Lạc Vũ Thiên nói xong liền đi thẳng về phía trước, bất quá còn chưa đi xa, chợt nghe một thanh âm vang lên.
- Vũ Thiên trưởng lão, lưu lại dấu vết ở trên Ngân Kiếm Thạch, chúng ta không được, nhưng ta cảm thấy một người có thể, phải biết rằng hắn ở Thiên U Cốc khảo hạch, là một người tu luyện 148 bộ kiếm pháp, rất lợi hại a!
Cái thanh âm này ôn hoà, quay đầu nhìn lại, đúng là Tông Nham.
Lúc này vẻ mặt Tông Nham có chút hả hê nhìn Nhiếp Vân, khóe miệng giương lên.
Bản thân Tông Nham là ứng viên đoạt giải quán quân, kết quả bị thiếu niên ở trước mắt xếp đặt thiết kế, xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, vốn tưởng rằng có thể ở Kiếm Linh Phong hòa nhau một ván, kết quả lại làm mai mối, mình ngược lại trở thành kế cuối!
Trong nội tâm đã sớm hận Nhiếp Vân cùng Diệp Kiếm Tinh đến chết đi sống lại, lần này có cơ hội để cho đối phương xấu mặt, như thế nào buông tha.
- Đúng vậy, Lạc trưởng lão, Đồng Vân không giống chúng ta, hắn là nhân vật “thiếu chút nữa” được quán quân a, một người tu luyện hơn 100 bộ kiếm pháp, nhìn chung lịch sử Kiếm Thần Tông cũng không có, làm sao có thể giống như chúng ta!
Trương Nham cũng xen vào nói.
Hắn cố ý tăng thêm ba chữ thiếu chút nữa, ý châm chọc dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói).
- Đồng Vân không giống bình thường, nếu như hắn khắc kiếm mà nói, tuyệt đối dễ như trở bàn tay...
La Vẫn cũng cười rộ lên.
- Ta xem cũng phải, chúng ta chỉ là người bình thường, người ta là tuyệt thế thiên tài a...
Viên Siêu nói.
Ba người này trước kia từng tỏ qua trung tâm với Nhiếp Vân, kết quả hắn ngoài ý muốn không trúng cử, để cho bọn hắn cảm thấy trên mặt mũi băn khoăn, đồng loạt hận lên hắn rồi.
- Các ngươi muốn ta lưu lại lạc ấn trên Ngân Kiếm Thạch?
Nhiếp Vân không nghĩ tới bốn người này nhất trí đối phó mình, nhướng mày.
- Đồng Vân, không nên để ý tới bọn hắn...
Diệp Kiếm Tinh sợ ở chỗ này náo loạn bị thủ tiêu tư cách, vội vàng nói.
- Đồng Vân, ngươi muốn ở chỗ này thử một chút, cứ tự nhiên, chúng ta có thể đợi!
Diệp Kiếm Tinh lời còn chưa nói hết, thanh âm của Lạc Vũ Thiên trưởng lão liền vang lên.
- Ân?
Nhiếp Vân không nghĩ tới đệ tử đấu võ mồm, Lạc Vũ Thiên sẽ chen vào, lông mày lần nữa nhíu lại, vừa rồi lúc những người khác nói chuyện, Lạc Vũ Thiên là không thèm để ý a.
- Đúng vậy, ngươi liền thử một chút, có lẽ có thể lưu lại dấu vết!
Nghê Hư trưởng lão cũng xoay đầu lại, vừa cười vừa nói.
Đồng dạng là để cho Nhiếp Vân thử xem Ngân Kiếm Thạch, nhưng thái độ của Nghê Hư hoàn toàn không giống Lạc Vũ Thiên. Dáng tươi cười mang theo ý ấm áp, để cho tâm tình người tốt hơn rất nhiều.
- Không có ý tứ, ta còn không muốn trở thành như Sở Dương!
Đối với người khác mà nói, bị nhiều người đồng thời nhìn chăm chú như vậy, nhất định sẽ đáp ứng, Nhiếp Vân bất đồng, là người của hai thế giới để cho hắn càng thêm bình tĩnh. Khoát tay áo, nhàn nhạt nói.
Nếu có thể khắc ra dấu vết ở trên Ngân Kiếm Thạch, không có nghĩa là mình lợi hại bao nhiêu, mà là lần nữa đẩy mình lên đống lửa, còn khắc không ra, mất mặt. Đã không được lợi gì, còn không bằng không làm a.
Hiện tại mục đích chủ yếu là an toàn tiến vào Kiếm Chi Đại Điện, tìm kiếm tin tức Triệu Hoán Sư, mà không phải đấu khí với bọn họ.
- Ân?
Thấy thiếu niên bị khích tướng như thế cũng không phản kháng, Lạc Vũ Thiên cùng Nghê Hư trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, từng người lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mười bảy mười tám tuổi đúng là thời điểm trương dương nhất. Nhất là thiên tài, càng không ai bì nổi, thiếu niên vốn là quán quân, lại bị chèn ép, còn bị loại khích tướng này, nhưng vẫn có thể chịu được, thật là làm bọn hắn lau mắt mà nhìn.
- Ngươi đã không muốn thử, coi như xong, nhanh tiến vào Kiếm Chi Đại Điện a!
Biết rõ loại người này tâm trí kiên định, tuyệt đối không thể bị một hai câu liền cải biến, Lạc Vũ Thiên lắc đầu, bàn tay lớn bãi xuống cắt đứt bọn người Tông Nham còn muốn nói nhảm, đi đầu tiến lên, thấy hắn ly khai, mọi người liền theo sát ở phía sau.
- Đồng Vân, không nghĩ tới ngươi không có trứng như vậy, xem ra ta quá coi trọng ngươi rồi!
Thấy thiếu niên không có mắc lừa, sắp đi vào đại điện, sắc mặt Tông Nham âm trầm, bước nhanh đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trong lời nói lộ ra khinh miệt cùng khiêu khích.
- Người ngon? Cái kia tốt?
Nghe được hắn nói, Nhiếp Vân cười cười, đột nhiên cao giọng hô lên.
- Lạc Vũ Thiên, Nghê Hư hai vị trưởng lão, xin dừng bước!
- Ân?
Mọi người tiến lên toàn bộ ngừng lại.
- Đồng Vân, có chuyện gì sao?
Lạc Vũ Thiên trưởng lão nhướng mày hỏi.
- Là như thế này, Tông Nham nói muốn thử Ngân Kiếm Thạch, không biết trưởng lão có thể đáp ứng hay không!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía Tông Nham.
- Ngươi giỏi liền lên a, ta vừa vặn nhìn xem... Sẽ không phải không được chứ! Nếu không được thì đừng nói nhảm nhiều như vậy, ngươi cho rằng vở hài kịch rất dễ làm sao? Ngươi còn không có loại thiên phú cùng tố chất này!
- Ngươi...
Nghe được thiếu niên châm chọc, con mắt Tông Nham đột nhiên nheo lại, trong khe hở sát cơ ẩn hiện.
Mình mới vừa nói, tất cả mọi người nghe được, mà bây giờ đối phương chẳng những phản kích nguyên văn, còn nói mình là một vở hài kịch! Đường đường đệ tử hạch tâm của Kiếm Thần Tông, ở bên ngoài giống như Thần Tiên, vậy mà biến thành vở hài kịch lấy lòng mọi người! Loại vũ nhục này làm sao nuốt xuống được.
- Như thế nào, không dám? Không dám mà nói, cũng đồng dạng không có trứng, đừng lải nhải, làm người rất phiền!
Hai tay Nhiếp Vân chắp sau ót, duỗi lưng một cái, làm ra một tư thế lười biếng, tuy thanh âm bình thản, lại mang theo châm chọc dày đặc, để cho trước mắt Tông Nham tối sầm, nắm đấm không khỏi xiết chặt.
- Tốt, hiện tại ta liền đi thử thử Ngân Kiếm Thạch, ngươi có dám theo ta không?
Hai mắt Tông Nham nhìn chằm chằm qua.
- Vậy ngươi tới trước!
Nhiếp Vân làm cái thủ thế mời, thanh âm vang dội.
- Tốt, ta tới trước!
Hừ một tiếng, Tông Nham cũng mặc kệ Lạc Vũ Thiên, Nghê Hư trưởng lão là
thái độ gì, lấy ra trường kiếm che dấu trong cơ thể kia, đi nhanh tới Ngân Kiếm Thạch.
- Vèo!
Trường kiếm bãi xuống, thân hình Tông Nham hóa thành trường tuyến đâm tới.
Kiếm pháp của Tông Nham còn tốt hơn Sở Dương, lý giải đối với kiếm chiêu cũng cao hơn, vừa ra tay kiếm ý như sóng lớn, trùng điệp, lập tức va chạm với kiếm ý ở trên Ngân Kiếm Thạch.
Bất quá...
Bành!
Kết cục giống như Sở Dương, chỉ thoáng một phát, sắc mặt liền đỏ lên, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, mặc dù thực lực của hắn không kém, lĩnh ngộ kiếm pháp càng sâu, nhưng vẫn bị trọng thương.&