Vô Tận Đan Điền

chương 422: cổ thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như trước là một thanh niên, bất quá trên người có chứa phong cách cổ xưa đặc hữu của Cổ Thành, làm cho người ta vừa thấy liền cảm giác hắn là một phần của Cổ Thành, từ nhỏ ở trong này lớn lên.

- Mộ Hà, ngươi xuất hiện đi!

Tay khẽ vẫy, Mộ Hà liền từ trong động phủ đi ra.

Mộ Hà hiểu biết Cổ Thành so với tỷ tỷ Mộ Thanh thì nhiều hơn nữa, lúc trước từng đã tới nơi này một lần, để nàng ra mặt mang mình trở về so với một mình đi qua thì tốt hơn nhiều.

- Tới rồi? Không sai, đây là Cổ Thành, đệ tử bình thường bên ngoài, là không cho phép trở về, ta cũng là sau khi đạt tới Chí Tôn, mới phá lệ trở về một chuyến, chẳng qua thực lực quá kém, không có tư cách lưu lại mới rời đi!

Mộ Hà nhìn Cổ Thành trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

- Ngươi cũng không có tư cách lưu lại? Xem ra Cổ Thành này so với ta tưởng tượng còn muốn tàn khốc!

Mộ Hà ở trước khi gặp được mình, tuy thực lực không tính quá mạnh mẽ, nhưng không sai biệt lắm có thể đứng hàng Địa Bảng rồi, loại thực lực này, cũng không có tư cách ở lại Cổ Thành, đủ thấy nơi này đáng sợ!

- Đi, đi xuống đi!

Cảm khái một câu, Nhiếp Vân cùng với Mộ Hà bay xuống.

Cổ Thành có cửa thành, nhưng không có người thủ hộ, hai người đi bộ vào, còn đi chưa được mấy bước, trên mặt Nhiếp Vân đã bị rung động thật sâu thay thế.

Người đi trên đường, cơ bản đều có tu vi Khí Tông trở lên, cao thủ Thiên bảng lại chỗ nào cũng có, hơn nữa những người này khí tức mỗi người hùng hậu, cơ thể sức sống mười phần, vừa thấy liền biết sức chiến đấu rất mạnh, so với Thần Thánh đế quốc thì cường đại hơn nhiều lắm!

Chỉ bằng khí thế, Nhiếp Vân liền phát hiện cường giả nơi này, một cái ít nhất có thể chiến thắng năm người đồng cấp ở Thần Thánh đế quốc!

Thành trấn thật mạnh!

May mắn người nơi này không có tâm tranh bá, nếu không, không nói nhiều, chỉ cần xuất động đoàn đội hơn trăm người, chỉ sợ cũng có thể diệt thất đại đế quốc!

- Ân? Chẳng lẽ hai vị cũng là tới tham gia mười năm một lần chọn lựa Thánh Linh đệ tử sao? Nhìn tướng mạo của nhị vị, phải là đệ tử ngoại môn đi, ha hả, đệ tử ngoại môn có thể luyện đến loại cảnh giới này, cực kỳ không tệ, bây giờ cách trận đấu còn sớm, ta thấy các ngươi vẫn là ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi!

Đang đi tới, đột nhiên một thanh niên cười cười đứng ở trước mặt hai người, chặn đường đi.

Người thanh niên này mỉm cười, thoạt nhìn không có ác ý gì, tuổi bất quá hai mươi bảy hai mươi tám, thực lực đã đến Chí Tôn Địa Bảng!

Thực lực như thế, nhìn dáng vẻ cùng cử chỉ của hắn, cư nhiên chỉ là tiểu nhị của khách sạn!

Cường giả Chí Tôn Địa Bảng làm tiểu nhị, loại sự tình này nếu rơi vào tay thất đại đế quốc, tuyệt đối có thể hù chết người!

- Thánh Linh đệ tử là một loại trận đấu chọn lựa của Cổ Thành, người dự thi tuổi không thể vượt qua hai mươi, thực lực phải đạt tới Chí Tôn Thiên bảng trở lên, chỉ cần có thể được thứ tự cao, liền có cơ hội được thành chủ triệu kiến, ban cho công pháp, trợ giúp gia tăng tu vi!

Bên tai truyền đến truyền âm của Mộ Hà.

- Ha hả, không sai, chúng ta là tới tham gia Thánh Linh đệ tử, một khi đã như vậy, thì ở chỗ này trọ đi!

Âm thầm gật đầu, Nhiếp Vân cười ha hả, trả lời tiểu nhị.

- Chỗ này của chúng ta không lớn, nếu nhị vị đi cùng, liền phiền toái ở một phòng a, một ngày năm mươi viên linh thạch hạ phẩm! Xin trả tiền trước!

Thanh niên cười nói.

- Một ngày năm mươi viên linh thạch hạ phẩm?

Nhiếp Vân hoảng sợ.

Mặc dù linh thạch hạ phẩm ở Thần Thánh đế quốc cũng được cho trân quý, vạn kim khó cầu, ở đây một đêm năm mươi viên, thật đúng là đủ hắc!

Bất quá Nhiếp Vân cũng coi như lão quái vật rồi, tuy trong lòng rung động, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, tiện tay ném ra năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, gật gật đầu.

- Mở cho ta một căn phòng đi!

Mình dù sao có Tử Hoa động phủ, mở hai phòng cũng là lãng phí.

- Ah, lại tới hai cái muốn chết, ha hả, tiểu tử bên ngoài cũng muốn tới tham gia Thánh Linh đệ tử hội, ta xem thật sự là chán sống lệch ra!

Vừa đi vào lữ điếm, chợt nghe đến một thanh âm bất âm bất dương vang lên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên 18, 19 tuổi đang liếc mắt nhìn lại đây, vẻ mặt khinh miệt.

Thiếu niên này tuổi không lớn lắm, khí tức lại giống như trường kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén loá mắt, chỉ từ khí thế, cư nhiên còn cường đại hơn Hoang Lăng lúc trước!

Thiếu niên so với Hoang Lăng còn muốn lợi hại hơn, may là nội tâm Nhiếp Vân cường đại, như trước không tự chủ được trên mặt lộ ra vẻ giật mình.

Hoang Lăng là lão quái vật sống trên trăm năm, hơn nữa hoàng thất của Thần Thánh đế quốc có tài phú vô tận, thực lực mới hùng hậu, mà thiếu niên này 18, 19 tuổi có thể đạt tới loại cảnh giới này, đây rốt cuộc là vì sao?

Đương nhiên ở trong mắt người khác Nhiếp Vân càng nghịch thiên, chẳng qua Nhiếp Vân cảm giác mình là người của hai thế giới, lại có vô danh pháp quyết, nên không phân loại mình vào trong đám người này thôi.

- Ha hả!

Tuy khiếp sợ, nhưng người như thế ở trước mặt hắn chỉ là loại tát một cái liền chết, không cần phải so đo, cười cười, Nhiếp Vân nhìn Mộ Hà.

- Chúng ta đi thôi!

- Đệ tử bên ngoài là người lúc trước rời Cổ Thành lưu lại hậu đại, bởi vì cùng ngoại nhân đám hỏi, huyết thống không tinh khiết, đệ tử nội môn là ở trong này lớn lên, luôn tự nhận là tài trí hơn người, dựa theo quy định, đệ tử ngoại môn nhìn thấy đệ tử nội môn là phải quỳ hành lễ, cho nên đệ tử ngoại môn đến Cổ Thành, đều bị vũ nhục, này đã thành lệ thường...

Mộ Hà sợ Nhiếp Vân không hiểu, lặng lẽ truyền âm.

- Lệ thường? Xem ra cái lệ thường này cũng phải sửa lại rồi...

Khóe miệng của Nhiếp Vân giơ lên.

- Ta nói ngươi đó? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Không biết quy củ, còn không lập tức quỳ xuống thỉnh an ta?

Thấy Nhiếp Vân không thèm để ý xoay người rời đi, ánh mắt của thiếu niên này lập tức trừng lên, thân thể nhoáng một cái che ở trước mặt hai người, vênh mặt hất hàm sai khiến, tựa hồ chỉ cần hai người trả lời không, liền sẽ lập tức động thủ.

- Ta không muốn giết ngươi, tránh ra!

Thấy thiếu niên này gây sự, khóe miệng Nhiếp Vân giơ lên, hừ nhẹ một câu.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi không muốn giết ta? Ha ha, đây là chuyện buồn cười lớn như ta nghe được a!

Thiếu niên không nghĩ tới người trước mắt sẽ nói như vậy, cười ra tiếng.

- Các ngươi nghe được chưa? Tiểu tử này nói không muốn giết ta? Thật sự là buồn cười! Các ngươi nói cho hắn biết, ta là ai, cái thực lực gì, để cho hắn chết cũng làm quỷ tinh tường!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio