Vô Tận Đan Điền

chương 2345: nhất kiếm lăng vân (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thi triển ra chiêu này, sắc mặt Phù Ám Triều cũng như lúc trước, có chút tái nhợt và toàn thân không ngừng run rẩy.

- Khó trách tự tin như thế, quả nhiên chiêu này đáng sợ, đột nhiên sử dụng ra ta cũng khó tránh được.

Nhìn thấy chiêu này của Phù Ám Triều, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.

Trước kia biết rõ Phù Ám Triều có tuyệt chiêu ẩn giấu nhưng chưa bao giờ thấy qua, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy mới biết nó đáng sợ.

Uy lực của chiêu này còn mạnh hơn Nhất Kiếm Trọng Đoạn, mang theo lực lượng thiêu đót tinh huyết bổn mạng, một khi thi triển tuyệt đối đồng cấp vô địch.

Nếu như không phải trước khi tới Ma Luyện đại kết giới đã gặp được chiêu này, chỉ sợ không có tư cách chạy trốn.

Xì xì xì xì...

Không khí phát ra âm thanh nhẹ nhàng như gió nhẹ lướt qua, vằn nước rơi vào người trung niên nhân.

Đăng đăng đăng đăng!

Hai tay trung niên nhân đưa lên phía trước và ngăn cản, chiêu này có uy lực thật sự quá lợi hại, căn bản không ngăn cản nổi, liên tục lui về phía sau vài bước, lòng bàn tay lưu lại một vết máu.

Công kích cường đại như thế, cho dù là cánh tay của Tử Đồng Bất Hủy cũng bị chém đứt, lúc này chỉ lưu lại vết máu tên đầu ngón tay, không phải tận mắt nhìn thấy tuyệt đối không tin tưởng.

- Liên Nguyệt kiếm, Nhất Kiếm Lăng Vân!

Đúng lúc này Nhiếp Vân động.

Phù Ám Triều sử dụng Lạc Nguyệt Thần Phong đã mang cho hắn linh cảm rất lớn, thật lâu không có đột phá Liên Nguyệt kiếm lại hình thành chiêu thức mới.

Từ khi sáng chế Liên Nguyệt kiếm thức đầu tiên tới bây giờ, tổng cộng bảy thức, theo thứ tự là: Nhất Kiếm Phá Trần, Nhất Kiếm Hoàn Vũ, Nhất Kiếm Tru Thiên, Nhất Kiếm Hủy Diệt, Nhất Kiếm Hỗn Độn, Nhất Kiếm Sáng Tạo và Nhất Kiếm Trọng Đoạn.

Đây chính là thức thứ tám!

Đàn ông không có ý chí lăng vân, như vậy đã phụ tâm thân tám thước của mình!

Nhất Kiếm Lăng Vân, kiếm chiêu như mây bay thẳng cửu thiên, từ khi mũi kiếm xuất hiện đã phóng thẳng về phía bầu trời, phát ra tiếng gào thét hùng tráng.

- Đây là chiêu số gì?

Trong mắt trung niên nhân mang theo hoảng sợ.

Trước kia tuyệt chiêu Phù Ám Triều đã làm sắc mặt của hắn ngưng trọng, Nhiếp Vân cảm nâận được uy hiếp từ chiêu này, có cảm giác tử vong tới gần.

Chiêu kiếm pháp này mang theo ý chí lăng vân, cái gì cũng không thể ngăn cản, mặc dù trời xanh ngăn cản cũng bị đâm thủng một lỗ.

Bàn tay vội vàng đưa lên phía trước ngăn cản, năm ngón tay màu vàng như đánh đàn đối kháng với kiếm quang, ngay sau đó vội vàng co rút lại, liên tục vài lần đã có máu tươi tung tóe, trung niên nhân không ngừng lảo đảo.

PHỐC!

Một tiếng giòn vang, kiếm quang chém vào bàn tay trung niên nhân và cắt đứt nó ra khỏi cánh tay.

- Ngươi có thể làm tổn thương ta?

Nhìn bàn tay rơi xuống đất, trung niên nhân vốn sững sờ, ngay sau đó hắn cười to, nhìn biểu lộ không biết đang cao hứng hay khổ sở.

Thấy thái độ của hắn thất thường, Nhiếp Vân cũng không ra tay, hắn nhân cơ hội điều tức

Chiêu Nhất Kiếm Lăng Vân này cũng hao phí tất cả lực lượng toàn thân, nếu như không có nguyên khí đan điền duy trì, chỉ sợ hiện tại hắn không tốt hơn Phù Ám Triều chút nào, sẽ trực tiếp ngã xuống đất.

- Rất tốt, ngươi có thể gây tổn thương cho ta, nói rõ có tư cách đạt được Phá Ấn Luân, hiện tại ta sẽ giao hắn cho ngươi, đem đi đi!

Cười xong, trung niên nhân khoát tay, tuy ngoài miệng có tư cách mang Phá Ấn Luân đi, trên tay không có bất cứ động tác nào, cũng không có cầm ra bất cứ binh khí pháp bảo nào khác.

- Lấy đi? Phá Ấn Luân ở nơi nào?

Đoạn Diệc hỏi.

Trong chiến đấu lúc trơớc hắn lặng lẽ quan sát cả gian phòng một vòng, cũng không tìm được cái gọi là Phá Ấn Luân.

Dựa theo tình huống bình thường, pháp bảo cấp bậc này có lực lượng rất lớn, nếu như không phải chuyên môn giấu đi, rất khó che dấu khí tức, vì sao không nhìn thấy?

- Chẳng lẽ... Ngươi chính là Phá Ấn Luân?

Do dự một lúc cắt lời Đoạn Diệc, Nhiếp Vân vội vàng nhìn sang.

Chẳng lẽ trung niên nhân này kỳ thật chính là Phá Ấn Luân, bằng không vì sao nói đánh bại mới có thể đạt được hắn?

- Không sai, chính là ta!

Trung niên nhân thản nhiên nói.

Mặc dù trong lòng đoán được, thế nhưng nghe thấy đối phương xác nhận, Nhiếp Vân vẫn không nhịn được có chút sửng sốt.

Có thể ngưng tụ hình người, đã nói rõ người trung niên trước mắt này là khí linh. Một cái khí linh đã lợi hại như vậy, như vậy pháp bảo nên sẽ mạnh tới bao nhiêu chứ?

- Ta không phải là khí linh, Phá Ấn Luân là ta, ta cũng là Phá Ấn Luân!

Dường như nhìn thấy hắn đang nghi hoặc, người trung niên giải thích một câu.

- Ngươi là bản thể Phá Ấn Luân?

Nhiếp Vân gật đầu một cái, giờ hắn mới hiểu được ra.

Pháp bảo biến thành người hình có hai loại hình thức, loại thứ nhất, là hình thức tiểu linh khí linh, loại này thường thấy nhất, cũng là bình thường nhất, không có gì kỳ quái. Một loại khác còn lại, chính là như người trung niên trước mắt này vậy, sau tạo thành khí linh, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm. Khiến cho pháp bảo hoàn toàn dung nhập vào bản thân, làm được cái gọi là linh bảo hợp nhất!

Khí linh dưới tình huống này, bản thân nó chính là pháp bảo, cho nên uy lực cực kỳ to lớn!

Khó trách người trung niên này lại lợi hại như vậy, Nhiếp Vân xuất ra tất cả thủ đoạn, thậm chí nay cả Liên Nguyệt kiếm thức thứ tám mà hắn sáng chế ra cũng chỉ có thể đả thương đối phương một tia. Sợ rằng bản thân Phá Ấn Luân chính là món thần binh Chúa Tể.

Thần binh Chúa Tể lại phối hợp với thủ đoạn linh bảo hợp nhất, đương nhiên rất là đáng sợ!

Hơn nữa linh bảo hợp nhất ở trong truyền thuyết, ít nhất từ lúc Nhiếp Vân từ trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực đi ra cho đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên thấy được, nghe được.

- Ta đã chờ ở chỗ này hơn ức vạn năm, có thể đánh bại được ta thì ta sẽ thả các ngươi rời đi!

Sau khi nói ra thân phận của mình, vẻ mặt người trung niên này có chút hoảng hốt, dường như là giải thoát, cũng giống như là hoàn thành sứ mạng nào đó.

- Chờ ức vạn năm? Chẳng lẽ Âm Hồn cốc cũng không phải là tử địa, mà là chỗ khảo hạch mà được người ta đặc biệt thiết kế ra?

Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.

Trước đó thấy từng cửa, từng của hắn đã nghi ngờ trong lòng. Hắn cảm giác dường như có người đặc biệt thiết kế như vậy, chẳng lẽ đây là thật?

Nếu như là thật, như vậy người thiết kế những cửa ải này là vì chuyện gì? Vì để cho người ta thu phục Phá Ấn Luân này hay sao? Tìm được cơ hội trở thành Chúa Tể?

Nhiếp Vân có chút hồ đồ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio