Vô Tận Đan Điền

chương 132: mê mang điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cười lạnh một tiếng, hắn đánh ra một quỷ trảo, mang theo mọi người theo sát đám người Nhiếp Vân tiến vào cửa đá.

- Khí thể sền sệt, không ngờ lại hạn chế tinh thần lực lan tràn.

Trong lúc nghi hoặc Nhiếp Vân đột nhiên nghe thấy tiếng ngạc nhiên của phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên vang vọng.

- Ồ? Quả nhiên là thế.

Nhiếp Vân sững sờ, hắn lập tức cảm nhận khí tức tối tăm mờ mịt chung quang giống như dịch nhờn, cản trở tinh thần lực lan tràn.

vốn dựa vào tinh thần lực của hắn hiện tại hoàn toàn có thể lan tràn tới phạm vi vài trăm trượng, quan sát rõ ràng tất cả mọi thứ trong phạm vi này. Nhưng mà bây giờ chỉ có thể bồi hồi trong phạm vi ba trượng, cũng chỉ có thể nhìn rõ người gần bản thân là ai, ở phía xa lại không nhìn thấy.

Có thể hạn chế tinh thần lực, loại sương mù này, kiếp trước Nhiếp Vân cũng chưa từng nghe nói qua.

Lạc Khúc mộ này quả nhiên không đơn giản.

- Tinh thần lực thực sự bị cản trở, hiện tại ta chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng hai mươi trượng, ngươi thì sao?

Nghe thấy phụ thân nói, Lạc Chiêm Hào cũng mở miệng đáp.

- Hai mươi trượng?

Nhiếp Vân chép miệng tặc lưỡi.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy tình cảnh trong vòng ba trượng, Lạc Chiêm Hào lại có thể nhìn thấy tình cảnh trong vòng hai mươi trượng. Tuy nhiên, nếu như chính thức chiến đấu thì chưa hẳn hắn đã thua đối phương. Nhưng mà Khí Tông là Khí Tông, so với Binh Giáp cảnh hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt.

Tuy nhiên, ngẫm lại Nhiếp Vân cũng hiểu rõ. Cường giả Khí Tông câu thông tự nhiên, có được tự nhiên chi nhãn, tự nhiên chi nhĩ. Tinh thần lực có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phương viên mười dặm. Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi hai mươi trượng đã bị áp chế rất lớn rồi.

- Chúng ta đi gần lại, nắm tay nhau, bằng không một khi thất lạc, muốn tìm lại sẽ rất là phiền phức.

Nhiếp Vân biết rõ, cho dù là Khí Tông ở đây cũng chỉ có thể nhìn rõ phạm vi hai mươi trượng, cho nên mới mở miệng đề nghị như vậy.

- Được.

Mọi người cũng hiểu đạo lý này, cho nên vội vàng nắm tay nhau.

Nhiếp Vân đang muốn tìm người lại đột nhiên cảm thấy một bàn tay mềm mại, trơn bóng, yếu đuối nhét vào bàn tay mình.

Bàn tay này không lớn, lòng bàn tay lại có chút mồ hôi, cho thấy chủ nhân của bàn tay này chính là nữ nhân duy nhất trong đám người, Lạc Khuynh Thành.

- Chúng nắm tay... Không thể bị lạc.. Đây là lời ngươi nói nha.

Quay đầu nhìn lại thì đã thấy khuôn mặt Lạc Khuynh Thành hồng lên, không dám nhìn vào hắn.

- Ha ha.

Nghe thấy nàng nói vậy, Nhiếp Vân cũng không có ý tứ rút lại, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của nữ hài, sáu người cùng đi một chỗ.

- Khu vực này có lẽ không lớn, chúng ta đi nhanh một chút. Nếu như bị đám yêu nhân phía sau đuổi kịp thì sẽ phiền phức lớn.

Sáu người cùng năm tay tiến lên, như vậy mới cam đoan không bị lạc. Nhiếp Vân phân phó một tiếng, lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Nơi này vô cùng quỷ dị, khó có thể bảo đảm những người kia đã sớm có chuẩn bị. Một khi bọn chúng gặp đám người Nhiếp Vân, như vậy sẽ thảm.

Mọi người cũng biết đạo lý kia, cho nên đồng thời gật đầu, nhanh chóng đi về phía trước.

Một đoàn người đi chừng nửa giờ mới dừng lại.

- Ồ? Không đúng, sao chúng ta đi lâu như vậy, dựa theo đạo lý mà nói có lẽ đã sớm rời khỏi khu vực này, vì sao lại còn ở bên trong? Có phải là đi sai hay không?

Nhiếp Vân là người phát hiện ra chỗ không đúng đầu tiên.

Tuy rằng mọi người cầm tay, nhưng mà tốc độ cũng không chậm, nửa giờ có thể đi được hơn mười dặm đường. Lạc Khúc mộ được tạo ra dưới mặt đất, nếu như đào đường hầm dài như vậy, khối lượng công trình cũng quá lớn a.

Cho nên rất hiển nhiên khí thế tối tăm mờ mịt này chính là một loại trận pháp đặc thù, rơi vào trong đó sẽ khiến cho người ta không rõ phương hướng, đi vào sẽ không ra được.

- Con nói như vậy ta cũng mới chú ý ra, dường như chúng ta lại vòng lại. Mọi người đi theo ta.

Nhiếp Khiếu Thiên cũng ý thức được chỗ hkoong đúng, đột nhiên kéo mọi người đi về một bên, đi vài bước đã nhìn thấy một tấm bia đá cực lớn xuất hiện trước mắt.

- Trước đó khi chúng ta đi ngang qua ta đã phát hiện ra tấm bia đá này. Chẳng qua lúc đó cách xa cho nên không thấy rõ chữ viết bên trên, không ngờ đi một vòng lại trở lại.

Nhiếp Khiếu Thiên nói.

- Trước đó đã nhìn thấy?

Nhiếp Vân sững sờ, lập tức nhìn về phía bia đá. chỉ thấy bên trên bia đá có ghi ba chữ lớn như rồng bay phượng múa.

Mê mang điện.

- Mê Mang điện? Chẳng lẽ nơi này là nơi làm cho chúng ta mê mang hay sao?

Nhiếp Vân sững sờ.

Cái tên này cũng quá quái dị a.

- Mau nhìn, ở dưới còn có bốn hàng chữ.

Trong lúc ngây người, bàn tay nhỏ bé trong tay hắn đột nhiên niết lòng bàn tay hắn, Lạc Khuynh Thành gấp gáp nói.

- Còn nữa sao?

Nhiếp Vân cúi đầu nhìn lại, quả nhiên bên dưới ba chữ Mê mang điện có bốn hàng chữ nhỏ.

- Mười năm sinh tử lưỡng mang mang, mê mang điện lý tẩu đoạn tràng. Yếu vấn lộ tòng na lý hoa. Nội tâm thâm xử hữu minh đường.

- Nội tâm thâm xử hữu minh đường? Chẳng lẽ là ý bảo chúng ta tĩnh tâm tìm kiếm?

Nhìn thấy dòng chữ nhỏ cuối cùng, Nhiếp Vân nhíu mày.

- Tĩnh tâm tìm kiếm lại, thế nhưng sao có thể tìm được? Đi nơi nào tìm đây?

Dường như Lạc Chiêm Hào cũng không quá lạc quan, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng.

Tổ tiên Lạc Khúc của hắn làm cửa đá đã đủ khó khăn, còn làm ra mê mang điện, đây là chủ tâm làm cho hậu đại không vào được a.

- Nếu không chúng ta chia nhau ra tìm?

Lạc Chiêm Hào nói.

- Không được. Nếu như chia nhau ra tìm, một khi không cẩn thận sẽ gặp phải đám yêu nhân kia, chúng ta ngay cả khi ở cùng nhau, tự bảo vệ mình cũng khó khăn chứ đừng nói là tách ra.

Nhiếp Vân trực tiếp không đồng ý với đề nghị này.

- Cần phải nhanh một chút, nếu như để cho Yêu tộc vào trước, như vậy có vào Lạc Khúc mộ cũng không còn ý nghĩa nữa.

Lạc Chiêm Hào nói tiếp.

Lần này mục đích của yếu tới Lạc Khúc mộ chính là tìm kiếm bảo tàng đối phó Yêu tộc. Nếu như bọn hắn còn ở trong mê mang điện mà chưa đi ra được, nếu như để cho người Yêu tộc ra ngoài trước, như vậy còn đối phó cái rắm a.

Cửa đá mở ra lại làm mai mối cho người khác, đến lúc đó Lạc Thủy Thành diệt vong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Để cho ta suy nghĩ một chút.

Nghe thấy Lạc Chiêm Hào nói như vậy, Nhiếp Vân cũng biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng. Hắn đứng trước bia đá, đau khổ suy tư một hồi, rốt cuộc cũng không nghĩ ra cái gì. Hắn đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi, chúng ta chia nhau ra cũng đường. Tuy nhiên trước đó để ta để lại dấu hiệu trên thân mỗi người, như vậy cũng tiện tìm mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio