- Bọn họ là đệ tử hạch tâm Kiếm Thần tông, đều là cường giả Lĩnh vực cảnh. Còn có người đã đạt tới Lĩnh vực cảnh đỉnh phong, may mắn không phải là Thiên Kiều cảnh. Nếu là cường giả loại này, nhất định ta không trốn thoát được, sẽ phải chết ở nơi đó.
Dường như Thiên Huyễn cũng nhớ tới tình cảnh ngày đó cho nên tim lại đập nhanh, hắn lắc đầu, sắc mặt hơi tái đi.
- Nữ tử mà ngươi ưa thích có thực lực gì?
Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Nàng... Nàng cũng là đệ tử hạch tâm, hơn nữa lại là người được đề cử Chưởng giáo, hiện tại không biết nàng thế nào rồi. Sao ngươi lại hỏi thứ này?
Thiên Huyễn không biết vì sao Nhiếp Vân lại đột nhiên hỏi những chuyện này.
- Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện hỏi. Đúng rồi, về sau ngươi rời khỏi Kiếm Thần tông có gặp nữ tử kia không?
- Lúc chạy ra khỏi Kiếm thần tông ta từng truyền cho nàng tin tức, bảo nàng tới tìm ta. Kết quả nàng còn chưa tới thì bốn cao thủ truy sát ta đã đuổi theo. Không có biện pháp ta đành phải đào tẩu, tới hiện tại còn không dám trở lại. Ài... Không biết ta không hoàn thành tâm nguyện của nàng, nàng có giận ta hay không...
Trên mặt Thiên Huyễn có chút thất lạc, dường như cảm thấy mất hứng vì bản thân không hoàn thành được yêu cầu của mỹ nhân.
- Như vậy sao?
Liên tiếp ra câu hỏi, Nhiếp Vân đã có thể khẳng định, chuyện kia Thiên Huyễn bị nữ tử này lừa gạt.
Sở dĩ Thiên Huyễn bị phát hiện nhất định là nữ tử này lừa gạt hắn, bằng không bằng vào thân thủ của hắn làm sao có thể bị người ta phát hiện được chứ? Như vậy cũng quá không thể tưởng tượng nổi a.
- Nữ tử kia tên gì?
Trong lòng đã có phán đoán cho nên Nhiếp Vân hỏi.
- Tên gì sao? À, nàng gọi là Vân Huyên, tên rất đẹp đúng không?
Thiên Huyễn vừa cười vừa nói.
- Vân Huyên? Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên? Ngươi chắc chắn là cái tên này chứ?
Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt thoáng cái biến đổi.
Thiên Thủ Kiếm Vân Huyên ở kiếp trước tuyệt đối là cái tên nổi danh. Tuy nhiên trước khi Nhiếp Vân thành danh thì đã mất tích. Sở dĩ hắn biến rõ đó là vì nàng là một vị tông chủ nữ tính duy nhất trong mấy vạn năm qua của Kiếm Thần tông.
Trong tám đại tông môn trừ Tử Đàn tông, Tĩnh Thiên tông, hai đại tông môn có nữ nhân khá nhiều ra. Những tông môn khác cơ hồ nam nhân làm chủ đạo. Nhất là Kiếm thần tông, dùng kiếm đạo nhập thần. Loại nơi như vậy dương khí rất lớn. Chỗ như thế không ngờ lại có một nữ nhân nắm giữ quyền lợi, vì vậy mới khiến cho Nhiếp Vân có ấn tượng sâu đậm.
Chỉ có điều tông chủ nữ tính này cầm quyền không được mấy năm lại biến mất trong một lần thám hiểm, rốt cuộc một đi không trở lại. Về phần đi chỗ nào chính hắn cũng không rõ ràng cho lắm.
Cùng biến mất với nàng còn có mấy thủ lĩnh của các đại tông môn khác.... Ồ...
Nghĩ vậy, đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân lóe lên một đạo linh quang, nhớ tới một nhân vật.
- Hoa đại nhân. Hoa đại nhân? Chẳng lẽ là Di Hoa kia? Là tên tông chủ Di Thần tông cùng biến mất cùng với vân Huyên này?
Trong lòng Nhiếp Vân lộp bộp một thoáng, đột nhiên toát ra một cái tên khiến cho hắn khiếp sợ.
Nhớ tới Vân Huyên thì không thể nói tới những người năm đó biến mất một chút. Năm đó bảy đại tông môn cũng giống nhưlăng Tiêu Đính của Hóa Vân tông, về sau không biết chuyện gì xảy ra mà chưởng giáo bảy đại tông môn mất tích. Chuyện này tất cả tông môn đều giữ kín không nói ra, cho dù là kiếp trước Nhiếp Vân đạt tới cảnh giới rất cao cũng không có biết được.
Di Hoa năm đó là tông chủ Di Thần tông, tuy nhiên vị tông chủ này cũng giống như Vân Huyen vậy, thời gian chưa cầm quyền lâu đã xuất hiên loại chuyện như thế, triệt để biến mất trong dòng sông lịch sử. Đương nhiên những chuyện này đều là chuyện xảy ra trước khi Nhiếp Vân thành danh. Lúc ấy không có thành danh, thực lực quá thấp, tiếp xúc không tới, cho nên đối với những người này cũng không có ấn tượng.
Sau khi trọng sinh vô luận tốc độ tu luyện hay là thực lực nhanh hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần. Chẳng lẽ Hoa đại nhân này chính là Di Hoa kia?
Hẳn là vậy. Nếu như không phải thì tuyệt đối không thể nào phái ra cường giả Thiên Kiều cảnh làm việc cho mình, lại tùy tiện vận dụng truyền tống trận khoảng cách xa như thế.
Phải biết rằng từ Di Thần tông tới Nguyên Tâm tông khoảng cách khá xa, không thể tính toán. Cho dù là dùng Truyền tống trận cũng phải qua lại vài ngày, tiêu hao to lớn. Cho dù là trưởng lão cũng không tiêu hao nổi. Hoa đại nhân kia chỉ ra lệnh mà lại có thể thực hiện được. Điều này đã nói rõ hắn ta ở Di Thần tông có quyền lực rất lớn. Nghĩ như vậy, nhất định chính là Di Hoa lúc trước biến mất kia.
Nếu như là Di Hoa thì thực sự hỏng bét. Đắc tội với tông chủ Di Thần tông, nhân vật đỉnh phong như vậy, những ngày tốt lành sau này của hắn chỉ sợ không còn nhiều lắm.
Trong ấn tượng của Nhiếp Vân, đám người Di Hoa, Vân Huyên bởi vì biến mất trước khi hắn thành danh cho nên hắn vẫn cho đối phương là người thế hệ trước. Hiện tại tính toán một chút, trên thực tế lại là người cùng bối phậ với mình, hơn nữa hiện tại chuyện làm cho bọn hắn biến mất kia cũng còn chưa có xảy ra!
Nói cách khác, hiện tại bọn hắn còn sống, còn chưa có đi Lăng Tiêu đỉnh của Hóa Vân tông!
Kiếp trước hắn sở dĩ dần dần được người ta nhìn vào chính là bởi vì sau khi bảy đại tông môn hội tụ ở Lăng Tiêu đỉnh làm cho Hóa Vân tông suy tàn. Từ vị trí đệ nhất ngã xuống, môn nhân trong tông môn thưa thớt cho nên mới chiêu lãm hắn làm đệ tử!
Bằng không thì chỉ bằng vào ba cái đan điền thiên phú của hắn tuyệt đối không thể đi vào loại tông môn tuyệt thế như Hóa Vân tông được!
- Thiên thủ kiếm? Đúng vậy, Vân Huyên đúng là có danh xưng như vậy, nhưng làm sao ngươi biết?
Thiên Huyễn nở nụ cười.
- Ta là Huyễn Thiên Thủ, nàng là Thiên thủ kiếm, chính bởi vì như thế cho nên ta mới muốn tới đó xem một chút. Kết quả sau khi xem qua, rơi vào lưới tình a...
- Quả nhiên là...
Thấy Thiên Huyễn cũng nói ra danh xưng, Nhiếp Vân dần dần bình phục tâm tình.
Xem ra sau khi hắn trọng sinh, vô luận là những chuyện mà hắn tiếp xúc hay là con người, đều trước một tiết tấu, Di Hoa kiếp trước căn bản không biết mình là người nào thì đã mất tích. Mà bây giờ chẳng những đối phương biết mình là ai, mà còn nghĩ biện pháp đuổi giết, thế sự biến hóa thật đúng là kỳ diệu.
Kiếp trước Thiên Huyễn chưa bao giờ nói tới tình yêu của mình, làm cho hắn từ trước tới nay đều cho rằng đối phương căn bản không có người thương. Hóa ra người thương của Thiên Huyễn từ lúc bảy đại tông môn hội tụ Lăng Tiêu đỉnh cũng đã triệt để biến mất.