Truyền Tống Trận là tiến hành mở Bước Nhảy Không Gian đặc thù, mà cái này có chứa kiếm ý đặc thù, tự hồ chỉ cần người truyền tống chưa được cho phép, một khi bị truyền tống đến bên kia, sẽ lọt vào kiếm khí gạt bỏ.
- Đoán chừng là vì phòng bị Linh Lung Tiên Tông...
Trong lòng Nhiếp Vân có phán đoán.
Trước kia nghe lão giả tướng số nói nơi này là khu vực mẫn cảm, còn có chút hoài nghi, chứng kiến cái này, liền biết rõ đây là sự thật.
Bên cạnh giường, há cho người khác ngủ ngáy?
Nếu không phải Linh Lung Tiên Tông ngay từ đầu liền cho thấy thái độ không tranh phách, chỉ sợ tình huống có thể bình yên như hiện tại.
- Mấy người các ngươi không phải đệ tử Kiếm Thần tông, trên người không có kiếm thuật cùng ý cảnh của Kiếm Thần tông, phải đeo cái này vào, là Kiếm Ý phù của tông môn! Nếu không, sẽ bị đại trận của tông môn xoắn giết, ai cũng cứu không được, nhớ lấy nhớ lấy!
Đi vào Truyền Tống Trận, Lạc Vũ Thiên trưởng lão tiếp nhận ngọc bài mà đệ tử bình thường đưa tới cho mấy người Nhiếp Vân đeo lên.
Kiếm Thần tông hộ tông đại trận, có thể phân biệt người ngoại lai, một khi trong cơ thể không có kiếm thuật cùng ý cảnh của tông môn, sẽ bị trực tiếp xoắn giết!
Tuy bọn người Nhiếp Vân luyện không ít kiếm thuật trên ngọc bài, nhưng đối với hộ tông đại trận mà nói, như cũ là ngoại nhân.
- Kiếm Ý phù?
Tiếp nhận ngọc bài, Nhiếp Vân nhẹ gật đầu, thiếp thân cất kỹ.
- Sau khi tiến vào Kiếm Thần tông, không thể ồn ào cùng tiếng động lớn xôn xao, muốn đi vào Kiếm Chi Đại Điện, còn cần một lần khảo hạch, hiện tại chúng ta đi là nơi khảo hạch, hết thảy nghe theo an bài, bằng không thì, chết đừng trách Kiếm Thần tông không có bảo vệ tốt!
Thấy mọi người lấy được ngọc bài, thần thái của Lạc Vũ Thiên lần nữa trở nên nghiêm túc.
- Vâng!
Mọi người đồng loạt lên tiếng.
Từ bên ngoài đi đến nơi đây, trong khoảng thời gian này, Nhiếp Vân liền biết rõ ràng Top 10 là ai, thứ nhất thứ hai là mình cùng Diệp Kiếm Tinh, thứ ba Tông Nham, thư tư Ứng Long, thứ năm, sáu, bảy đều là đệ tử Kiếm Thần tông, phân biệt gọi La Vẫn, Trương Nham, Viên Siêu, ba người là Thiên Kiều Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, thứ tám, chín cùng thứ mười Sở Dương giống như, đều đến từ gia tộc.
Còn mình, vừa rồi cũng có người hỏi, Nhiếp Vân thuận miệng trả lời tán tu, hơn nữa Diệp Kiếm Tinh hỗ trợ che lấp, nên không có bị phát hiện cái gì.
- Tốt, đi thôi!
Lạc Vũ Thiên gật đầu, tiến vào Truyền Tống Trận.
Bọn người Nhiếp Vân lục tục theo ở phía sau, hơn mười người toàn bộ tiến vào trận pháp, bạch quang lóe lên, toàn bộ biến mất.
.................................
Khoảng cách Thiên U Cốc không xa, một bóng người đột ngột xuất hiện, một bộ thanh y, hai hàng lông mày đen đặc, trong hai tròng mắt thỉnh thoảng để lộ ra một cổ uy nghiêm cao cao tại thượng.
- Trước kia còn ở phụ cận chỗ này? Rõ ràng đã đi ra? Để ta xem ngươi đi nơi nào!
Bóng người hai tay chắp sau lưng, con mắt chậm rãi nhắm lại, phảng phất cảm ứng cái gì.
- Ah? Vậy mà đi Kiếm Thần tông? Muốn mượn đại tông môn ẩn tàng thân hình sao? Đều là tám đại tông môn, trốn ở trong đó, ta xác thực không dám phái người điều tra, cũng không dám tự mình ra tay, bất quá, nếu như vận dụng thoả đáng, quấy đục nước... Ngươi ngược lại sẽ chết nhanh hơn!
Lạnh lùng cười cười, bóng người nhoáng một cái tựa như sương mù tiêu tán, mất đi tung tích, giống như chưa từng xuất hiện qua.
- Nói, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Trên một ngọn núi của Kiếm Thần tông, Tông An vung tay ném Tông Nham xuống đất, quay người ngồi ở trên ghế, ánh mắt lạnh lùng.
Kiếm Thần tông Thái Thượng trưởng lão, từng người đều có ngọn núi thuộc về mình, Tông An bởi vì cháu trai ở Kiếm Thần thí luyện biểu hiện quá kém, trực tiếp mang hắn về ngọn núi của mình, miễn cho mất mặt xấu hổ.
- Là tên Sở Dương đáng giận kia! Không biết phạm vào tật xấu gì, vừa thấy được ta, liền đánh đập tàn nhẫn, ngay cả át chủ bài cũng dùng ra...
Hàm răng Tông Nham cắn chặt, nói ra sự tình trước kia.
- Sở Dương? Sở gia phụ thuộc Kiếm Thần tông chúng ta mới có thành tựu hôm nay, hơn nữa hàng năm đều tiến cống tông môn, hẳn không có lá gan lớn như vậy a!
Nghe xong cháu trai miêu tả kỹ càng, Tông An nhíu mày lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nghĩ một lát cũng nghĩ không thông, đột nhiên ngẩng đầu.
- Ngươi ở trong lúc thí luyện còn gặp được qua người nào so sánh kỳ quái hay không?
Tám đại tông môn từng cái đều khống chế rất nhiều đại gia tộc, những gia tộc này hàng năm đều phải cống nạp cho tông môn, nếu không, miệng ăn núi lở, tám đại tông môn đã sớm lưu lạc rồi.
Sở Dương Sở gia, đúng là một đại gia tộc bị Kiếm Thần tông khống chế, dựa theo đạo lý, cho dù lửa giận của Sở Dương lại lớn, cũng nên biết đúng mực, không giết đệ tử hạch tâm của Kiếm Thần tông a!
- Có người nào đó kỳ quái? Không có a...
Tông Nham nhíu mày, suy nghĩ một chút đột nhiên sờ nắm đấm.
- Ah, ta nhớ ra rồi, thời điểm Sở Dương động thủ với ta, một mực rống to nói đệ tử Kiếm Thần tông chúng ta không tuân thủ môn quy, không để ý lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả bại hoại như Độc sư cũng cấu kết!
- Độc sư?
Tông An nhíu mày.
- Chẳng lẽ Kịch Độc Vương còn chưa chết?
- Hắn nói hẳn không phải Kịch Độc Vương, hắn nói tận mắt nhìn thấy, cũng ở trong lần thí luyện này, cùng Diệp Kiếm Tinh xưng huynh gọi đệ, quan hệ rất tốt!
Tông Nham cẩn thận nhớ lại một hồi, do dự một chút nói ra.
- Diệp Kiếm Tinh? Hiện tại hắn cùng người nào chung một chỗ?
Tông An sững sờ.
- Người nào? Còn không phải một phế vật Lĩnh Vực Cảnh!
Tông Nham đang cùng Sở Dương chiến đấu đã bị Tông An bắt đi, căn bản không biết phế vật trong miệng hắn đạt được 148 ngọc bài!
- Lĩnh Vực Cảnh? Có phải gọi Đồng Vân hay không?
Con mắt Tông An nheo lại.
- Ân, hình như gọi là Đồng Vân! Làm sao thúc thúc biết? Một phế vật Lĩnh Vực Cảnh trung kỳ mà thôi, tuy sức chiến đấu không tệ, nhưng cảnh giới quá thấp, để cho ta gặp gỡ tuyệt đối giết chết hắn...
- Ba…
Tông Nham lời còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay tát vòng vo vài vòng, té ngã trên đất, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy động thủ đúng là thúc thúc Tông An, vẻ mặt nghi hoặc.
- Thúc thúc làm sao vậy? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Cho dù hắn có thể đánh bại Tiễn Hồng, thực lực chân chính chỉ có Lĩnh Vực Cảnh, ta là Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ, giết hắn còn không đơn giản như giết gà? Cũng không nói sai cái gì a?