Vô Tận Đan Điền

chương 2193: thi thể kỳ quái (hạ) (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tốc độ của tàu không giảm bớt chút nào, mấy chục giây qua đi đã nhìn thấy thi thể to lớn đang trôi nổi trong nước biển, nó lớn chừng bảy tám chục trượng, phía trên tỏa ra sát khí đáng sợ tách tuyệt vọng chi thủy sang một bên.

Những sát khí này phi thường hung mãnh, đừng nói Thanh Diệp vương, Huyền Thiền Vương các thần thú, cho dù Nhiếp Vân đi tới trước mặt cũng có cảm giác mê muội.

- Quả nhiên không phải thi thể chúa tể, cũng không phải nửa bước chúa tể...

Liếc mắt nhìn, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.

Tuy hắn chưa gặp qua cường giả cấp bậc chúa tể nhưng tới cấp bậc hiện tại cũng có thể hiểu cường giả chúa tể là thế nào, cỗ thi thể này cũng không phải chúa tể, càng đáng sợ là, này thi thể đang không ngừng sinh ra khí tức đại đạo, nếu như đoán không sai, chỉ sợ khi còn sống hắn không có lĩnh ngộ đầu đại đạo nào.

Không lĩnh ngộ đại đại, sau khi chết thi thể lại làm người ta có cảm giác tim đập chân run, rốt cuộc là người nào? Tại sao lại cổ quái như thế?

Dù Nhiếp Vân kiến thức rộng rãi cũng không hiểu ra làm sao, cũng không biết thế nào.

- Thiên nhãn!

Nhìn một vòng không phát hiện có gì kỳ quái, hai mắt Nhiếp Vân bắn ra thiên nhãn sáng ngời.

Bị thiên nhãn chiếu sáng, mọi thứ ẩn giấu đều xuất hiện.

Vị trí thi thể cực lớn làm không gian vặn vẹo, ánh sáng chiếu vào phóng ra hào quang bảy màu...

- Không phải thi thể Tu La Vương...

Nhiếp Vân lắc đầu.

Đã không phải thi thể chúa tể, cũng không phải thi thể nửa bước chúa tể, sau khi chết còn có được uy năng như thế, chỉ sợ chỉ có thể là thi thể của cường giả phong vương mà thôi, nhưng cường giả phong vương chỉ chết một người là Tu La Vương.

Nhưng này cũng không phải thi thể Tu La Vương!

Đối với Tu La Vương, hắn hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, thật sự là thi thể đối phương sẽ nhận ra ngay.

- Chủ nhân, ngươi xem có phải ngực hắn đang đập không?

Đột nhiên Thanh Diệp vương phát hiện cái gì, hắn chỉ vào phía trước.

- Ân?

Nhiếp Vân nhìn theo ngón tay của hắn, hắn cau cau mày nhìn sang.

Đúng là làm hắn cảm thấy không đúng.

Thi thể nằm trong biển cả yên tĩnh lạnh nhạt giống như một cục đá, vốn tưởng rằng đã chết mất trăm triệu năm sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì, hiện tại nhìn sang nhìn thấy lồng ngực của nó đang nhúc nhích, tựu mỗi lần như thế đều có một đại đạo bay tới và chậm rãi dung nhập vào trong đó.

Động tác này, dường như thi thể kia đang... Hô hấp!

Thi thể chết đi bao nhiêu trăm triệu năm lại có hô hấp?

Nghĩ tới cũng sởn da gà.

- Dường như thi thể này đang nuôi nhốt các ngươi, biến các ngươi thành thẻ đánh bạc phục sinh hắn.

Sóng to gió lớn thấy nhiều, Nhiếp Vân tự nhiên không sợ hãi, hắn cau mày nhìn sang, hắn vẫn cảm thấy khủng bố kinh khủng tới cực điểm.

- Nuôi nhốt chúng ta?

Vạn Lực Vương mang theo thần thái khó tin.

- Không biết ai đánh chết thi thể này, nó đã hồn phi phách tán, dựa theo đạo lý bình thường tuyệt đối không có khả năng phục sinh, mà hắn không biết trước khi chết dùng bí pháp gì, hắn phong cấm một nơi, dùng tính mạng nơi này biến thành chất dinh dưỡng của hắn, cung cấp đủ lực lượng giúp hắn phục sinh.

Nhiếp Vân chậm rãi nói ra, tuy hắn đoán ra chuyện gì nhưng trong mắt vẫn mang theo hoảng sợ.

- Phong cấm? Chất dinh dưỡng?

Sắc mặt đám người Huyền Thiền Vương đồng thời trở nên phi thường khó coi, thế mới biết vì cái gì chúng không thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa, thì ra thi thể trước mặt chỉ xem chúng như chất dinh dưỡng, thực lực càng mạnh thì tác dụng với nó càng lớn.

- Đây là bí pháp gì? Tại sao chưa từng nghe nói qua?

Vạn Lực Vương nhịn không được hỏi thăm.

Rốt cuộc là bí pháp cổ quái nghịch thiên thế nào? Có thể phục sinh người đã chết?

Dường như trong ba ngàn đại đạo không có phương pháp như vậy.

- Ta cũng không biết, thứ này không thuộc về bất cứ cái nào trong ba ngàn đại đạo!

Nhiếp Vân cau mày khó chịu, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.

Nếu như thằng này là người sinh ra trong hỗn độn hải dương, tất nhiên sẽ tuân theo pháp tắc của hỗn độn hải dương, thi triển thủ đoạn phù hợp ba ngàn đại đạo, mà tràng cảnh trước mắt quỷ dị tuyệt đối không phải loại nào trong ba ngàn đại đạo có thể làm được, rốt cuộc đối phương làm thế nào?

Thì thể này của ai? Lại bị ai đánh chết? Tại sao lại ở chỗ này?

Nhiều vấn đề xuất hiện trong lòng, Nhiếp Vân càng nhíu mày chặt hơn, trong mắt mang theo kỳ quái càng đậm.

- Các ngươi chờ ở đây ta đi xem!

Nhiếp Vân đã có quyết định.

- Chủ... Chủ nhân coi chừng!

Huyền Thiền Vương vốn định nói muốn đi cùng nhưng suy nghĩ một chút phát hiện chỉ phiền toái chủ nhân mà thôi, đành phải buông tha và biến thành dặn dò.

- Ân, yên tâm đi!

Lưu Phá Thần Chu tại nơi này, hắn tiến về phía trước một bước, Nhiếp Vân lăng không đứng vững, thân thể hắn nhảy tới gần thi thể.

Ông!

Đang muốn cẩn thận quan sát thi thể đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên bên tai có tiếng nổ mạnh vang lên, một đạo ý niệm đặc thù bộc phát và xâm nhập vào trong đầu của hắn.

Ý niệm này như cái dùi vô cùng sắc bén, mặc dù là hắn cũng không tránh khỏi.

- Hỏng bét!

Biến sắc, toàn thân Nhiếp Vân lúc này cứng ngắc.

Ý niệm tiến vào trong óc, hình thành bóng người đen kịt, bóng người cũng không phải thật thể mà là niệm loại, nếu bị nó thôn phệ linh hồn sẽ mất đi thân thể.

Trong miệng bóng người lẩm bẩm ngôn ngữ làm người ta không hiểu, nó lại làm người ta buồn ngủ, Nhiếp Vân đổ mồ hôi lạnh và cảm thấy quỷ dị không nói thành lời.

Đối phương làm như vậy giống như muốn hắn tán thành và cống hiến linh hồn của mình ra.

- Muốn đoạt xá ta, không dễ dàng như vậy, vòng tròn đại đạo ba ngàn viên mãn!

Trong nội tâm khẩn trương, lại không mất đi đúng mực, tinh thần Nhiếp Vân tập trung cao độ, thiên phú chi khí hội tụ với nhau hình thành vòng tròn đại đạo, linh hồn trong thức hải viên mãn như một, lại giống như núi lớn, mặc dù lực lượng của đối phương thế nào vẫn có thể lù lù bất động.

- Ô ô ô ô!

Nhìn thấy tinh thần của Nhiếp Vân biến hóa, bóng người phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào như quỷ kêu, cổ quái khó nghe, kích thích màng tai làm người ta choáng váng.

Linh hồn bản thân Nhiếp Vân viên mãn nhưng bị âm thanh ảnh hưởng xuất hiện một tia khe hở khó phát hiện ra.

- Đây là ngôn ngữ gì? Đáng giận!

Thiên nhĩ sư cũng không nghe hiểu đối phương nói gì, tinh thần Nhiếp Vân tập trung cao độ, một quyển sách bay lên và xuất hiện hào quang sáng ngời.

Chính là bản sách đám người Tô Lâm đạt được trong thần điện, sau khi đánh chết bọn chúng cũng chiếm thứ này và luyện hóa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio