Những lời này của Tông Nham, vốn có ý tứ hãm hại Nhiếp Vân, nhưng nói xong lời cuối cùng, ngay cả mình cũng tin tưởng.
Đương nhiên, sự thật tám chín phần mười như hắn đoán, không kém nhiều rồi.
- Đáng giận! Thì ra là thế...
Nghĩ một lát, Sở Dương rốt cục hiểu được, hàm răng cắn khanh khách rung động.
Trước kia bởi vì thuộc hạ bị giết, đồ vật bị trộm, lửa giận thiêu đốt, không có cẩn thận cân nhắc, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, hoàn toàn chính xác có vấn đề rất lớn, có lẽ Tông Nham nói là đúng!
- Ngươi tìm ta không chỉ là làm sáng tỏ đơn giản như vậy a, có chuyện gì cứ nói đi!
Áp chế lửa giận trong lòng xuống, Sở Dương nhìn về phía Tông Nham.
Đối phương thân là đệ tử hạch tâm của Kiếm Thần tông, có khả năng trở thành chưởng giáo, hẳn không cần phải giải thích với mình, sở dĩ làm như vậy, khẳng định có mục đích cùng cách nghĩ.
- Ha ha, nói chuyện với người thông minh liền đơn giản! Chúng ta bị Diệp Kiếm Tinh cùng tiểu tử kia làm hại thảm như vậy, nếu buông tha bọn hắn, vậy thì quá đơn giản?
Tông Nham thấy đối phương mắc câu, nở nụ cười.
- Không buông tha thì làm sao bây giờ? Nơi này là Kiếm Thần tông, hai người kia lại là thí luyện thứ nhất thứ hai! Chẳng lẽ ngươi dám ra tay giết bọn họ?
Sở Dương hừ lạnh.
- Giết? Không cần chúng ta tự mình ra tay, ta nơi này có biện pháp tốt...
Tông Nham cười hắc hắc, nói mưu kế của mình ra.
- Tốt, tốt, thật ác độc, cho dù hôm nay không chết, cũng sẽ bị người Kiếm Thần tông giết! Cứ làm như thế!
Nghe được mưu kế của hắn, con mắt của Sở Dương cũng sáng ngời.
- Ngươi đã đồng ý, như vậy chúng ta bắt đầu a, hắc hắc!
Tông Nham xòe tay ra cùng Sở Dương vỗ một cái, quay người từng người bay đi.
....................................
- Ở chỗ này tầm bảo phải cẩn thận, gây chuyện không tốt liền gặp được Yêu thú lợi hại, chết cũng không biết chết như thế nào, ta mang ngươi đi con đường này, đi qua thật nhiều lần, Yêu thú thực lực mạnh cũng không nhiều!
Diệp Kiếm Tinh vừa phi hành, vừa cười nói.
- Ân!
Nhiếp Vân đối với hắn nói từ chối cho ý kiến, một bên hành tẩu một bên dùng thiên phú Thiên Nhãn nhìn một lần.
Cũng không phải không tín nhiệm Diệp Kiếm Tinh, mà là Yêu thú là vật sống, không có khả năng vĩnh viễn cố định ở một điểm, có lẽ đoạn thời gian trước con đường này là an toàn, nhưng hiện tại liền biến thành hiểm địa!
Muốn an toàn, vẫn là thiên phú Thiên Nhãn quét nhìn tốt nhất.
Bất quá, kinh nghiệm hoàn toàn chính xác có tác dụng rất lớn, hai người đi gần nửa giờ, đã xâm nhập ở chỗ sâu trong Kiếm Linh Phong, nhưng một con Yêu thú cũng không có đụng phải.
- Nơi kia có một cây! Tuy không quá đáng giá, nhưng cũng coi như một bảo bối rồi!
Diệp Kiếm Tinh đi ở phía trước đột nhiên cười cười, bàn tay trảo một cái liền thu cây dược liệu kia.
Bạo Tuyết Thảo, dược liệu luyện chế Tỏa Linh Đan, có thể làm cho người tĩnh tâm an thần, linh hồn trầm ổn không bị tà hỏa quấy nhiễu, là đan dược dùng lúc đột phá duy trì tâm tình, bất quá chỉ có tác dụng ở dưới Lĩnh Vực Cảnh, đối với hai người tác dụng cơ hồ không có.
Thịt muỗi cũng là thịt, này được cho là một kiện bảo bối rồi.
- Kiếm Linh cốc có bảo vật gì, chẳng lẽ toàn bộ là dược liệu?
Nhiếp Vân cũng không quan tâm một cây Bạo Tuyết Thảo, hỏi.
- Vậy cũng không phải, ngẫu nhiên cũng sẽ toát ra một ít Tiên Thiên Linh Binh, Thiên Địa thai nghén, bất quá những vật này còn không có xuất thế đã bị một ít đại Yêu thú canh gác, rất khó đến tay! Muốn đạt được, chỉ có thể cùng chúng chính diện giao phong!
Diệp Kiếm Tinh giải thích.
- Tiên Thiên Linh Binh?
Nhiếp Vân sững sờ.
U Minh Kiếm liền thuộc về Tiên Thiên Linh Binh, Thiên Địa thai nghén ra, cũng không phải là con người luyện chế, loại vật này đều sinh ra ở địa phương linh khí đầy đủ, thiên địa pháp tắc nồng đậm, có thể xuất hiện ở đây, đủ thấy Kiếm Linh Phong thần kỳ.
- Kỳ thật, cho dù có thể xuất hiện Tiên Thiên Linh Binh cấp bậc cũng không cao, khẳng định không thể so với U Minh Kiếm! Tối đa chỉ tương đương với Linh Binh thượng phẩm!
Tựa hồ nhìn ra Nhiếp Vân ngạc nhiên, Diệp Kiếm Tinh nở nụ cười.
U Minh Kiếm đơn thuần luận phẩm chất mà nói, còn lợi hại hơn Linh Binh tuyệt phẩm (*Linh Binh cực phẩm), toàn bộ Phù Thiên Đại Lục cũng chưa hẳn có thể thai nghén ra Tiên Thiên Linh Binh cường đại như thế, chớ nói chi là Kiếm Linh cốc này.
- Ah!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra.
Tiên Thiên Linh Binh tương đương Linh Binh thượng phẩm, uy lực hẳn không mạnh đi nơi nào, hơn nữa thứ này mấy chục năm cũng không nhất định xuất hiện một thanh, liền thuộc về sự kiện xác suất cực nhỏ rồi.
- Muốn ta nói, kỳ thật ở đây vật trân quý nhất cũng không phải dược liệu, cũng không phải Tiên Thiên Linh Binh, mà là Yêu thú Nạp Hư Cảnh! Yêu thú một thân là bảo, chúng có thể tu luyện tới loại cảnh giới này, tương đương với một bảo khố di động, có thể săn giết một con, hắc hắc, không chiếm được đệ nhất cũng khó!
Nhớ tới cái gì, trong mắt Diệp Kiếm Tinh thả ra tinh quang.
- Yêu thú Nạp Hư Cảnh?
Nhiếp Vân im lặng lắc đầu, thằng này thật đúng là có dũng khí.
Yêu thú vô luận phòng ngự hay lực lượng đều mạnh hơn nhân loại, Yêu thú Nạp Hư Cảnh càng mãnh liệt rối tinh rối mù, cường giả Nạp Hư cảnh bình thường cũng không phải đối thủ, hai người mình muốn đi săn giết. Dùng bốn chữ để hình dung… tự mình tìm chết!
Nhưng hắn nói cũng có đạo lý, Yêu thú hoàn toàn chính xác toàn thân là bảo, huyết nhục ăn vào trong bụng là vật đại bổ, gân cốt có thể luyện chế đan dược, lân phiến có thể luyện chế Linh Binh, tinh hạch càng có khả năng giúp đỡ người tấn cấp, duy trì đại trận vận chuyển, gia tăng uy lực của Linh Binh...
Nếu như có thể săn giết một con, lần khảo hạch này tuyệt đối có thể được quán quân!
Chỉ có điều Yêu thú Nạp Hư Cảnh đã sớm có thể hoá hình, hơn nữa trí tuệ không thua nhân loại, muốn đánh chết, không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông!
- Địa phương ta biết là một Dược Viên, bên trong có đủ loại dược liệu, một cây dược liệu không đáng tiền, nhưng mấy trăm loại thêm cùng một chỗ giá trị liền cao! Chúng ta có thể đi đoạt một ít tới!
Mình cũng biết rõ đánh chết Yêu thú Nạp Hư Cảnh giống như nằm mơ, Diệp Kiếm Tinh nở nụ cười thoáng một phát.
- Có dược liệu gì? Tự nhiên hình thành hay người khác gieo trồng?
Nhiếp Vân hỏi.
Cái này nhất định phải hỏi rõ, tự nhiên hình thành thì thôi, vạn nhất là người khác gieo trồng, tiến lên cướp đoạt, bị người ta giết, cái kia thì xong rồi.