Trước đó hắn còn đang nghĩ biện pháp xem nên làm thế nào mới có thể lẻn vào trong tông môn. Hiện tại cẩn thận suy tính, thời gian một tháng sau chính là ngày mười năm tuyển nhận đệ tử một lần của Hóa Vân tông, hoàn toàn có thể đi tới tham dự khảo hạch, quang minh chính đại trở thành đệ tử tông môn.
Giống như kiếp trước vậy.
Chỉ có điều, kiếp trước thực lực không đủ, vì tham dự khảo hạch mà cửu tử nhất sinh. Kiếp này thì hoàn toàn khác, thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ, sức chiến đấu có thể so với Hạp Hư cảnh đỉnh phong. Muốn thông qua khảo hạch đệ tử bình thường vô cùng đơn giản.
Chỉ cần thông qua khảo hạch, nhất định sẽ phải tham dự thí luyện Quỷ Vụ minh hải, mà nàng lại muốn đi... Xem ra tuy rằng trọng sinh, nhưng mà trong tối tăm thiên ý vẫn muốn để cho hắn và nàng có một chút liên hệ...
Kiếp trước nàng bỏ ta mà đi, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương nàng. Dù là chết thì ta cũng không tiếc.
- Ta sẽ cẩn thận. Tuy nhiên, ở quỷ vụ minh hải, cho dù có lợi hại thì đối mặt với thiên phú Tường Thủy sư của ta cũng là vô dụng.
Tang Hồng Y cười ha hả.
- Thiên phú Tường thủ sư? Tang Hồng Y còn có loại thiên phú này sao?
Dứt bỏ đủ loại suy nghĩ trong đầu, nghe đối phương nói như vậy, Nhiếp Vân sừng sờ.
Kiếp trước hắn có quan hệ vô cùng thân mật với Tang Hồng Y, chỉ là cũng không biết được đối phương có theien phú Tường thủy sư.
Xem ra tiểu tử này cuối cùng có thể quay đầu đâm một kích cũng không phải là ngẫu nhiên mà là đã có dự mưu từ trước. Thật không biết trên người tiểu tử này lúc trước có gì mà hắn không rõ.
- Đúng rồi, kiếp trước ta cũng không biết hắn thích Nguyệt nhi, chẳng lẽ... Hắn theo đuổi không thành, về sau biết được ta bắt được tâm hồn thiếu nữ của nàng cho nên mới hận ta tận xương như vậy?
Đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân hiện lên suy nghĩ như vậy.
Đạm Đài tiên tử tên gọi đầy đủ là Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân quen gọi nàng là Nguyệt nhi, kiếp trước hắn cũng không biết Tang Hồng Y này ưa thích Lăng Nguyệt. Xem ra khả năng vì yêu mà sinh hận này rất lớn, cũng chính bởi vì như vậy cho nên Tang Hồng Y cố ý tiếp cận hắn. Lúc xưng huynh gọi đệ đã nghĩ biện pháp khác, chỉ là hắn khong biết mà thôi.
Hiểu rõ điểm ấy, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng vô cùng.
Xem ra vô luận kiếp trước hay là kiếp này hắn đã khinh thị Tang Hồng Y này, có thể chôn dấu tâm tư sâu như vậy há có thể là nhân vật đơn giản cơ chứ?
- được rồi, gọi ngươi tới cũng không phải là nói những chuyện này. Ta biết rõ ngươi một lòng muốn luyện hóa Phật cốt xá lợi, muốn mượn cơ hội đột phá lên Phá Không cảnh. Tuy nhiên Phật cốt xá lợi cũng không dễ dàng luyện hóa như vậy, trừ phi ngươi có thể đấu giá được cái tràng hạt phật môn kia tới tay. Mà ta cũng một lòng muốn mua Địa mạch tinh tủy tới tay. Chỉ là hai đồ vật này đều giá trị liên thành, không riêng gì chúng ta ngấp nghé, chỉ sợ cũng có không ít người muốn có được nó. Cho nên một khi tiến vào đấu giá hội nhất định là giá trên trời.
Tang Hồng Y ngắt lời Hồ Khuê rồi nói.
- Đúng vậy, điểm này ta biết rõ.
Hồ Khuê cũng nhíu mày, nhìn qua hắn rồi nói.
- Tuy rằng ta và ngươi là đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông, thế nhưng lại một lòng tu luyện, trên người cũng không có quá nhiều tài phú. Ngươi định làm thế nào.
- Làm gì sao? Ha ha, rất đơn giản, vừa rồi lúc đến ta đã phái người đi tìm hiểu, tìm ra chỗ quáng mạch của Huyền Kim thành, chỉ cần đêm nay chúng ta đi trộm một chút, như vậy còn không dudojc sao?
Tang Hồng Y cười cười.
- Trộm? Trộm Huyền kim quánh mạch cũng vô dụng a. Thứ này không thể đổi tiền nha.
Hồ Khuê sững sờ.
Tuy rằng Huyền kim là một loại tài nguyên đặc thù rất là đáng tiền, nhưng mà hai người lại không hiểu chế tạo binh khí, trộm thứ này làm gì chứ? Mà một khi ra tay nhất định sẽ bị người ta cố ý tra ra, phiền toái không nhỏ.
Đối với phiền toái, mượn thực lực bọn hắn mà nói, cho dù thành chủ Huyền Kim thành có biết cũng không thể làm gì. Nhưng mà mấu chốt là chuyện này một khi vỡ lở ảnh hưởng tới danh dự thực sự rất lớn.
Đường đường là đệ tử tông môn mạnh nhất Phù Thiên đại lục là Hóa Vân tông lại đi ăn trộm... Thực sự quá mất mặt.
- Huyền kim quáng mạch? Đương nhiên không phải, ý ta nói là linh thạch quáng mạch.
Tang Hồng Y cười ha hả.
- Linh thạch quáng mạch?
- Không sai, thành chủ Huyền kim thành này phát hiện một linh thạch quáng mạch, nghe nói bên trong có linh thạch tuyệt phẩm. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà chí ý cũng có mấy vạn khỏa. Từ mấy trăm năm trước đã bí mật khai thác. Nhưng mà bởi vì thực lực bản thân chưa đủ, không thể bảo vệ được số tài phú lớn như vậy cho nên không có nói ra. Ta cũng thông qua nhiều con đường mới biết được. Nếu như chúng ta có thể trộm khoản linh thạch này tới tay. Ha ha... Tới lúc đó muốn đấu giá hai thứ kia trong đấu giá hội chẳng phải sẽ dễ dàng hay sao?
Hai mắt Tang Hồng Y lóe lên quang mang hưng phấn.
- Còn có chuyện này sao? Rất tốt, chỉ là...
Hồ Khuê có chút do dự.
- Nếu như chúng ta đi trộm nhất định sẽ khiến cho người khác sinh nghi. Như vậy cũng không tốt với thanh danh chúng ta. Một khi truyền ra chỉ sợ sẽ bị đối thủ mượn để nói chuyện...
Bọn hắn vừa mới tới thì đồ đã bị mất, chẳng lẽ lại không hoài nghi bọn hắn trộm chứ?
- Ha ha, điểm ấy ta đã sớm nghĩ kỹ. Chẳng lẽ Hồ huynh đã quên tiểu tử mà ta gặp ở Nhất túy lâu hay sao?
Khóe miệng Tang Hồng Y nhếch lên.
- Ngươi nói là... Giá họa cho hắn?
Hồ Khuê cũng không ngốc, lập tức hiểu được.
- Không tệ, tên này không rõ lai lịch, thực lực ít nhất cũng là Hạp Hư cảnh trung kỳ, đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, dám không để ý tới mặt mũi của chúng ta, không lấy hắn giá họa thì lấy ai đây? Về sau, cho dù có gặp phải cũng có thể danh chính ngôn thuận đánh chết hắn.
Tang Hồng Y có chút âm nhu nói.
- Tốt, tốt. Thành chủ Bao Đồng muốn đưa bảo vật cho chúng ta chúng ta không muốn, lại muốn tham dự đấu giá. Ngay từ đầu đã có thanh danh quang minh lỗi lạc, nếu như đêm chuyện này đẩ lên thân người kia... Ha ha, chẳng những thanh danh chúng ta không có tổn hại mà còn có thể càng dễ ra tay hơn. Quả thực là biện pháp tốt.
Hai mắt Hồ Khuê cũng sáng lên.
- Được rồi, đi thôi. Vừa rồi ta cố ý để cho người phủ thành chủ gọi ngươi tới chính là khiến cho người khác bị mê hoặc. Để cho mọi ngươi biết rõ hai chúng ta ở cùng nhau, cũng không có rời khỏi tiểu viện. Như vậy chúng ta lặng lẽ hành động mới sẽ không bị người ta phát hiện.
Dường như Tang Hồng Y đã sắp xếp mọi chuyện, cho nên hắn nói.