Vô Tận Đan Điền

chương 1674: là các ngươi bức ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đạm Đài Sang Vũ còn chưa nói hết, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, lập tức một lão giả đi nhanh tới, trong mắt sát ý khó có thể che dấu.

Lão tổ của Hoàng Phủ gia tộc!

Hoàng Phủ Kỳ bị ép quỳ xuống, để cho hắn nổi trận Lôi Đình, lúc này thấy thiếu niên xuất hiện liền nhịn không được nữa, trực tiếp vọt vào.

- Đạm Đài Sang Vũ, thằng này là vật gì? Lời hắn nói là ý của ngươi?

Mặc kệ Hoàng Phủ lão tổ, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Sang Vũ, trong mắt có lửa giận thiêu đốt.

Bái kiến không ít bội bạc, nhưng dám quang minh chính đại bội bạc như vậy, thật đúng là lần đầu tiên gặp.

- Hoàng Phủ lão tổ nói, là ý của chúng ta, Nhiếp Vân, ngươi cũng không cần hung hăng càn quấy, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, ha ha!

Hoàng Phủ Kỳ cười ha ha, trong mắt hiện lên hào quang ác độc.

Lão tổ là cường giả Tiên Quân, tự mình ra tay, thằng này khẳng định hẳn phải chết, ở trước khi chết có thể phát tiết ra sỉ nhục, là sự tình hắn mong đợi nhất.

- Tốt, tốt! Xem ra các ngươi sớm đã có quyết định!

Nghe được Hoàng Phủ Kỳ nói, chứng kiến mấy vị gia chủ khác biểu lộ, Nhiếp Vân hiểu được, ánh mắt lạnh như băng.

- Ta vốn nghĩ các ngươi có thể thủ tín, cho các ngươi cơ hội, hiện tại xem ra, ta quá ngây thơ rồi!

- Luôn mồm đọng Linh giới ở bên miệng, trên thực tế cả đám lại là người nhu nhược không dám chiến đấu, ký thác hi vọng vào trên người một nữ hài, thật sự là buồn cười!

- Vì nàng ta có thể đáp ứng bất cứ chuyện gì, thậm chí đi tìm Tu La Vương quyết chiến, nhưng tiếc, các ngươi lại là rùa đen nhát gan sợ chết, chỉ hy vọng Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo, để giảm bớt áp lực, không đi quản người khác chết sống!

- Thập đại gia tộc, uy phong thật to, một đám cho mặt không biết xấu hổ, thuận tâm ý của ta thì thôi, các ngươi đã không thuận tâm ý của ta, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay các ngươi làm sao ngăn trở ta tiếp Lăng Nguyệt đi!

- Ha ha! Minh bạch nói cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, Đạm Đài Lăng Nguyệt ta tiếp định rồi! Các ngươi đã không biết xấu hổ, ta cũng không có gì phải khách khí, đây là các ngươi bức ta!

Thét dài một tiếng, Nhiếp Vân trở nên cuồng vọng không bị trói buộc, mở trừng hai mắt, Bắc Đẩu kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay, một đạo quang mang gào thét, thẳng tắp đâm tới Hoàng Phủ Kỳ.

- Bọn chuột nhắt, dám ra tay ở trước mặt ta, gan chó thật lớn!

Hoàng Phủ lão tổ không nghĩ đến thiếu niên này chứng kiến cường giả Tiên Quân xuất hiện, lại mặt không đổi sắc, hơn nữa còn dám ra tay, tức giận đến oa oa gọi bậy, bàn tay duỗi ra, mạnh mẽ trảo tới Nhiếp Vân.

Nhiếp Vân cố ý giảm thấp xuống khí tức của Bắc Đẩu kiếm, coi như là hắn cũng không nhìn ra chuôi kiếm này cường đại cùng đặc thù.

- Hừ!

Thấy tay của đối phương muốn chụp trường kiếm, sắc mặt của Nhiếp Vân trầm thấp, kiếm hoa run lên, một đạo kiếm quang kích xạ ra, đâm thủng Tinh Thần, mang theo lực lượng thiết cát thương khung, lộ ra mũi nhọn của Tạo Hóa Tiên khí đỉnh phong.

PHỐC!

Không hề dừng lại, bàn tay của Hoàng Phủ lão tổ bị cắt thành hai nửa, kiếm khí cũng không ngừng, như trước điên cuồng xông về trước.

Rầm ào ào!

Bay thẳng ngực của Hoàng Phủ Kỳ.

- Truyền thừa chí bảo! Ngăn cản!

Chứng kiến đối phương nhẹ nhõm cắt đứt bàn tay của lão tổ, Hoàng Phủ Kỳ hoảng sợ, đồng tử co rụt lại, tranh thủ tế luyện ra truyền thừa chí bảo.

Truyền thừa chí bảo của hắn là một đoản kiếm dài nhỏ, toàn thân lưu quang, do bảo vật đặc thù luyện chế thành, đột ngột xuất hiện ngăn ở trước mặt Hoàng Phủ Kỳ, để cho hắn nhẹ nhàng thở ra.

- Ta nói giết ngươi, ai cũng đỡ không được!

Hai mắt của Nhiếp Vân nheo lại, năm ngón tay phát lực, khí kình thẳng tắp vọt tới.

Răng rắc!

Truyền thừa chí bảo của Hoàng Phủ Kỳ kêu lên giòn vang, đã bị Bắc Đẩu kiếm xé nát, ngay sau đó PHỐC… thoáng một phát, ngực xuất hiện một cái động lớn, cảm giác linh hồn thoát ly thân hình đột ngột xuất hiện.

- Ngươi...

Nhìn một kiếm đánh nát truyền thừa chí bảo cùng trên người xuất hiện lỗ thủng, Hoàng Phủ Kỳ cảm thấy tánh mạng của mình không ngừng trôi qua, con mắt không tự chủ được khép lại.

Thẳng đến lúc này, hắn mới biết đối nghịch thiếu niên trước mắt này, là sự tình ngu xuẩn cỡ nào.

Phù phù!

Hoàng Phủ Kỳ té trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp.

Vương Tiên cảnh đỉnh phong, gia chủ của thập đại gia tộc, nhân vật đỉnh phong của Linh giới, đồng dạng sẽ chết, hơn nữa sau khi chết không khác gì người bình thường, biến thành một thi thể lạnh lùng.

- Kỳ nhi!

Hoàng Phủ lão tổ chứng kiến đối phương ở trước mặt mình đánh chết hậu bối, tức giận đến toàn thân run rẩy, trong mắt hiện đầy tơ máu, gào rú một tiếng.

- Chẳng lẽ mấy lão quỷ các ngươi chờ xem náo nhiệt sao? Cùng một chỗ động thủ giết!

- Tiểu tử này quá mức càn rỡ, phải chết!

- Không có gì thương lượng, dám giương oai ở Cửu Tiêu Cung, cho dù Tiên Quân cũng không có khả năng còn sống đi ra ngoài!

...

Ầm ầm!

Thanh âm của Hoàng Phủ lão tổ vừa dứt, trong phòng vang lên thanh âm liên tiếp, ngay sau đó uy áp nổ vang, trong đại điện nhiều ra chín vị cường giả.

Mỗi một vị đều có thực lực Tiên Quân, nhất cử nhất động mang theo uy nghiêm lớn lao.

Tiên Quân lão tổ của thập đại gia tộc, rõ ràng đều xuất hiện!

- Tốt, tốt, các ngươi đã sớm làm ra chuẩn bị, rất không tồi, Đạm Đài Sang Vũ, ngươi rất có bản lĩnh!

Nhìn thập đại Tiên Quân vây ở chung quanh, Nhiếp Vân cũng không bối rối, mà nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Đạm Đài Sang Vũ, cười lạnh.

- Mạo phạm uy nghiêm của thập đại gia chủ, đã chú định ngươi chỉ có một con đường chết! Đừng trách ta vô tình, muốn trách thì trách ngươi quá mức càn rỡ!

Đạm Đài Sang Vũ hất ống tay áo, lộ ra một tia xem thường, khẽ nói.

- Quá mức càn rỡ? Hôm nay ta liền càn rỡ cho các ngươi xem, thập đại Tiên Quân, uy phong thật to, hôm nay ta muốn nhìn một chút, các ngươi đến cùng có năng lực gì lưu ta lại!

Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, cuối cùng con mắt rơi vào trên người Đạm Đài Sang Vũ.

- Ngươi là phụ thân của Nguyệt Nhi, ta sẽ không giết ngươi, bất quá hôm nay ngươi tính toán ta, ta sẽ để cho ngươi trả giá thật nhiều, cả đời cũng không thể quên được!

Trong ánh mắt mang theo sát cơ trần trụi, chứng kiến loại ánh mắt này, Đạm Đài Sang Vũ cũng cảm giác như bị một con sói đói nhìn chằm chằm, nội tâm phát lạnh.

- Trả giá thật nhiều? Ngươi lập tức sẽ chết, còn dám hung hăng càn quấy ở trước mặt chúng ta?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio