Vô Tận Đan Điền

chương 2358: lưu sa chi vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đến lúc đó không nên hoảng hốt, nghe theo mệnh lệnh là được!

- Ách?

Không nghĩ tới bản thân nói thật, rơi vào trong tai người khác lại bị bọn họ nghĩ như vậy, Nhiếp Vân dở khóc dở cười.

Bất quá bây giờ cũng không tiện giải thích, cũng không thể trực tiếp nói với bọn họ ta là Chúa Tể a!

Nếu nói thật như vậy, có lẽ đối phương nhất định sẽ nói hắn là người điên.

- Đám người này cho dù ánh mắt không tốt, thế nhưng thái độ làm người lại không tệ lắm!

Cho dù mọi người hiểu lầm như vậy mà lại cũng không vứt bỏ hắn. Như vậy đã nói rõ bản tính của những người này cũng không xấu, điểm này khiến cho Nhiếp Vân cảm thấy hết sức vui mừng.

Biết rõ sở trường của từng người, mọi người bắt đầu thương nghị chiến thuật.

Bởi vì vì mọi người đều biết thủ đoạn của Vân Đồng không cao cho nên cũng lười tiếp chuyện với hắn.

Nhiếp Vân cũng vừa vặn có thời gian yên tĩnh. Một đường đi về phía trước, đi chừng nửa ngày đã thấy được một cái thung lũng đặc thù xuất hiện ở trước mắt mọi người.

- Đây chính là Cửu Toàn Pha, mọi người cẩn thận!

Sắc mặt trầm xuống, Bạch Dực đemv trên người rút ra, lại thận trọng bước đi về phía trước.

Nghe thấy đã tới Cửu Toàn Pha, trên mặt mỗi một người đều lộ ra vẻ ngưng trọng, mỗi người đều đem tinh thần vận chuyển tới cực hạn, ánh mắtcảnh giác nhìn bốn phía.

Nhiếp Vân không có khẩn trương như mọi người mà tùy ý quanh.

Đây là một cái thung lũng chật hẹp, chỉ cho phép ba người song song thông qua, hai bên là vách đá. Quả nhiên là một hiểm địa, các loại khí lưu, khí lãng, trận pháp tuyệt sát quỷ dị giăng đầy đường này, nếu như tùy tiện tiến vào trong đó, cho dù là cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng cũng sẽ vô cùng bị động.

Lần trước khi hắn tới, đi con đường kia ở Âm Hồn cốc, cho nên cũng không có đi qua nơi này. Vì vậy hán cũng không biết nơi này lại còn có hiểm địa như vậy.

Tinh thần chậm rãi lan tràn ra chung quanh, lập tức đem toàn bộ sơn cốc bao phủ vào bên trong, nhìn một cái, hắn khẽ lắc đầu một cái.

Trong cốc quả nhiên có không ít người mai phục, bất quá, cũng không có cường giả Chúa Tể, lợi hại nhất, cũng chỉ không sai biệt lắm với Phù Ám Triều, chắc là Yến Lưu Sa trong miệng bọn họ nói.

Lúc này Yến Lưu Sa đang ở cách đó không xa, dường như đang mọi người tiến vào rọ thêm.

Dám người Bạch Dực không có lực lượng linh hồn lợi hại như hắn, cho nên không cách nào phát hiện ra được đối phương, chỉ có thể từng bước một cẩn thận đi về phía trước.

- Dừng lại cho ta!

Đi một hồi, mọi người lập tức nghe được một tiếng quát to vang vọng, chung quanh bị một đám người áo đen vây lại, ngăn cản ở phía trước.

Chỗ này so với trước đó hơi rộng rãi hơn một ít, mấy người áo đen vừa mới xuất hiện đã đem thông đạo tiến về phía trước phong kín toàn bộ.

Người phía trước chính là Yến Lưu Sa mới vừa rồi Nhiếp Vân nhìn thấy.

- Đại nhân, chúng ta chỉ muốn đi ngang qua nơi đây, nghe theo đại nhân nói. Chỉ cần có thể trả được, tuyệt đối không cau mày!

Biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, tâm tình vốn có chút hốt hoảng của Bạch Dực ngược lại còn trở nên ổn định lại, hắn vội vàng nói.

- Ồ? Không tệ, coi như là một người thức thời! Đem ngươi tất các thứ trên người các ngươi giao ra. Như vậy ta có thể tha các ngươi đi qua, nếu như để ta phát hiện ra các ngươi cất giấu thứ gì, như vậy toàn bộ các ngươi chết ở đây đi thôi.

Yến Lưu Sa bước lên trước hừ lạnh một tiếng.

- Giao toàn bộ ra?

Mọi người sửng sốt một chút, sắc mặt tất cả đều trầm xuống.

Vốn tưởng rằng chỉ cần đóng một ít tiền tài là có thể tránh đi tai nạn, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Yến Lưu Sa này so với trong tưởng tượng còn tham lam hơn. Lại muốn cho bọn họ đem nộp tất cả mọi thứ lên cho hắn!

Bảo vật trên người bọn họ đều là trải qua vô số năm tích lũy mới có được. Muốn bọn họ lấy ra toàn bộ, so với giết bọn họ cũng không có gì khác nhau cả.

- Đại nhân nói đùa rồi, đem toàn bộ vật trên người giao ra, cái giá này có chút quá cao a.

Bạch Dực nói.

- Cao? Không giao cũng được, ta sẽ giết toàn bộ các ngươi, sau đó tự mình tới lấy!

Yến Lưu Sa cười lạnh một tiếng, bàn tay giơ lên, trên bầu trời lập tức hoàng sa ngập trời, toàn bộ sơn cốc giống như là trong nháy mắt bị bão cát bao phủ, mặt đất cũng tràn ngập cát màu vàng.

Chúa Tể thần binh của hắn là Lưu Sa Chi Vũ, có thể có phong tỏa thời không, có năng lực hoàn toàn bao phủ không gian, chỉ cần người thực lực không vượt qua hắn thì sẽ không có cách nào phá vỡ phong tỏa không gian này!

Chiêu thức này hết sức đáng sợ, rất nhiều cường giả cũng đã bỏ mạng ở nơi này.

- Nếu không đồng ý, như vậy ta cũng chỉ có thể động thủ mà thôi.

Thấy đối phương một lời không hợp đã sử dụng binh khí, trong lòng Bạch Dực trầm xuống, rống to một tiếng. Trường đao trong tay gào thét một tiếng, chợt bổ ra ngoài.

Phá Không Thất trảm đao, quả nhiên đúng như hắn nói, từng đao phá không, mỗi một đao đánh xuống đều có một đạo đao khí hùng hậu bắn thẳng ra. Giống như thủy triều, khiến cho người ta khó có thể ngăn cản!

Mặc dù hắn chẳng qua chỉ là bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng, thế nhưng chiêu này xuất ra, đối mặt với trung tam trọng thậm chí là cường giả đại tam trọng dường như cũng có thể đánh một trận, không chịu thua kém chút nào.

- Mọi người đi theo ta!

Bạch Dực vừa thi triển ra đao pháp, Phượng Cô am hiểu chạy trốn đã khẽ hô một tiếng, bàn tay chộp ra một trảo, một đạo khí tuyến bao phủ mọi người, phóng thẳng về phía trước.

Đã xé rách da mặt, như vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn.

- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy nha.

Dường nhưYến Lưu Sa đã sớm biết hành độg của bọn họ, hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay chộp một trảo, hoàng sa đầy trời lập tức thay đổi phương hướng, tựa như một người khổng lồ bắn về phía đối diện.

Bị hoàng sa cản trở, mọi người đang chạy trốn lập tức có cảm giác giống như rơi vào trong vũng bùn, không thể nhúc nhích được nữa.

- Đáng giận!

Không nghĩ tới Lưu Sa Chi Vũ của đối phương lại lợi hại như vậy, vượt xa tưởng tượng. Trong lòng mọi người đồng thời căng cứng, người phụ trách chạy trốn đang định tiếp tục thi triển bí thuật kéo mọi người chạy trốn thì đột nhiên mí mắt giật giật, hai mắt sững sờ.

- Vân Đồng, ngươi định làm gì?

Chỉ thấy Vân Đồng cũng không theo chân bọn họ chạy trốn, mà còn đứng ở cách đó không xa, không có nhúc nhích. Dường như đã bị sợ tới mức choáng váng vậy, trên mặt không có chút biểu tình nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio