Vô Tận Đan Điền

chương 1951: chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tranh vẽ trước mắt giống như trước, vẽ lấy sơn thủy, tuy khí thế bàng bạc, lại không có chút lực lượng chấn động nào, cũng không giống chữ to bên ngoài, mang theo lĩnh ngộ của cường giả đối với Đại Đạo, ngược lại giống như nước suối từ trong ngọn núi chảy xuôi, để cho người sảng khoái tinh thần, bất luận thấy thế nào, cũng cực kỳ bình thường, không có bất kỳ chỗ đặc thù.

Rầm rầm rầm oanh!

Trận pháp sau lưng đã xuất hiện buông lỏng, xem ra tùy thời có thể bài trừ, nhưng Nhiếp Vân đến bây giờ ngay cả một mạch suy nghĩ cũng không có, nhíu mày.

- Chẳng lẽ muốn vẽ?

Thời gian không đợi người, cũng không cần biết nhiều như vậy rồi, ngón tay dựng thẳng lên nhẹ nhàng vung vẩy.

Sưu sưu sưu sưu vèo!

Tiên lực hội tụ thành mực, trống rỗng xuất hiện ở trên trang giấy, tinh thần khẽ động, đồ án trước mắt bị hoàn mỹ vẽ lên.

Thi Họa là một trong ba ngàn thiên phú, Nhiếp Vân sớm đã mở ra toàn bộ, chưa tới nửa cái hô hấp liền vẽ ra cả bức họa, giang sơn, nước chảy hoàn toàn đồng dạng, nhìn không ra dị thường chút nào, quả thực giống như đúc, thậm chí ý cảnh so với đối phương còn muốn cao hơn một bậc.

Nhưng mặc dù vẽ một lần, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào, thật giống như bức họa này cực kỳ bình thường, không ẩn chứa võ kỹ.

- Vị chủ nhân của Thiên Huyền điện kia thiết lập nhiều cửa như vậy, không nên ở cửa cuối cùng lừa gạt ta a? Tuyệt đối có địa phương không có lý giải...

Thấy vẽ một lần cũng không có chút tác dụng nào, sắc mặt của Nhiếp Vân càng ngày càng khó coi.

Phong ấn sau lưng, khoảng cách xé mở đã không có thời gian bao lâu, nhưng hắn bây giờ ngay cả một chút đầu mối cũng không có, làm sao không để cho người phát điên?

- Ha ha, đã chưởng thứ chín, phong ấn sắp xé rách, ta nhìn ngươi còn có thể trốn ở đâu!

Ầm ầm!

Tiếng cười của Phục Nguyên truyền đến, một đạo phong ấn cuối cùng bị xé bỏ, lực lượng cuồng bạo mạnh mẽ vọt tới.

Nhiếp Vân không kịp trốn tránh, bị khí kình cuồng mãnh đánh vào trên tường, phảng phất như một cái bánh nướng áp chảo.

Thực lực của đối phương căn bản không phải hiện tại hắn có thể chống lại.

- Hừ, nói thật, thiên phú giống như ngươi, cứ như vậy chết rồi, ta thủy chung cảm thấy có chút đáng tiếc, không bằng như vậy, ngươi hiến tế linh hồn cho ta, làm nô bộc trung thực của ta, chỉ cần hoàn thành, có thể tha cho ngươi một mạng!

Đi nhanh đến, ngón tay của Phục Nguyên giơ lên, lạnh lùng nói.

- Nô bộc?

Nhiếp Vân lắc đầu:

- Nô bộc ta sẽ không làm, muốn giết cứ giết, cùng lắm thì chết, chỉ là trước khi chết, ta có một chuyện không rõ, hi vọng ngươi có thể trả lời! Ngươi bây giờ rốt cuộc là thực lực gì?

- Bớt ở chỗ này kéo dài thời gian đùa nghịch tiểu thông minh. Ngươi cho rằng còn có thể lĩnh ngộ nội dung trên bức tranh kia sao? Chê cười! Có tin hiện tại ta xé bỏ nó hay không! Một câu, làm nô bộc của ta, bằng không thì chết, ta cho ngươi mười cái hô hấp cân nhắc!

Phục Nguyên quát lạnh.

- Xé bỏ? Hủy diệt?

Không để ý tới hắn nói cân nhắc, Nhiếp Vân bị lời của hắn xúc động, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, như ngõ cụt không đường đã tìm được cửa sổ ở mái nhà.

- Ha ha! Không sai, ta làm sao không nghĩ tới... Cái gì Nhập Hóa, liền là lừa gạt người mà thôi!

Nói xong bàn tay mạnh mẽ trảo một cái.

Hắn bị khí kình của đối phương trùng kích dán ở trên tường, cách tranh vẽ rất gần, lúc này mạnh mẽ trảo một cái, tranh vẽ lập tức bị khí kình của hắn quấy phá.

Bức tranh này chỉ là tranh sơn thủy bình thường, trải qua trăm triệu năm phong ấn đã yếu ớt không chịu nổi. Mạnh mẽ đụng một cái, lập tức bốc cháy lên, hóa thành tro bụi.

Hô!

Hình ảnh vừa vỡ, nguyên bản gian phòng không có bất cứ động tĩnh gì lần nữa bị trận pháp bao phủ, thân ảnh Nhiếp Vân bắt đầu mơ hồ.

- Thật có lỗi, đi trước!

Nương theo tiếng cười, Nhiếp Vân biến mất.

- Cái gì?

Nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc này hắn lại đột nhiên biến mất, Phục Nguyên tức đến sắc mặt đỏ lên, lần nữa trảo tới.

Bành bành bành!

Vách tường trước mắt bị hắn xé rách ra khe hở, một lát sau ầm ầm sụp đổ, nhưng trước mắt nào có nửa bóng người!

- Chẳng lẽ xé bỏ bức vẽ này xem như lĩnh ngộ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nhớ tới sự tình vừa rồi, Phục Nguyên làm sao cũng không nghĩ ra, đến cùng xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật giống như hắn tưởng tượng, đích thật là xé bỏ tranh vẽ, xem như vượt qua kiểm tra.

Cửa ải cuối cùng, nói là một cửa khó khăn nhất, kỳ thật cũng là một cửa đơn giản nhất.

Bất luận võ học gì, vô luận tu luyện tới đại thành, hoàn mỹ hay Thần cấp... Đều phải câu nệ chiêu số.

Chế ngự ở bản thân chiêu số, chẳng khác nào bảo thủ, không cách nào sáng chế tuyệt học tốt hơn.

Cho nên, chủ nhân của Thiên Huyền điện từng là người đại nghị lực, đại kiến thức, biết rõ mặc dù tu luyện võ kỹ tới đâu, cũng là bắt chước, chỉ có đánh vỡ thông thường, đột phá bản thân, mới có thể thực sự trở thành cường giả tuyệt thế.

Bởi vậy, hắn cài đặt cửa ải này, bức tranh sơn thủy là không có bất kỳ hàm nghĩa, nếu như ngươi biết rõ ràng cũng không dám đánh vỡ quy củ này, thì thủy chung không có khả năng thành công.

Dựa theo tình huống bình thường, mặc dù Nhiếp Vân đoán được cũng tuyệt không thể tin được, hiện tại bị Phục Nguyên ép, dưới tình thế cấp bách, đành phải được ăn cả ngã về không, không nghĩ tới rõ ràng thực thành công rồi!

Trước mắt xoay tròn, xuất hiện ở trên một quảng trường trống trải.

Chứng kiến quảng trường này, đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.

- Cái này... Đây là có chuyện gì?

Vừa rồi truyền tống, rõ ràng để cho hắn trở lại khởi điểm, tới trước Thiên Huyền điện.

- Nhiếp Vân, tại sao ngươi lại ở chỗ này, đi mau!

Đang khiếp sợ, một truyền âm lo lắng vang lên bên tai, lập tức chứng kiến Phạm Trấn lo lắng chạy tới, thần sắc bối rối.

- Ngươi làm sao ở đây?

Chứng kiến Phạm Trấn, Nhiếp Vân sững sờ.

Trước kia hắn nhảy vào Thiên Huyền điện, Phạm Trấn cùng tất cả tài tuấn khác toàn bộ đi qua, theo lý thuyết nên tiến nhập cửa khẩu rồi, làm sao còn sẽ xuất hiện ở chỗ này?

- Ta... Ta ở cửa thứ nhất không có qua, bị truyền tống đến nơi này, đừng nói nữa, đi mau, đằng sau sắp đuổi tới...

Sắc mặt của Phạm Trấn đỏ lên, vội vàng hô.

- Cửa thứ nhất không có qua?

Trong nội tâm Nhiếp Vân mát lạnh.

Chẳng lẽ mình đoán sai, phá tranh sơn thủy không phải vượt qua kiểm tra, mà là thất bại?

- Không đúng, tâm niệm ta như sắt, bức họa kia tuyệt đối là một tranh vẽ rất bình thường, không phải võ kỹ gì, ta không có khả năng đoán sai!

Loại ý nghĩ này lóe lên ở trong óc, ngay sau đó liền biến mất, Nhiếp Vân thở ra một hơi, quay đầu nhìn lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio