Vô Tận Đan Điền

chương 2380: đánh chết kiền huyết lão tổ (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không có gì là không thể! Ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!

Thân thể thoáng một cái, hai đại phân thân của Nhiếp Vân vọt tới. Các loại binh khí trong tay không ngừng công kích về phía đối phương.

Người này đang ở bên trong hỗn độn tĩnh tâm bình, bản thân hắn đã chiếm địa lợi, lúc này lại là hai đánh một. Rất nhanh đã khiến cho Kiền Huyết lão tổ tay chân luống cuống, có chút không kiên trì nổi.

Nếu như không phải trên người hắn có được thần binh phòng ngự Chúa Tể, chỉ sợ đã sớm bị đánh chết tươi. Nhưng mà dù vậy trên thân thể cũng tràn ngập vết thương, không có chút lực phản kháng nào.

- Đáng hận. Đáng hận! Nhiếp Vân, ngươi không nên phách lối. Cho dù ngươi có thể vây khốn ta, thế nhưng cũng không có cách nào giết được ta! Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ dẫn tới những Chúa Tể khác khủng hoảng. Đến lúc đó, nhất định sẽ có nhiều Chúa Tể liên hợp lại đối phó với ngươi hơn mà thôi!

Kiền Huyết lão tổ điên cuồng gào thét.

Giữa Chúa Tể và Chúa Tể không có cách nào đánh chết đối phương, chuyện này đã tạo thành thăng bằng từ lâu. Nếu như Nhiếp Vân đánh vỡ cán cân thăng bằng này, nhất định sẽ bị những Chúa Tể khác ghen tị, thậm chí sẽ còn liên hợp lại cùng nhau tiễu trừ Nhiếp Vân.

Dù sao mỗi một Chúa Tể đều có cảm giác ưu việt, một khi loại cảm giác ưu việt này bị đánh vỡ, ai có thể tiếp nhận được cơ chứ?

- Chế tài ta? Đó là chuyện của sau này, ngày hôm nay ngươi chắc chắn sẽ bị ta đánh chết!

Đối với những lời mà Kiền Huyết lão tổ nói, Nhiếp Vân đã sớm nghĩ đến, bất quá hắn cũng không thèm để ý!

Chúa Tể thì thế nào chứ? Có thể giết một người như ngươi thì có thể giết người thứ hai. Nếu như đối phương không có mắt mà muốn đi qua gây phiền toái cho hắn, vậy thì hắn cũng không ngại đánh chết từng người một.

Trong tiếng hừ lạnh, bàn tay của Nhiếp Vân chộp ra một trảo, không gian của nạp vật thế giới lần nữa câu thông với tĩnh tâm bình, tựa như dưới tĩnh tâm bình đột nhiên xuất hiện một cái hắc động thật lớn vậy.

- Đây là cái gì?

Kiền Huyết lão tổ sửng sốt một phen.

- Đừng để ý cái gì, đi xuống đi!

Nhiếp Vân hừ lạnh, chợt vọt tới, hai đại phân thân đồng thời không ngừng công kích đối với hắn.

Mặc dù Kiền Huyết lão tổ lợi hại, thế nhưng đối mặt với công kích điên cuồng của hắn vẫn có chút không đỡ được, không tới ba hô hấp thì đã bị hắn đánh tới bên cạnh hắc động.

Sưu!

Hắc động lập tức thôn phệ Kiền Huyết lão tổ.

Sưu sưu!

Khi Kiền Huyết lão tổ mở mắt ra lần nữa thì đã xuất hiện ở bên trong một đại thế giới, mà Nhiếp Vân thì đang đứng ở cách đó không xa, hai đại phân thân biến thành một cái.

- Đây là địa phương nào? Chí Tôn vực? Sao ta lại chưa từng đi qua chỗ này chứ?

Kiền Huyết lão tổ sửng sốt một phen.

Hỗn Độn hải dương tổng cộng chỉ có ba đại Chí Tôn vực, từ lúc nào lại có thêm một cái? Sao cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua vậy chứ?

- Đây là thế giới của ta, cũng là mồ chôn của ngươi!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

- Thế giới của ngươi?

Hai con ngươi Kiền Huyết lão tổ co rụt lại, bất quá ngay sau đó hắn lại cười lạnh lẽo không ngừng.

- Coi như là ngươi luyện hóa tiểu thế giới thì thế nào chứ? Ta có thần binh phòng ngự Chúa Tể, nhiều nhất cũng chỉ có thể vây khốn ta, vĩnh viễn không cách nào giết ta! Cùng lắm thì ta ở đợi thêm một đoạn thời gian ngắn ở chỗ này. Chờ tới lúc ngươi phải thả ta đi ra ngoài!

Theo hắn thấy, thế giới này bất quá chỉ là tiểu thế giới mà Nhiếp Vân luyện hóa, cho dù có thể vây khốn hắn nhất thời thì cũng không thể nào vây khốn được lâu dài.

Dù sao hắn có thần binh Chúa Tể, đều là Chúa Tể với nhau. Tuyệt đối không thể nào có thể đánh chết được hắn.

Đây là định lý, là đạo lý từ lúc Hỗn Độn hải dương thành lập tới nay, không ai có thể vi phạm.

- Phải không? Chỉ sợ ngươi đã tính sai rồi!

Nhiếp Vân chỉ về phía trước, Kiền Huyết lão tổ chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, cả người giống như bị thứ gì đó trói buộc vậy, thân thể trở nên căng cứng.

Sưu!

Một trận cảm giác đau đớn tê liệt truyền tới, thần binh phòng ngự Chúa Tể trong cơ thể lập tức bị bóc ra khỏi, từ trên người hắn rụng xuống dưới đất.

- Ngươi có thể tróc Chúa Tể thần binh của ta ra? Chuyện này không thể nào... Đây là năng lực mà cường giả Phong vương mới có được a. Ngươi là cường giả Phong vương? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Cảm nhận được thần binh phòng ngự trên cơ thể bị chậm rãi tróc ra ngoài, Kiền Huyết lão tổ cảm thấy sắp phát điên!

Đây là năng lực mà cường giả Phong vương mới có, người thiếu niên trước mắt này làm sao có thể làm được như vậy cơ chứ?

- Mặc dù ta không phải là cường giả Phong vương, thế nhưng ở chỗ này... Ta so với cường giả Phong vương còn mạnh hơn!

Cười nhạt một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân lần nữa chộp một trảo, Kiền Huyết lão tổ lập tức cảm thấy thần binh phòng ngự Chúa Tể trên người, còn có Kiền Huyết đao, hoàn toàn đã mất đi liên lạc với hắn. Biến thành vật của đối phương.

- Ta không tin...

Dù có nằm mơ cũng không tới sẽ lại xuất hiện tình huống như vậy, hai mắt Kiền Huyết lão tổ đỏ ngầu, gầm to một tiếng, không ngừng công kích về phía Nhiếp Vân.

Bất quá công kích của hắn còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân thì đã biến mất trên không trung, giống như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Ở thế giới này, hắn thân là Chúa Tể lại cảm giác giống như trẻ sơ sinh vậy, yếu đuối tới đáng thương.

- Chết đi!

Lười tiếp tục nói nhảm với đối phương, ngón tay của Nhiếp Vân lần nữa điểm một cái, Kiền Huyết lão tổ chỉ cảm thấy thân thể mình bành trướng. Ầm một tiếng đã nổ thành thịt vụn đầy trời, linh hồn còn chưa có chạy trốn thì đã hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất.

Cho tới trước khi chết hắn cũng không thể tin được, đối phương lại có thể đánh chết được hắn.

- Ồ? Chẳng lẽ đây chính là Ngụy bản nguyên đại đạo hay sao?

Giết chết Kiền Huyết lão tổ, Nhiếp Vân đưa tay về phía trước, một cái điểm sáng đặc thù lập tức bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay.

Điểm sáng này có chút tương tự với chủ đan điền của hắn. Bất quá cũng hoàn toàn khác biệt, giống như là một cái hàng giả vậy.

Không cần suy nghĩ, nhất định là Ngụy bản nguyên đại đạo đặc biệt của cường giả Chúa Tể.

Một khỏa đại đạo loại này tương đương với một vị Chúa Tể!

- Ta đã có chủ đan điền, thứ đồ chơi này không thể dùng được...

Nhìn kỹ một hồi, Nhiếp Vân lắc đầu một cái.

Hắn đã có chủ đan điền, hơn nữa thực lực đã đạt tới cấp bậc Chúa Tể, vật này đối với hắn cũng vô dụng, không bằng đưa cho người khác a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio