Vô Tận Đan Điền

chương 565: chạy trối chết (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ Nhiếp Vân tìm chính là truyền tống trận thương dụng này. Lúc này chung quanh truyền tống trận cũng có vô số người kiể tmra, những người này đều là đệ tử Nguyên Tâm tông. Mỗi một người đều dùng ánh mắt thù sâu như biển để nhìn người trước mắt. Dường như mỗi một người đều rất hoài nghi, cần phải kiểm tra rõ ràng.

Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân phát hiện ra nơi này cũng không có Biện thực kính mà đặc sứ kia ban cho Nguyên Tâm tông, lúc này hắn mới âm thầm thở dài một hơi.

Không có thứ này bộ dáng mà hắn dùng thiên phú ngụy trang sư tạo ra cũng không có bị người phát hiện ra.

- Huynh đệ, truyền tống trận này có thể đưa chúng ta đi đâu vậy?

Nhìn một hồi, cảm thấy cũng không có gì ngoài ý muốn cho nên Nhiếp Vân lặng lẽ giữ chặt tay một trung niên có ý định truyền tống rồi thấp giọng hỏi.

Loại truyền tống trận thương dụng này bởi vì liên quan tới vấn đề tiêu hao cho nên khoảng cách truyền tống cũng không quá xa. Tuy nhiên, nếu như phi hành, không có mười ngày nửa tháng uống gió phơi sương thì cũng khó mà tới nơi được. Cho nên cẩn thận tính toán vẫn là truyền tống có lợi nhất.

Chỉ là loại truyền tống này đều có điểm cố định, giống như là đoàn tàu vậy, tiến hành đi từ thành thị này tới thành thị khác.

- Đi Thiên Bắc thành.

Trung niên này thuận miệng nói.

- Thiên bắc thành? Ồ? Đúng là phương hướng đi tới chỗ phụ mẫu a.

Nghe thấy cái tên Thiên Bắc thành, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Trước đó ở trong Cực Quang thành ba ngày, chẳng những Nhiếp Vân nghe ngóng chuyện của Nguyên Tâm tông mà còn nghe ngóng tới thành thị chung quanh. Cho nên hôm nay cũng biết tương đối chi tiết về phạm vi chung quanh đây.

Thiên Bắc thành và Cực Quang thành lớn không sai biệt nhau là bao, đều là thành thị tam lưu, cách nơi này chừng bảy tám trăm vạn dặm. Nếu như phi hành, chỉ sợ cũng phải mất vài tháng, có loại truyền tống trận này quả thực quá thuận lợi.

- Từ Thiên Bắc thành lại đi tới Linh Lung thành, đây là thành thị nhất lưu, là bản doanh của Linh Lung tiên tông. Đến lúc đó Dịch Thanh có thể đi bái sư rồi.

Đảo qua địa đồ trong đầu, Nhiếp Vân cười một tiếng, theo sát sau lưng trung niên này, đi về phía truyền tống trận.

- Một lần truyền tống hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm, giao tiền.

Vừa mới đi vài bước thì chợt nghe một tiếng quát vang vọng.

- Hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm?

Nghe cái giá như vậy Nhiếp Vân không nhịn được tặc lưỡi.

Hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm tương đương với hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm. Đối với gia tộc như Dịch gia ở Vinh thiên thành là gần như toàn bộ tài sản, nhiềut iền của như vậy không ngờ chỉ là cái giá một lần truyền tống.

Giá tiền này quả thực đủ lớn.

Tuy nhiên, cũng không có biện pháp, bởi vi truyền tống trận tiêu hao rất lớn, không thu phí tổn lớn thì ai cũng muốn ngồi. Như vậy cường giả kiến tạo truyền tống trận không phải sẽ chết đói hay sao?

Cổ tay khẽ đảo, Nhiếp Vân lấy ra hai mươi khỏa linh thạch thượng phẩm rồi đưa tới.

Đối với người khác mà nói, đây là số tài phú rất lớn, nhưng mà đối với hắn lại không đáng kể chút nào. Chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

- Được rồi, vào đi thôi. Chờ lát nữa các ngươi sẽ được truyền tống.

Tiếp nhận linh thạch, đệ tử phụ trách kiểm tra của Nguyên Tâm tông cẩn thận kiểm tra lại một lần, cũng không có phát hiện ra điều gì không ổn mới mở miệng nói một tiếng.

Thiên phú ngụy trang sư của Nhiếp Vân ngay cả cường giả Lĩnh vực cảnh đỉnh phong cũng không thể nhìn ra sơ hở chứ đừng nói là những đệ tử bình thường này. Muốn lừa gạt thực sự quá đơn giản.

Đứng trên Truyền tống trận, chờ một lát, ước chừng gom đủ hơn chục người thì đệ tử phụ trách mới dừng kiểm tra, lại bảo mọi người chuẩn bị một chút rồi mới bất đầu truyền tống.

- Chờ một chút, tạm thời kiểm tra.

Đột nhiên có mấy đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một lão giả đi đầu khí tức trầm ổn mang theo lực lượng khiến cho người ta rung động.

Cường giả Lĩnh vực cảnh hậu kỳ của Nguyên Tâm tông.

- Kiểm tra một chút xem có người nào đó hỗn loạn rời khỏi thành hay không. Hiện tại ta sẽ dùng Biện thực kính lần lượt chiếu vào các ngươi một lần, không nên phản kháng.

Lão giả lấy ra từ trong lòng một cái gương, lớn tiếng nói.

- Hỏng bét, sao lúc này lại có tạm thời kiểm tra chứ? Ta quá xui xẻo a.

Nhìn thấy trưởng lão Nguyên Tâm tông này đột nhiên xuất ra Biện thực kính, Nhiếp Vân bất đắc dĩ không thôi.

Thực sự là sợ cái gì cái đó tới, vận khí của hắn cũng quá xui xẻo.

Không có Biện thực kính, bằng vào thiên phú ngụy trang sư của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra sơ hở. Trong nháy mắt có thể rời khỏi nơi này, đến nơi khác. Hiện tại có thứ này, một khi lòi đuôi sẽ rất phiền toái.

Làm sao bây giờ?

- Mấy người các ngươi lần lượt đi tới, chỉ cần để Biện thực kính chiếu qua, một khi không có vấn đề là có thể đi.

Trưởng lão Nguyên Tâm tông cao giọng nói.

- Vâng.

Những người khác trong lòng không có ván đề, đương nhiên nghe được lời nói này đều nhanh chóng đi qua Biện thực kính. Quang mang chiếu qua, không có ngụy trang thì căn bản không có vấn đề.

- Tới phiên ngươi, nhanh đi tới.

Rất nhanh, những người khác đã chiếu qua một lần, đều không có vấn đề gì, trưởng lão Nguyên Tâm tông này mới chỉ về phía Nhiếp Vân.

- Vâng.

Nhiếp Vân thấy đối phương chỉ tới, biết rõ không có cách nào đào tẩu cho nên vừa mới đi tới trước mặt lão giả này thì đột nhiên chỉ về phía sau hắn, nói:

- Ồ? Là Nguyên Cương trưởng lão, sao ngươi lại tới đây? Đã lâu không gặp nha...

- Nguyên Cương trưởng lão?

Nghe thấy trung niên này hô vậy, vị trưởng lão Nguyên Tâm tông này sững sờ, vội vàng quay đầu lại. Đầu còn chưa xoay ra chỗ khác thì đã lập tức ý thức được mình mắc lừa.

Nguyên Cương trưởng lão coi như là phản đồ của tông môn, sao một dong binh bình thường có thể quen biết chứ?

Xem ra tên dong binh này nhất định có vấn đề...

Vội vàng quay đầu lại lần nữa, tuy rằng còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì hắn đã nhìn thấy một đạo kiếm quang đâm về phía mình.

Đạo kiếm quang này mang theo sự ấm áp của mùa xuân, giống như gió xuân thổi qua, tuyết đọng trên mặt đất tan đi, khắp nơi đều là sinh cơ, mà đồng thời khắp nơi cũng là sát chiêu.

Kiếm thuật, xuân hồi đại địa.

Nhiếp Vân biết rõ hiện tại chỉ có thể đào tẩu, tay trái hắn khảm nạm linh thạch vào trên Truyền tống trận, khởi động Truyền tống trận. Tay phải thì đánh ra một kiếm, vừa ra tay đã thi triển tuyệt chiêu lợi hại nhất.

Tên trưởng lão trước mắt này chính là cường giả Lĩnh vực cảnh hậu kỳ, thực lực của hắn cho dù có tăng thêm lần nữa cũng không phải là đối thủ. Phải dùng thủ đoạn công kích mạnh nhất, chỉ cần ngăn cản một lát, trận pháp truyền tống thì

hắn sẽ không phải sợ nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio