Vô Tận Đan Điền

chương 817: vân huyên đào tẩu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy Nhiếp Vân đang tươi cười vui vẻ, Vân Huyên đã cảm thấy đầu óc nổ tung, cảm giác rét lạnh sinh ra trong nội tâm.

Nàng làm việc gần đây âm hàn độc ác, tự nhận thủ đoạn rất mạnh nhưng so với Nhiếp Vân thì nàng chẳng tính là gì cả!

Vừa mỉm cười vừa phế tu vi của người ta... Đây là trái tim băng giá cỡ nào?

- Đừng tán dương ta như vậy, ta sẽ cảm thấy xấu hổ chờ một chút, huỷ bỏ khí hải và đan điền của ngươi là tốt rồi, kiên nhẫn một chút...

Đối mặt với đối phương nhục mạ, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn không ngừng vung chưởng phế bỏ tu vi của nàng.

Ầm ầm!

Đúng lúc này trong tế tự chi địa xuất hiện chấn động kịch lêệt, một thông đạo cực lớn từ sâu trong hư không xuất hiện, bốn lão nhân bay ra ngoài, vào lúc bọn họ nhìn thấy Nhiếp Vân đối phó Vân Huyên, sắc mặt bọn họ đỏ lên.

- Nghiệt súc, buông chưởng giáo ra!

- Là kẻ tới từ nơi nào dám giương oai trong Kiếm Thần Tông!

- Chết đi cho ta!

Nương theo tiếng hét lớn, bốn đạo kiếm quang bay tới mang theo lực lượng không thể địch nổi tập kích Nhiếp Vân.

Bốn đạo kiếm quang này không phải vô thượng kiếm thuật, cũng không phải vô thượng đại kiếm thuật, nó cũng không có lực lượng và uy nghiêm của vô thượng đại kiếm, vừa xuất hiện đã tương liên với nhau, tạo thành một vòng tròn đặc thù đại biểu cho sinh, diệt, tuyệt, sát, bốn loại ý cảnh, uy lực không thể đỡ.

- Hồng, hoàng, lam, hắc bốn vô thượng đại trưởng lão Kiếm Thần Tông?

Tám đại tông môn có xưng hô vô thượng trưởng của riêng mình, Hóa Vân Tông gọi đông, tây, nam, bắc, Kiếm Thần Tông tắc thì gọi hồng, hoàng, lam, hắc, kiếp trước Nhiếp Vân đã biết rõ những chuyện này cho nên sau khi nhìn thấy đã nhận ra ngay.

Sau khi nói xong, Nhiếp Vân chẳng quan tâm lại phá hư đan điền của Vân Huyên, hắn cầm tay Kiếm Thần Chi Kiếm đánh tới.

Tứ Quý Kiếm Pháp, Phá Trần Tuyệt Sát Kiếm Thuật, Đại Bi Thất Tiên Kiếm, Linh Tê Phá Thiên Kiếm, Phiêu Miểu Thiên Thủ Kiếm, Thiên Địa Huyền Dương Kiếm Thuật... Xoay tròn liên hoàn tạo thành một bộ Phá Không Diệt Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật.

Kiếm Thần Tông hồng, hoàng, lam, hắc bốn đại vô thượng trưởng lão tuy là cường giả Phá Không Cảnh, đối với thực lực Nhiếp Vân hiện tại không tính là gì, bốn người bọn họ liên thủ tạo thành kiếm trận vô cùng lợi hại, đại biểu cho sinh, diệt, tuyệt, sát, uy lực mạnh làm cho một ít cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh sơ kỳ cũng khó ngăn cản.

Kiếm trận này do Kiếm Thần lão tổ lưu truyền tới nay, mục đích là bảo hộ tông môn tránh bị xâm lượt.

Đương nhiên, mặc dù lợi hại nhưng nếu Nhiếp Vân muốn chém giết, chỉ cần dùng một kích toàn lực là có thể chém giết toàn bộ, hắn nâận đại ân của Trần Văn Húc, lúc luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm, Kiếm Thần chi tâm thì hắn thật sự không muốn hạ sát thủ với người Kiếm Thần Tông.

Cho nên một kiếm này không dùng một pâần trăm thực lực!

Hơn nữa đánh ra vô thượng đại kiếm thuật đã chứng minh với đối phương mình đạt được Kiếm Thần truyền thừa, nói bọn họ nên phân biệt rõ sự tạật.

- Bốn đại trưởng lão, Nhiếp Vân là truyền nhân vô thượng trưởng lão của Hóa Vân Tông, đến đây là muốn hủy diệt Kiếm Thần Tông, hắn chẳng những luyện thi thể tổ tiên Phụng Ca thành khôi lỗi Bạt, còn cướp đi chưởng giáo ấn của ta, lợi dụng phương pháp Kiếm Linh Dưỡng Thai chiếm lấy Kiếm Thần Chi Kiếm và Kiếm Thần chi tâm, trộm đi tượng đá tổ sư, sử dụng kiếm thần chi khí luyện thành vô thượng đại kiếm thuật, đạt được tế tự chi địa tán thành, các ngươi cẩn thận...

Nhìn thấy bốn đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Vân Huyên vui vẻ, bàn chân đạp mạnh lui về phía sau và hô to.

Nàng nói chuyện rất nhanh, trật tự rõ ràng, tuy ngữ khí không phỉa tiên âm nhưng mang theo mị hoặc nồng đậm, hơn nữa khi nói chuyện còn xúc động kiêng kỵ sâu nhất trong nội tâm bốn vô thượng trưởng lão, lúc này làm bọn họ tức giận ngập trời.

- Tiểu tử, ngươi chết đi cho ta!

- Không ngờ có thể sử dụng vô thượng đại kiếm thuật, thực khi dễ Kiếm Thần Tông không người?

- Hóa Vân Tông muốn khai chiến với Kiếm Thần Tông sao?

- Mặc kệ hôm nay như thế nào cũng phải chém giết hắn.

Gào thét liên tục, bốn đại trưởng lão gia tăng thế công, uy lực tăng lên rất nhiều.

Bị Vân Huyên chọc giận, cũng không phải bốn đại vô thượng trưởng lão ngu xuẩn mà là bọn họ thân là trụ cột của Kiếm Thần Tông, vì bảo vệ tông môn thì chuyệ gì cũng làm được, nghịch lân lớn nhất chính là có người phá hư tông môn, Vân Huyên trực tiếp nói Nhiếp Vân là truyền nhân vô thượng trưởng lão của Hóa Vân Tông làm người ta kiêng kị, sau đó còn nói hắn luyện thi thể tổ tiên thành Bạt, nói cướp đi chưởng giáo ấn, giết kiếm linh Kiếm Thần Chi Kiếm bằng độc dược...

Nếu Nhiếp Vân không thi triển vô thượng đại kiếm thuật, không cầm Kiếm Thần Chi Kiếm cũng bỏ đi, hiện tại Vân Huyên giội nước bẩn lên người của hắn nhưng hắn không thể cãi lại, cho dù bùn ở đũng quần không phải là phân cũng là phân.

- Tiện nữ nhân, chết đi cho ta!

Không nghĩ tới Vân Huyên nói mấy câu đã đổ tất cả mọi chuyện lên người của hắn, hắn có nói cũng nói không rõ, đôi mắt Nhiếp Vân nheo lại, ngón tay điểm về phía trước, hắn đã có tâm giết nàng.

Hiện tại thực lực của nàng giảm xuống Khí Hải Cảnh, chỉ có cảnh giới Chí Tôn, cho dù có thể phi hành thì tốc độ như con sâu cái kiến, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định có thể nhất kích tất sát.

- Nghiệt súc, lớn mật!

Hàn quang chưa đánh tới trước mặt Vân Huyên, trưởng lão áo đỏ hét lớn một tiếng, lúc này hắn vận dụng một tấm chắn ngăn cản trước mặt của nàng,.

Chỉ nhìn tấm chắn đã biết rõ thứ này chính là linh binh tuyệt phẩm.

Oanh!

Trưởng lão áo đỏ ngăn cản hàn quang, Nhiếp Vân vận dụng vô thượng đại kiếm thuật va chạm với kiếm pháp của bốn vô thượng trưởng lão.

Lực va chạm rất làm cho không gian nổ tung, cho dù chỉ có một phần trăm lực lượng nhưng thực lực Nhiếp Vân hiện tại quá cường đại, hắn đang thi triển vô thượng đại kiếm thuật, thân thể đứng bất động nhưng bốn đại trưởng lão bị trùng kích phun máu tươi bay ngược về phía sau.

Cho dù bọn họ ngăn cản sóng dữ và dùng toàn lực nhưng vẫn kém Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong rất nhiều, uy lực không gì sánh nổi.

- Nhiếp Vân, ngươi chờ ta trả thù đi.

Cùng một thời gian, Vân Huyên quát một tiếng mang theo thống hận từ sâu trong tâm linh, chỉ thấy thân ảnh của nàng đang thả người chui vào vết nứt không gian.

- Muốn đi, đi được sao?

Thấy nàng sắp chạy trốn, Nhiếp Vân sẽ không cho nàng như nguyện, hắn hừ lạnh một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía trước.

Một chưởng này mang theo lực lượng đáng sợ, vừa xuất hiện đã xé rách không gian, lúc này đuổi theo Vân Huyên.&

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio