Vô Tận Đan Điền

chương 1383: nam cung khiếu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Rất tốt, xem ra còn có người ngứa da, hôm nay lão tử liền để cho ngươi biết, lúc nào có thể ngoi đầu lên, lúc nào không thể ngoi đầu lên...

Thanh niên không nghĩ tới rõ ràng lần nữa toát ra cái cứng đầu, khóe miệng toét ra, lộ ra hàm răng trắng noãn, đột nhiên thân thể khẽ động, một cái tát rút qua Nhiếp Vân.

Bành!

Bàn tay hắn còn không có rơi xuống trên mặt Nhiếp Vân, ngực đột nhiên đau xót, cả người lập tức nằm rạp trên mặt đất, nôn mửa liên tục, rất hiển nhiên, vừa rồi Nhiếp Vân ra tay tốc độ quá nhanh, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, đã trúng chiêu.

- Ân?

Chứng kiến Thiên Tiên cảnh hậu kỳ bị một cước đá gục xuống, thiếu chút nữa tử vong, Kỷ Cường trưởng lão kia đột nhiên mở mắt tam giác, bắn ra một đạo tinh quang.

- Tiểu tử, ngươi là người nào? Dám với ra tay đệ tử Vân Vũ Tông, chẳng lẽ không sợ chết sao?

Kỷ Cường trưởng lão không giống thanh niên lỗ mãng như vậy, vừa nói liền bước ra, mỗi đi một bước, khí tức La Tiên trên người liền dày đặc một phần, liên tục vài bước, để cho Nhiếp Vân đã có chút không thở nổi.

- Kỷ Cường lão đầu, ngươi uy phong thật to, như thế nào, ngay cả đệ tử của ta cũng muốn giết?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, đằng sau đám người, một lão giả gào thét bay tới.

Vèo! đứng ở trước Nhiếp Vân, ngăn trở lực lượng của Kỷ Cường.

- Phiền Lạc? Đây là đệ tử của ngươi? Sao ta chưa nghe nói qua?

Con mắt Kỷ Cường nheo lại.

- Là đệ tử ta vừa thu nhận, như thế nào, chẳng lẽ muốn cùng ta đánh một chầu?

Phiền Lạc cười lạnh, ngữ khí cũng không nhường cho.

Mục đích lần này của Nhiếp Vân là nghĩ biện pháp lẫn vào Vân Vũ Tông, tạm thời không muốn cùng người của Vân Vũ Tông gây ra mâu thuẫn quá lớn, linh hồn khẽ động liền phóng xuất ra Phiền Lạc trưởng lão.

Động tác của hắn cực kỳ che giấu, lại ở đằng sau đám người, mặc dù Kỷ Cường trưởng lão, cũng không có phát giác.

Phiền Lạc là bị hắn dùng thiên phú Đầu Độc sư đầu độc, như trước có được ý chí tự chủ, không phải cái xác không hồn, biết rõ thân phận chân thật của Kỷ Cường, đối với hắn cũng không khách khí.

- Phiền Lạc, ngươi rất tốt, hãy đợi đấy!

Con mắt híp thoáng một phát, tựa hồ biết rõ Phiền Lạc trước mắt không nên gây, lúc này không nói thêm gì nữa, để cho thanh niên Thiên Tiên cảnh trung kỳ còn lại kia lần nữa đoạt hai ngọc bài.

Về phần thanh niên bị Nhiếp Vân một cước đạp thiếu chút nữa chết, ngọc bài trên người đã bị Phiền Lạc cầm ở trong tay.

Bởi vì hai phe tranh chấp, không ai dám nói nửa câu nói nhảm, chỉ chốc lát Truyền Tống Trận hào quang lập loè, vận chuyển lên.

Hô...

Bảy người ba mã đồng thời bị truyền tống đến Truyền Tống Trận trước Ngạo Võ Sơn.

Hai thương khách may mắn không có bị cướp bóc, chứng kiến hai phe thế như nước với lửa, không dám dừng lại, tất cả đều xám xịt ly khai.

- Phiền Lạc, cái này là đệ tử của ngươi, vừa mới bắt đầu cũng chỉ có thể tiến vào ngoại môn, thuộc về ta quản hạt, ta nhìn ngươi có thể một mực bảo vệ hay không!

Quay đầu liếc nhìn Nhiếp Vân, tựa hồ ghi nhớ dung mạo của hắn dưới đáy lòng, hừ lạnh một tiếng, cỡi Giao Long mã cùng hai thanh niên còn lại bước nhanh rời đi.

- Kỷ Cường này là người nào?

Bọn hắn vừa ly khai, Nhiếp Vân nhíu mày hỏi.

- Hồi bẩm chủ nhân, Kỷ Cường này giống như ta, cũng là Chấp Sự trưởng lão, ta phụ trách Tàng Thư Các, hắn phụ trách sự tình điều phối đệ tử!

Phiền Lạc nói.

- Điều phối nhân sự?

Nhiếp Vân hỏi:

- Hắn nói ta chỉ có thể vào ngoại môn là có ý gì?

- Đệ tử Vân Vũ Tông, mặc kệ có quan hệ gì, mới đầu chỉ có thể vào ngoại môn, đạt được công huân nhất định, mới có thể thuận lợi tấn cấp, trở thành đệ tử nội môn, cuối cùng mới có tư cách được trưởng lão, cường giả thu làm chân truyền!

Phiền Lạc giải thích một câu.

- Bất quá, chủ nhân ngươi không cần lo lắng, qua một hồi chúng ta tiến vào tông môn, ta sẽ nộp lên công huân cho ngươi, để ngươi trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp nhờ bằng hữu an bài ngươi đến Đan Dược Điện, thuận tiện làm việc!

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

Quy củ lại nghiêm mật cũng có lỗ thủng, không ở ngoài lợi ích, nhân tình, Phiền Lạc nói như vậy là đã có chủ ý.

Minh bạch những cái này, Nhiếp Vân cũng không nghĩ nhiều, lúc này theo Phiền Lạc đi đến Ngạo Võ Sơn.

Ngạo Võ Sơn là sơn mạch cao nhất Ngạo Võ Châu, chừng hơn năm ngàn trượng, trên ngọn núi vân vũ hóa thành hàn tuyết, xây dựng ra thế giới băng tinh.

Dọc theo thềm đá một trước một sau, rất nhanh một tông môn nguy nga xuất hiện ở trước mặt hai người.

- Hội tụ phong vân, hái vân hóa vũ... trận pháp thật lợi hại!

Chứng kiến tông môn này, con mắt của Nhiếp Vân sáng ngời, không khỏi tán thưởng.

Địa phương tông môn này thành lập hội tụ chu thiên đại thế, rút ra linh khí phương viên mấy trăm vạn dặm, hình thành Âm Dương giao hòa, ở trong tông môn đại trận, ánh mặt trời sung túc, bốn mùa như xuân, căn bản cảm giác không thấy rét lạnh chút nào, cùng thế giới Băng Hàn trên sườn núi, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Có thể ở trên núi thành lập trận pháp lớn như vậy, đủ thấy tổ sư khai phái của Vân Vũ Tông chẳng những thực lực mạnh mẽ, đối với trận pháp cũng cực kỳ tinh thông.

- Loại trận pháp này sau khi tiến vào rất khó ra, nhưng sẽ có mệnh môn, chỉ cần tìm được chỗ này, nguy hiểm sẽ giảm xuống không ít...

Thiên Nhãn vận chuyển xem trọn đại trận, Nhiếp Vân âm thầm phân tích.

Vân Vũ Tôi Thể dịch là vật trân quý nhất Vân Vũ Tông, một khi trộm lấy, nhất định sẽ gây ra rối loạn thật lớn, cho nên trước khi hành động, nhất định phải tìm tốt đường lui, thuận tiện đào tẩu.

Ô ô ô ô!

Ngay thời điểm Nhiếp Vân cẩn thận quan sát Vân Vũ Tông đại trận, đột nhiên sau lưng vang lên thanh âm nức nở nghẹn ngào, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục đệ tử Vân Vũ Tông, đi nhanh từ dưới núi bay vút lên.

Rất nhiều đệ tử giơ lên một cái giường êm thon dài, phía trên có một thanh niên đang dựa vào, nhắm mắt dưỡng thần.

- Chủ nhân, mau tránh ra, đây là... tông môn chân truyền đại đệ tử, Nam Cung Khiếu! Làm người bá đạo vô lễ, tốt nhất không nên đắc tội!

Chứng kiến thanh niên này, Phiền Lạc biến sắc, vội vàng kéo Nhiếp Vân tránh ra.

- Chân truyền đại đệ tử?

- Vị Nam Cung Khiếu này tuy thực lực chỉ có nửa bước La Tiên cảnh, nhưng sức chiến đấu ngay cả ta cũng không dám đối cứng, cực kỳ lợi hại, hơn nữa... Hắn là một vị Phong Hành sư duy nhất của tông môn!

Cùng Nhiếp Vân đứng ở bên thềm đá, Phiền Lạc lặng lẽ truyền âm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio