ trước mặt mình, hơn nữa đúng là công kích chiêu bài của Thẩm Dịch Linh Hỏa Thương, gã theo bản năng thắng gấp, quay đầu trở lại.

Ầm!

Thẩm Dịch sau khi bay ra khoảng cách gần trăm mét, rơi cái rầm lên tầng thượng một tòa cao ốc khác.

Hắn chậm rãi đứng lên, mắt lạnh nhìn phía dưới: “Hắn đã quay đầu, tiến vào làn xe khác, các ngươi chuẩn bị chặn đường.” “Sáng tỏ.” Hồng Lãng mạnh mẽ đáp lại.

Ferrari bắt đầu giống như chó nhà có tang, chạy băng băng như điên trên đường lớn, Thẩm Dịch tiếp tục đuổi theo trên cao, bộ dạng Tạ Hoành Quân trong tầm mắt đã ngày càng tinh tường.

Nét mặt gã thoạt nhìn hổn hển.

Đến khi xe Land Rover gào thét lao đến trước mặt, khoảnh khắc này Thẩm Dịch thậm chí có thể chứng kiến biểu lộ tuyệt vọng của Tạ Hoành Quân.

OÀ..ÀNH!

Trong tiếng nổ thật to, Land Rover đụng đầu Ferrari.

Ferrari lăn lộn trên không văng về phía xa, bốn bánh chổng ngược lên trời rơi xuống đất.

Mấy người Hồng Lãng từ trong xe nhảy ra, đang tính bổ nhào sang, bỗng từ Ferrari liên tiếp bắn ra đạn. Mọi người theo bản năng trốn tránh, cùng lúc đó, Ferrari đột nhiên bay lên đập về hướng bọn Hồng Lãng.

Hồng Lãng reo hò đánh ra một quyền, đánh vào trên thân xe Ferrari, lực lượng khổng lồ đến nỗi đẩy lui Hồng Lãng vài bước, bất quá xe cũng ngã xuống đất ầm ầm.

Tạ Hoành Quân kéo nhóc Jerry bò dậy từ dưới đất, một con dao găm gác trên cổ nó, dưới chân thì giẫm lên mập mạp, mập mạp đang ở vào trạng thái trọng thương, tánh mạng đã xuống dưới %, Tạ Hoành Quân điên cuồng kêu to: “Ai cũng không được nhúc nhích, bằng không thì tao sẽ giết bọn chúng!” Hồng Lãng Ôn Nhu nhìn nhau, đồng thời dừng bước lại.

Trên sân thượng cao cao, chứng kiến Tạ Hoành Quân đã bị chặn đứng, Thẩm Dịch rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Kim Cương nói qua micro: “Thẩm Dịch, thằng ranh này cầm Jerry uy hiếp, chúng ta làm sao bây giờ?” “Tôi tới liền đây.” Thẩm Dịch nói xong phi thân nhảy xuống cao ốc.

Người trên không trung, Thẩm Dịch ném ra Phi Trảo, cuốn lấy một chỗ mái cong, đồng thời nhanh chóng rơi xuống.

Hắn lúc này cách xa mặt đất trọn mét, chiều dài Phi Trảo chỉ là trăm mét, lúc hạ xuống cách mặt đất còn có mét, Thẩm Dịch đột nhiên thu lại Phi Trảo, thân hình tiếp tục rơi thẳng xuống mặt đất. Tay trái ‘Vampire sờ mó’ chợt hiện, Thẩm Dịch hung hăng cắm vào vách tường bên người.

Dao găm rạch nên một đường dài sâu hoắm trên tường xi-măng, nhanh chóng không ngừng bắn tung tóe ra đá vụn, áo khoác Armani trên người vù vù phiêu động trong gió, thời điểm đang cách mặt đất còn có bảy tám mét, Thẩm Dịch mạnh mẽ đạp lên mặt tường, thân thể giữa không trung làm một cú xoay tròn cấp tốc, phảng phất như Batman bay xuống đất.

Rầm!

Thẩm Dịch đứng yên, mặt mũi đầy bụi.

Sau đó hắn đi nhanh đến chỗ Tạ Hoành Quân.

Chứng kiến Thẩm Dịch tới, trên mặt Tạ Hoành Quân hiện ra vẻ dữ tợn. “Đừng tới đây! Tao biết trong tay mày có Phi Trảo, bất quá nếu mày dám dùng đồ chơi kia cướp người, tao cam đoan tất cả bọn nó đều chết chắc!” Không nghĩ tới Thẩm Dịch không thèm để ý gã, vậy mà trực tiếp đi tới. Trong lòng Tạ Hoành Quân hãi sợ, muốn giết người lại nhất thời lại không dám ra tay. Thẳng đến khi tiến vào bên cạnh đám Hồng Lãng, Thẩm Dịch mới dừng bước lại, mắt lạnh nhìn Tạ Hoành Quân, dùng giọng điệu châm chọc nói: “Giết a, làm sao mày không giết? Phân cân thác cốt thủ của mày không phải là rất lợi hại sao? Sao không dùng? An Văn chính là bị chiêu thức ấy của mày hành hạ đến chết a. Thật không nghĩ tới trong khu ổ chuột cũng có người học được công pháp.” “Công pháp? Ngươi nói thằng ranh này có công pháp?” Kim Cương Ôn Nhu bọn hắn đồng thời giật mình.

Tạ Hoành Quân cũng mở to hai mắt nhìn Thẩm Dịch: “Làm sao mày biết? Lúc trước trong chiến đấu tao căn bản không dùng đến nó! Tinh Thần Tham Sát của mày không có khả năng tra ra công pháp của tao!” “Xem ra An Văn thật đúng là nói cho mày không ít chuyện, ngay cả tao có năng lực Tinh Thần Tham Sát cũng nói tất.” Thẩm Dịch cười lạnh nói: “Đúng vậy, Tinh Thần Tham Sát của tao đẳng cấp quá thấp, trước mắt chỉ có thể tra được thuộc tính bình thường của mạo hiểm giả, không thể tra thêm tư liệu gì, mày có lẽ chính là tự tin dựa vào việc này sẽ không để lộ ngọn nguồn a. Bất quá thật đáng tiếc, có nhiều thứ không nhất định phải dùng kỹ năng mới có thể tra ra đấy.” Tạ Hoành Quân gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Dịch, lạnh lùng nói: “Mày rốt cuộc làm sao biết tao giết An Văn? Lại còn biết rõ về phân cân thác cốt thủ. Tao hết thảy đã bố trí rất tốt, mày không lý nào có thể nhìn ra được.” Thẩm Dịch cười lạnh: “Chẳng hiểu mày lấy tự tin từ đâu ra, trên thực tế vấn đề của mày đầy rẫy. Tao cơ hồ ngay từ đầu đã phát hiện mày có vấn đề.” “Không có khả năng!” Tạ Hoành Quân kêu to lên. “Không có khả năng?” Thẩm Dịch đi về phía trước một bước: “Mày có biết trên người An Văn bị bao nhiêu vết thương hay không? Tổn thương trên người nàng nhiều đến nỗi căn bản đã không phải bất luận kẻ nào có thể thừa nhận. Tạ Hoành Quân, mày tới nói tao biết, dạng chiến đấu gì mới có thể khiến một cô gái bị đánh gãy cổ rồi vẫn tiếp tục chiến đấu, mà còn chiến đấu đến mức mỗi một tấc xương cốt trên người đều đứt rời.” Tạ Hoành Quân a một tiếng, há to miệng.

Gã hoàn toàn không ngờ vẫn còn một vấn đề như vậy.

Thẩm Dịch cười lạnh nói: “Mày rất thông minh, dùng một lời hoa ngôn chân thật để lừa gạt tao. Đúng là mày và An Văn đã đụng phải Jardine Bornet, cũng xác thực đánh với gã một hồi, hơn nữa phần cổ An Văn đích thực trúng một kích trí mạng của Jardine Bornet. Nhưng chính là như thế tao mới nghĩ mãi không rõ, nếu như An Văn đã mất đi lực chiến đấu, vì lẽ gì sau đó nàng còn phải chịu nhiều tổn thương như vậy? Nguyên nhân cũng chỉ có một: nàng bị hành xác. Như vậy ai làm? Jardine Bornet? Không, không thể nào là gã. Gã căn bản làm không được, dù đúng là gã đả thương cả hai người, nhưng chính bản thân gã cũng bị thương, cho nên lúc đó gã chỉ đành bỏ đi mà không thể hạ sát thủ. Điểm này lúc tao chiến đấu cùng Jardine Bornet đã được chứng thực —— tay phải gã sử dụng không linh hoạt, là bộ dạng bị tổn thương.”

Tạ Hoành Quân cười khổ: “Đúng vậy, đó là bị tao cắt đứt, hơn nữa rất khó bị trị hết.” “Cho nên thực lực Bornet bị ảnh hưởng lớn, kết quả bị chúng ta giết chết.” Thẩm Dịch thở dài nói: “Jardine Bornet bị thương, mày lại còn sống, gã làm sao có thể dưới tình huống đó mà đi tra tấn An Văn. Nhưng An Văn đích thật là bị người tra tấn đến chết đấy, mày nói xem tao không nghi ngờ mày thì còn nghi ai?” Tạ Hoành Quân há to miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Gã tự cho là thông minh, không nghĩ tới vẫn còn tồn tại một cái lỗ thủng to tướng rõ ràng như vậy, thế nên trong nhất thời lòng tin bị đả kích nặng nề.

Nghĩ nghĩ, gã nói: “Vậy làm sao mày biết tao xài phân cân thác cốt thủ?” “Chẳng lẽ An Văn không nói mày biết, tao làm sao phá di hoa tiếp mộc ở chỗ rừng cọ à?” Tạ Hoành Quân khẽ giật mình.

Sau một khắc hắn kêu to lên: “Hóa ra lúc mày ở Huyết Tinh đô thị đã nghiên cứu qua tư liệu nơi đó bán ra, rất nhiều thứ nắm rõ trong lòng bàn tay đúng không? Khó trách An Văn nói mày vô cùng giảo hoạt, làm việc luôn lo trước khỏi hoạ. Huyết thống, kỹ năng, công pháp trong Huyết Tinh đô thị lấy ngàn mà tính, vậy mà mày có thể nghiên cứu qua từng cái từng cái một. Mạo hiểm giả Nam Khu xài di hoa tiếp mộc chính là bị mày phân tích ra nhờ thế phải không? Mày cũng là dùng phương pháp tương tự để nhận ra đặc điểm tổn thương của phân cân thác cốt thủ, cho nên đoán được công pháp của tao!” “Không đúng hoàn toàn. Kỹ năng khác công pháp, kỹ năng di hoa tiếp mộc trong cửa hàng có bán ra, tao có thể dễ dàng tìm đến tài liệu tương quan. Nhưng công pháp cần bí tịch mới có thể tu luyện, mà bí tịch lại không mua được từ cửa hàng, trong đó chỉ nói sơ lược về công pháp, bởi vậy tao hiểu về phân cân thác cốt thủ không được bao nhiêu. Cho nên mới đầu, tao nghĩ ngươi có lẽ xài kỹ năng đoạn xương nào đó.” “Vậy về sau mày làm sao biết được?” Thẩm Dịch ánh mắt lộ ra một tia trào phúng: “Rốt cuộc công pháp dùng để làm gì, do chưa từng tu luyện qua nên tao cũng không rõ lắm. Nhưng có nhiều thứ, chưa hẳn nhất định phải dùng qua mới có thể biết. Trong đô thị Huyết Tinh, thuộc tính thuộc về trụ cột, kỹ năng thuộc về công kích, dị năng thuộc về phụ trợ, thiên phú thuộc về phát huy sở trường cá nhân, huyết thống có được năng lực đặc thù tùy chủng tộc, thuộc về cường hóa. Như vậy công pháp sẽ là thứ gì đây? Căn cứ một ít tình huống tao biết từ trước đến giờ, tao nghĩ nó hẳn là chia thành hai bộ phận. Một loại là tâm pháp, tăng lên thuộc tính. Một loại là kỹ xảo, tăng lên kỹ xảo chiến đấu. Đương nhiên, có thể còn có loại khác, tao không rõ lắm, nhưng công pháp của mày, chính là một loại kỹ xảo chiến đấu đặc thù. Nó là một loại phương thức chiến đấu đặc thù nằm giữa đòn công kích bình thường và công kích bằng kỹ năng, sắc bén hơn đòn công kích bình thường, rồi lại yếu kém hơn công kích bằng kỹ năng… Xương cốt của An Văn gãy quá nhiều, tao tìm khắp trí nhớ, cũng không nghĩ ra Huyết Tinh đô thị có loại kỹ năng nào tạo thành loại tổn thương trình độ này, hơn nữa với một người đã bị khống chế, cũng không có tất yếu lãng phí tinh thần lực sử dụng kỹ năng tiến hành tra tấn. Cho nên về sau tao nghĩ tới công pháp. May mắn là, tao và mày đều là mạo hiểm giả độ khó ban đầu. Với mạo hiểm giả độ khó ban đầu mà nói, có thể có được công pháp đã không dễ dàng, muốn có công pháp cao cấp còn khó hơn, bởi vậy, phạm vi phán đoán của tao liền nhỏ đi rất nhiều. Phân cân thác cốt thủ của mày lại là đặc biệt ra tay nhằm vào cốt cách thân thể, năng lực đặc biệt, tao nghĩ muốn không đoán ra được còn khó hơn lên trời.” Tạ Hoành Quân ngẩn ngơ, không thể tưởng được Thẩm Dịch dĩ nhiên là nhờ vậy mà nhìn ra.

Có một số việc thoạt nhìn huyền diệu, vừa nói toạc ra kỳ thật cũng rất đơn giản.

Nhưng chính là đơn giản như thế, lại không phải ai cũng có thể làm được.

Thời khắc này Tạ Hoành Quân bình tĩnh thở dài một tiếng: “Kỳ thật tao cũng không muốn như vậy, nhưng vấn đề là Huyết Tinh đô thị lại bức chúng ta tự giết lẫn nhau a, tao không giết ả, có khi người chết đúng là bản thân.” Ôn Nhu hừ lạnh: “Quả nhiên là vì xếp hạng.” “Đương nhiên, bằng không thì còn có thể là vì cái gì?” Tạ Hoành Quân chính khí lẫm liệt hỏi vặn lại. “Vậy ngươi nằm trong danh sách gạt bỏ rồi à?” Ôn Nhu tiếp tục hỏi.

Không nghĩ tới Tạ Hoành Quân lại lắc đầu: “Không nằm trong danh sách gạt bỏ thì không thể giết người sao? Tao sợ đến lúc đó đã muộn. Tao bây giờ xếp thứ mười hai Đông Khu, trước kia là thứ mười lăm, vừa vặn thoát ly gạt bỏ danh sách. Nhưng ai cũng đều biết chỉ cần một phút thi đấu còn chưa chấm dứt, có lẽ phút sau sẽ có biến hóa. Tao không muốn đợi đến phút cuối cùng xuất hiện biến hóa mới động thủ. Tao sợ đến lúc đó muốn ra tay cũng không kịp a! Thời điểm tao đụng phải An Văn, Đông Khu còn người, chiếu theo tiến độ khu vực đứng nhất hiện nay, tuyệt không khả năng rơi xuống sau cùng. Nhưng có khả năng rơi xuống thứ hai, thứ ba. Tự chính mình cũng có khả năng bị người mau đuổi theo. Nhưng nếu tao giết chết mấy người, có thể an ổn tiến Top , mắc gì không hạ thủ. Khi người của chúng ta đã đủ ít, tổng xếp hạng lại đang đứng đầu, những người khác cũng sẽ không xuống tay với người mình, có cái gì không tốt!? Chúng ta hoàn toàn có thể chân thành hợp tác, không cần tiếp tục đề phòng lẫn nhau! Tao đây là đang cống hiến cho Đông Khu, dùng phương pháp giết đi một ít tai họa ngầm để cân đối nghi kỵ nội bộ, mọi người cùng nhau cố gắng a!” Nói đến đây, Tạ Hoành Quân gân cổ rống to hết mức, gương mặt hoàn toàn biến hình.

Bọn người Hồng Lãng Ôn Nhu nghe được hai mặt nhìn nhau.

Đã từng gặp vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ mà vẫn còn hiên ngang lẫm liệt như thế.

Bóng tối trong tâm trí con người, lúc phát huy đến mức tận cùng thường thường có thể vượt xa tưởng tượng, mà Tạ Hoành Quân ở đây, không hề nghi ngờ chính là loại người vì sinh tồn bất chấp thủ đoạn, chỉ có điều người này cũng rất có nghề vặn vẹo ngôn từ, thiếp vàng trên mặt.

Hồng Lãng càng là hận đến hàm răng cắn chảy máu.

Hắn đúng là có chút cảm tình với An Văn đấy, tuy nói khoảng cách đến tình yêu khắc cốt minh tâm còn xa xôi, nhưng cũng có phần động đậy tâm tư chút ít.

Ngược lại là Thẩm Dịch liên tục gật đầu sau khi nghe được lời của Tạ Hoành Quân: “Trách không được. Lúc tao dùng Tinh Thần Tham Sát nhìn mày, phát hiện xếp hạng của mày một mực chưa từng xuống quá mười lăm hạng đầu của Đông Khu, đây cũng là một nguyên nhân khiến tao không thể nào xác định động cơ của mày. Không nghĩ tới mày dĩ nhiên là dùng lý do phòng ngừa vạn nhất mà động thủ với chính người mình. Ha ha, con người một khi đã bắt đầu hèn hạ, thực sự có rất nhiều thứ hoàn toàn không cách nào hiểu thấu, không cách nào tính toán a. Ngay từ hôm đầu tiên, chính tao từng suy đoán sẽ có kẻ xuống tay với người nhà, nhưng lúc đó tao phạm phải một sai lầm, đó là chỉ chú ý những người trong danh sách gạt bỏ, mà bỏ quên những nhân vật cận kề gạt bỏ kia. Mày đã dạy cho tao một bài học, khiến tao hiểu được cái gì chân chính gọi là nhân tâm khó lường, lòng dạ rắn rết, tao phải cám ơn mày.” Mọi người luôn có thói quen, dùng bụng ta suy bụng người.

Đáng tiếc là, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không thể nào suy ra khí độ trong đó; dùng lòng quân tử đo bụng tiểu nhân, cũng không cách nào lường được ác độc bên trong.

Thẩm Dịch trước đó quả thật nghĩ không tới, có người dù không tiến vào danh sách gạt bỏ, vẫn làm ra hành vi hạ thủ người mình, càng không ngờ rằng Tạ Hoành Quân không bị phát hiện cũng biết chạy trốn, thật sự là về phương diện này phán đoán của hắn thiếu sót nghiêm trọng. “Đã như vậy, sao ngươi không trực tiếp giết nàng, ngược lại muốn tra tấn nàng?” Ôn Nhu không hiểu hỏi.

Nếu chỉ là vì xếp hạng, Tạ Hoành Quân thật sự không có lý do làm như vậy.

Không chờ Tạ Hoành Quân trả lời, Thẩm Dịch đã nói nói trước: “Bởi vì hắn muốn bức An Văn giao ra tất cả trang bị, tối đại hóa lợi ích. Môn công pháp phân cân thác cốt thủ này, chỗ tốt lớn nhất không phải ở tính sát thương của nó, mà là tính tê liệt. Anh đoán hắn làm loại chuyện này không chỉ một lần hai lần.” Tạ Hoành Quân ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn nhìn Thẩm Dịch, gã đột nhiên cười lên ha hả.

Gã cười lớn lối như thế, đắc ý như thế, cho nên có chút thở không nổi.

Hắn cười to nói: “Mày nói không sai, giết chết một mạo hiểm giả, chỉ có thể đạt được một kiện di sản ngẫu nhiên. Nhưng bức bách một mạo hiểm giả, có thể đạt được toàn bộ. Tao đương nhiên muốn tối đại hóa thu hoạch! Sau khi tao và An Văn bức lui Jardine Bornet, thừa dịp ả không chú ý liền hạ thủ, buộc ả giao ra tất cả trang bị. Có điều ả điếm này rất ương ngạnh, tao cứ đánh gãy từng đoạn từng đoạn xương cốt của ả, tra tấn ả, nghe ả rên rỉ, tao thích nghe giọng đàn bà kêu thảm trước khi chết. Mày sẽ không thể biết cảm giác hưởng thụ của nó như thế nào, nhưng đáng tiếc bị người của mày phát hiện, tao không kịp giết ả, đành phải…” Nói đến đây, trên mặt Tạ Hoành Quân đã lộ ra thần sắc tư vị mê say. “Tên khốn kiếp nhà ngươi!” Hồng Lãng thét lớn, muốn xông tới giết Tạ Hoành Quân, lại bị Kim Cương gắt gao ôm chặt, không chịu buông tay.

Bất quá lúc này Tạ Hoành Quân đã hoàn toàn không để ý.

Gã chỉ nhìn Thẩm Dịch: “Bất quá tao vẫn nghĩ mãi không rõ, những lời mày nói cũng chỉ là phỏng đoán, làm sao có thể căn cứ một điểm đáng ngờ liền xác định tao là hung thủ a?” Thẩm Dịch từ trong Huyết Tinh văn chương xuất ra mẩu tên độc: “Không chỉ một điểm đáng ngờ. Cái tên độc này, là tao tìm được trong ngõ hẻm, đã bị sử dụng qua. Khiến tao không nghĩ ra là, tên độc là vũ khí loại ném, thế nên điểm rơi của nó, hẳn là phải cách người sử dụng một khoảng nhất định. Vậy tại sao cái tên độc này, lại bị phát hiện bên cạnh thân thể An Văn đi a? Hơn nữa tên độc rõ ràng đã bị sử dụng qua, nhưng thời điểm tao cầm tới tay, lại được Huyết Tinh văn chương nhắc nhở còn có thể tiến hành ném lần nữa, chỉ là độc tính tiêu trừ, đây là đạo lí gì? Cho nên ý niệm đầu tiên nảy sinh trong đầu tao chính là: Lúc An Văn bị công kích, nàng vẫn kịp làm ra phản công. Nhưng thực sự không phải là ném… Điều này nói rõ lúc ấy nàng đã không cách nào ném tên độc ra, mà người kia đã ở ngay bên cạnh, nàng chỉ là… làm ra phản kháng cuối cùng…” Thẩm Dịch lạnh lùng chằm chằm vào Tạ Hoành Quân: “Thương thế của mày không phải do Jardine Bornet gây ra, mà là bị An Văn đả thương, chính tao trong lúc trị liệu cho mày đã phát hiện thân thể của mày có dấu vết trúng độc.” Tạ Hoành Quân ngơ ngác nhìn tên độc kia, nửa ngày mới nở nụ cười khổ: “Ả điếm thúi kia, lúc tao ra tay liền đâm tao một cái, dù tao đã bẻ gãy tay ả nhưng bản thân cũng bị trúng độc. Không nghĩ tới lại bị mày nhìn ra. Đã có hai điểm này, khó trách mày có thể xác nhận là tao làm. Mày nói không sai, tao đích xác quá tự mãn, lộ ra chân ngựa lớn như vậy mà vẫn không phát giác.” “Không, dù là vậy, tao cũng không lập tức xác định là mày.” Thẩm Dịch lắc đầu: “Tao còn hi vọng phỏng đoán của tao là sai lầm, cho nên tao lại làm một lần chứng thực cuối cùng.” “Như thế nào chứng thực?” Tạ Hoành Quân không nghĩ ra.

Thẩm Dịch trả lời: “An Văn.” Tất cả mọi người ngẩn ngơ.

Thẩm Dịch thở dài: “Còn nhớ rõ trước khi An Văn chết, tao bảo nàng giao dịch tên độc cho tao không? Lúc ấy tao mở ra công năng của Huyết Tinh văn chương. Kỳ thật lúc ấy tao mở ra không phải là công năng giao dịch, mà là công năng ghi chép, chỉ cho một mình nàng chứng kiến. Tao đã viết trên đó, nếu là Jardine Bornet hại nàng, nháy mắt một cái, nếu là mày xuống tay, nháy mắt ba cái…” Theo Thẩm Dịch trình bày, một màn An Văn trước khi chết, động tác liên tục nháy mắt của nàng lập tức hiện lên trước mắt mọi người.

Tạ Hoành Quân bất đắc dĩ buồn bã than một tiếng.

Gã nằm mơ cũng thật không ngờ, Thẩm Dịch dĩ nhiên là dùng loại phương thức này làm ra chứng thực cuối cùng. “Vậy sao lúc đó anh không nói ra, để chúng ta cùng lên giết hắn báo thù cho An Văn?” Ôn Nhu liền vội hỏi.

Thẩm Dịch thở dài một tiếng: “Bởi vì anh phát hiện… Kỳ thật phân cân thác cốt thủ đúng là năng lực thích hợp nhất đối phó Vạn Từ Vương..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio