Vô Tận Đan Điền

chương 2072: tu la vương không chết? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây không phải là đệ đệ hắn, mà là tượng đá của Tu La Vương, trước đó hắn đã hoài nghi thế giới cực lớn này chính là một thế giới cực lớn, không thua gì Tà Nguyệt Chí tôn vực. Hiện tại xem ra, hẳn là thế giới của Tu La Vương kia!

Tà Nguyệt Chí tôn vực là do A Dục Vương sáng tạo ra, thực lực của Tu La Vương giống như người này. Đương nhiên cũng có thể sáng tạo ra thế giới, chỉ là nương theo hắn vẫn lạc, thế giới này triệt để nghiền nát, biến thành bộ dạng như hiện tại.

- Thế giới của Tu La Vương?

Lạc Khuynh Thành không có một chút kinh nghiệm và kiến thức nào về Tà Nguyệt Chí tôn vực, Nhiếp Vân nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, ngón tay khẽ điểm một cái. Tất cả kinh nghiệm từ lúc mở Thiên Địa Lục Đạo ra đều tức thì truyền vào trong đầu nàng.

- Thì ra là thế... Nhưng mà, thế giới của Tu La Vương thế giới tại sao không ở trong Hỗn Độn hải dương? Tại sao lại ở chỗ này?

Bởi vì mới biết được rất nhiều chuyện cho nên vẻ mặt,Lạc Khuynh Thành vô cùng nghi hoặc.

Kỳ thật, đây cũng là nỗi nghi hoặc trong lòng của Nhiếp Vân.

Dựa theo tình huống bình thường mà nói, thế giới mà Tu La Vương sáng tạo ra có lẽ nên giống như Tà Nguyệt Chí tôn vực, ở địa điểm trung tâm Hỗn Độn. Không biết tại sao lại ở chỗ này?

Thiên Địa Lục Đạo dựa theo trực giác của hắn, hẳn phải ở trong một nơi hẻo lánh của Hỗn Độn hải dương, cách Tà Nguyệt Chí tôn vực rất xa mới đúng.

- Sauk hi Tu La Vương vẫn lạc, thế giới này cũng nên bị đánh tan chứ? Tại sao lại còn như vậy? Chuyện này quả thực quá mơ hồ…

Nhiếp Vân lắc đầu nói

Chuyện này dính dáng tới bí mật thái cổ, chỉ sợ chỉ có người trong cuộc như cường giả Tứ đại Phong Vương mới biết được nội tình bên trong. Trừ bọn họ ra, cho dù là cường giả Cấp bậc Chúa Tể chỉ sợ cũng không biết trận chiến thượng cổ năm đó như thế nào.

- Tu La Vương luôn muốn diệt Thiên Địa Lục Đạo, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Thế nhưng đối với thế giới khác cũng không có để ý tới. Hắn ta vẫn lạc, thế giới lại vẫn cùng tồn tại với Thiên Địa Lục Đạo. Chẳng lẽ giữa cả hai có liên quan gì hay sao?

Đột nhiên, trong lòng Nhiếp Vân toát ra một suy nghĩ như vậy.

Những Đại Thế Giới khác đều không có truyền thuyết Tu La Vương diệt thế. Chỉ có Thiên Địa Lục Đạo mới có, đại thế giới này lại ở gần Thiên Địa Lục Đạo như vậy, chẳng lẽ giữa cả hai có liên quan đặc thù gì đó?

Từ cảnh tượng trước mắt mà nói, bổn nguyên Thiên Địa Lục Đạo có màu vàng, viễn siêu thế giới bình thường. Tuy rằng diện tích nhỏ nhất. Không gian áp bách cũng không lớn, thế nhưng phẩm chất bổn nguyên lại không chênh lệch với Tà Nguyệt Chí tôn vực là bao!

Nếu như để cho nó có đầy đủ thời gian phát triển, lại để cho nó không ngừng hấp thu lực lượng từ Hỗn Độn hải dương, muốn phát triển tới trình độ như Tà Nguyệt Chí tôn vực cũng không thành vấn đề.

Mà Tu La Vương không ngừng diệt thế lại vừa vặn ngăn cản loại chuyện này phát triển. Chẳng lẽ giữa cả hai có liên quan đặc thù nào đó?

Vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu Nhiếp Vân, hắn không ngừng nhíu mày, sắc mặt càng ngày ngưng trọng.

Mặc kệ từ phương diện nào xem ra. Thiên Địa Lục Đạo đều rất là kỳ lạ, độc nhất vô nhị, chỉ sợ thực sự có liên quan tới Tu La Vương.

Chỉ là ý thức bản ngã của Tu La Vương đã bị diệt sát, chỉ còn lại có ý niệm của Nhiếp Đồng...

Không đúng!

Hai mắt Nhiếp Vân co rút lại.

Lúc trước đám người A Dục Vương cũng không có cách nào đánh chết hắn, thế nhưng sao hắn lại có thể giết chết đối phương?

Chẳng lẽ…. Tất cả đều là cục diện do Tu La Vương bố trí? Chẳng lẽ hiện tại đã tới lúc thu vén?

Mồ hôi lạnh từ trên lưng hắn chảy xuống.

Dựa theo thực lực của hắn, căn bản không có khả năng có mồ hôi chảy ra. Nhưng mà bây giờ chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác như đang đặt mình ở cuối mùa thu, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Tu La Vương đáng sợ thế nào hắn biết rõ. Từ lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc thể nghiệm qua, lúc trước hắn cũng chỉ vừa mới tấn chức Tru Thiên cảnh, cho dù ở trong Thiên Địa Lục Đạo được xưng là đệ nhất nhân. Nhưng mà ở trong Tà Nguyệt Chí tôn vực ngay cả cọng lông cũng không bằng. Tồn tại yếu đuối như vậy, làm sao có thể đánh chết được Tu La Vương rong ruổi Hỗn Độn hải dương cơ chứ?

Nếu như hắn đoán không sai, cái chết của Tu La Vương chỉ là che mắt người khác. Vẫn như trước, ẩn giấu ở trong cơ thể Nhiếp Đồng!

Hoặc là Nhiếp Đồng căn bản chính là Tu La Vương, giữa hai người bọn họ căn bản không có cái gọi là linh hồn cộng sinh, mà là... một người nguyên vẹn!

Khó tự trách bản thân hắn tu luyện nhanh như vậy mà tốc độ tu luyện của Nhiếp Đồng cũng không kém. Rõ ràng không có huy chương của Tà Nguyệt tướng sĩ, thế nhưng lại có thể nhẹ nhõm tham gia khảo hạch Quy Khư hải, tất cả, tất cả đều có chút đột ngột và quỷ dị.

Nếu như Nhiếp Đồng chỉ là đệ đệ, như vậy thiếu niên ngây thơ kia, sao lại hiểu rõ nhiều như vậy về Tà Nguyệt Chí tôn vực cơ chứ? Tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, thế nhưng nhất cử nhất động đều cho thấy sự bất phàm của đệ đệ.

- Xem ra Nhiếp Đồng có rất nhiều bí mật đang gạt ta, chỉ sợ Tu La Vương kia cũng không phải hung tàn như trong truyền thuyết a.

Nghĩ tới những chuyện này, tuy rằng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng đồng thời trong lòng Nhiếp Vân cũng có nghi hoặc.

Nếu như Tu La Vương giống như trong truyền thuyết, thị sát khát máu như vậy, khi đó chỉ sợ hắn đã sớm biến thành người chết, sẽ không còn bình yên vô sự cho đến bây giờ.

Trong chuyện này nhất định liên quan tới bí mật cực lớn.

Phù!

Thở ra một hơi, sắc mặt Nhiếp Vân trầm thấp, phát hiện ngoài ý muốn, lại không biết là phúc hay là họa lại càng làm cho hắn cảm thấy áp lực lớn hơn.

- Chúng ta còn đi vào nữa không?

Lạc Khuynh Thành bên cạnh biết rõ nhất định hắn đang suy nghĩ cái đó, cho nên cũng không quấy rầy. Một lát sau, thấy hắn không có động tĩnh gì, nàng không nhịn được phải hỏi một câu.

- Đi vào!

Nhiếp Vân gật đầu.

Bên ngoài cung điện trước mắt đã có tượng đá Tu La Vương đứng sừng sững, có lẽ bên trong có dấu vết mà hắn lưu lại, có lẽ có thể mang tới một ít manh mối.

Đạp lên trên phế tích cũ kỹ, hai người chậm rãi đi vào trong.

Cung điện trên mặt đất này không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm, thế nhưng vẫn không có chút bụi đất nào. Sạch sẽ như là vừa có người đi qua vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio