Đúng lúc này tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo, cũng xoay người đi, nói:
- Tốc độ nhanh một chút, đoạt lấy Huyết Diệp Lan, xử lý mọi dấu vết, sau đó đuổi theo chúng ta.
Nói xong, hắn liền mang theo mười một người, có ý định rời đi.
Hiển nhiên lúc này hắn cùng với mọi người đều có ý nghĩ giống như nhau, căn bản lúc này cũng không có ai nghĩ là có thể xảy ra tình huống ngoài ý muốn, với hai gã sơ cấp huyền sĩ đối phó với một người vừa mới gia nhập sơ cấp huyền sĩ. Hơn nữa lại là hai người vây công một người, và tinh thần đối phương đang sa sút. Chênh lệch như vậy, thì còn có tình huống ngoài ý muốn gì sảy ra đây.
Tất cả mọi người đều cười ha ha, đồng thời đi theo phía sau tên áo lam thanh niên Trương Huyền Hạo, hướng về phía trước đi đến. Bọn họ đi chậm rãi, vừa đi vừa chờ hai người Triệu Sảng, Mễ Á Phong giải quyết La Tiền. Lúc này tên áo lam mập mạp La Tiền, cũng không có phản kháng, không cam lòng nhắm hai mắt lại.
Triệu Sảng đánh ra ưng hình quỷ trảo, nhằm vào cổ họng La Tiền, chỉ cần có thể đánh trúng thì hầu cốt của La Tiền sẽ bị nghiền nát, cho dù thần tiên có đến cũng không thể cứu được.
Đồng thời lúc này, Mễ Á Phong sử dụng bồ đề chưởng lực và đại huyết thiên tâm chỉ nhằm vào tiểu phúc của La Tiền đánh tới, chỉ cần đánh trúng thì đan điền của La Sấm sẽ vỡ nát, từ nay về sau cũng chỉ có thể biến thành một tên phế nhân mà thôi. Nếu không có gì ngoài ý muốn sảy ra, thì sự việc hết thảy đã định rồi.
Song lúc này, đám người Trương Huyền Hạo còn đi chưa được ba bước thì có một điều không tưởng được đã xảy ra. Hiện trường lúc này xuất hiện một bóng trắng, từ cách đó không xa như cơn gió lốc lao xuống. Bồ đề chưởng, đại huyết thiên tâm chỉ của Mễ Á Phong, ưng hình trảo thủ của Triệu Sảng đã bị bóng trắng này đón đỡ, tan biến trong không khí.
"Oa, oa... Hai tiếng, hai người phun máu ngay tại đương trường, sắc mặt của hai người lúc này trắng như tờ giấy. Mà tên La Tiền lúc này vẫn còn đang nhắm mắt chờ chết, nhưng hắn chờ đợi hồi lâu mà công kích cũng không có rơi xuống trên người hắn, hắn lúc này chỉ nghe thấy hai tiếng nổ, tựa hồ có vật gì đó bắn bay ra ngoài, còn bản thân mình thì vẫn đứng yên ở tại chỗ.
Một đạo nhân ảnh xuất hiện, đó là một khuôn mặt vàng như nến, khô khan, người này đúng là đeo dịch dung đạo cụ Diệp Bạch.
- Ngươi là ai?
Sau khi bị đánh văng ra vài trăm thước, hai tên Trương Thích, Mễ Á Phong hoảng sợ nhìn tên thanh niên mặt vàng như sáp nến này.
Hiển nhiên, bọn họ thật không ngờ lúc này lại có người ra tay như vậy, cho nên hai người cũng không có phòng bị, dễ dàng bị hai chưởng của Diệp Bạch đánh bay ra vài trăm thước, cho nên đã bị trọng thương.
Chẳng qua Diệp Bạch cũng không muốn lấy mạng hai người, cho nên hắn đã ra tay có chừng có mực, để lại một bộ phận lực lượng. Nếu không, lúc này hai người cũng không phải trọng thương đơn giản như vậy, sớm đã đi gặp Diêm vương lão nhân gia rồi.
Diệp Bạch nhìn hai người, thản nhiên nói:
- Ta không phải là ai cả, chỉ là không quen nhìn các ngươi ức hiếp người mà thôi, nếu đoạt đồ vật, cần gì phải nhất định giết người, mọi người vốn không oán không cừu, thí luyện lần này chính là so sánh thực lực cao thấp. Các ngươi nếu chỉ lấy linh thảo, ta không có ý kiến, nhưng nhất định hạ sát thủ, ta đây không thể không can thiệp rồi.
- Ngươi chết đi.
Triệu Sảng lạnh lùng nói, sau đó hắn phát hiện Diệp Bạch chỉ có một người, thì cười lạnh không thôi:
- Ngươi bất quá thừa dịp chúng ta không có phòng bị đánh lén mà thôi, lúc này ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng ta. Chỉ bằng một mình ngươi, chúng ta mười ba người, tùy tiện một người, cũng có thể dễ dàng giết ngươi. Ngươi vì cái tên mập mạp này, dám đắc tội chúng ta, là ngươi không muốn sống nữa sao?
Mễ Á Phong cũng có vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi đã đả thương chúng ta, ngươi nhất định phải chết. Trương đại ca nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.
Diệp Bạch mỉm cười, nói:
- Tốt, ta ở đây sẽ chờ, xem các ngươi có thể làm gì được ta.
Lúc này đám người Trương Huyền Hạo mới đi được vài bước, nghe thấy thanh âm phía sau, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn lại. Sau đó bọn họ nhìn thấy tên La Bàn Tử, chẳng những không chết, ngược lại còn sống tốt. Lúc này mọi người nhìn thấy hai người Triệu Sảng, Mễ Á Phong khóe miệng chảy đầy máu tươi nằm trên mặt đất, trông như nửa sống nửa chết. Lúc này bên cạnh La Bàn Tử còn có một đạo nhân ảnh khuôn mặt vàng như nến, vẻ mặt rất là khô khan. Điều này chứng tỏ, người này là người vừa mới ra tay cứu la Tiền, đánh trọng thương hai người Triệu Sảng, Mễ Á Phong.
Hai mắt của Trương Huyền Hạo lúc này tối sầm xuống, mang theo một đám người quay lại, sau đó bao vây Diệp Bạch cùng với La Bàn Tử. Hai người lúc này dù có chắp cánh cũng khó trốn thoát. Còn lại hai người, đồng thời đem Triệu Sảng cùng với Mễ Á Phong trở về, tiến hành khẩn cấp cứu trị.
Bất quá, Trương Huyền Hạo nhưng không có lập tức hướng về phía Diệp Bạch phát động công kích, mà hắn chậm rãi tiến lên từng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên mặt Diệp Bạch, đột nhiên nói:
- Ngươi là ai, trong đám thí luyện đệ tử lần này cũng không có người như ngươi. Nếu có, thì Trương Huyền Hạo đã gặp qua cũng không thể quên được, ta tuyệt đối là chưa từng gặp qua ngươi.
Diệp Bạch mỉm cười nói:
- Có đúng vậy không, Trương công tử không hổ là có trí nhớ hơn người, đã gặp qua là không thể quên được, bội phục, nhưng trí tuệ đó nếu dùng vào việc chính thì chính, dùng tà thì tà. Trương công tử tuổi còn trẻ như vậy cũng đã bước chân vào cảnh giới trung cấp huyền sĩ rồi, nhưng lại hết lần này tới lần khác làm việc ác độc như vậy. Trương công tử cũng nên tự kìm chế đi, nếu không có một ngày gặp phải hậu quả.
Phía sau Trương Huyền Hạo có một gã đệ tử, lập tức nhảy đi ra, vuốt mông ngựa nói:
- Lớn mật, ngươi là ai, lại dám giáo huấn Trương công tử.
Trương Huyền Hạo nhìn thấy vậy phất phất tay, lạnh lùng nói:
- Lui ra.
Tên kia vốn muốn đi ra nịnh hót vuốt mông ngựa, không hiểu ra sao, sau khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Trương Huyền Hạo nghiêm khắc như vậy, đành phải ngượng ngùng lui xuống. Những người khác vốn cũng muốn học tập hắn, nhưng nhìn thấy như vậy cũng đều câm như hến, cũng không dám tiến lên.
Nhưng Trương Huyền Hạo lại đạm đạm nhất tiếu, nhìn về phía Diệp Bạch, nói:
- Mấy người tiểu đệ của ta quản giáo không nghiêm, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng thật làm cho huynh đệ chê cười rồi.
Diệp Bạch thản nhiên vung tay lên, nói:
- Không dám, không biết Trương công tử đã lấy đi Hoàng Kim Cát rồi, có hay không thả vị bằng hữu kia, coi như là lưu lại đường lui, ngày sau gặp mặt.
Diệp bạch nói xong, chỉ tay về phía La Bàn Tử, nói.
Sắc mặt Trương Huyền Hạo run run, nhưng trong chốc lát lại khôi phục bình thường, vẻ mặt của hắn cười nhưng không cười, nói:
- Hảo thuyết, hảo thuyết, không biết vị huynh đệ này họ gì, xưng hô như thế nào, cùng vị La huynh đệ này có quan hệ như thế nào?
Diệp Bạch thản nhiên nói:
- Bình thủy tương phùng, không có bất cứ quan hệ nào.
Trương Huyền Hạo nói:
- Oh, huynh đệ dù sao cũng là ngoại nhân, hay là gia nhập chúng ta, vậy Huyết Diệp Lan trên người La huynh đệ, ta cũng tác chủ phân cho ngươi, như thế nào?
Hai người Triệu Sảng, Mễ Á Phong ở phía sau, nghe nói như thế, đều nhất thời nóng nảy, kinh hãi nói:
- Trương đại ca.
Trương Huyền Hạo đột nhiên quay đầu lại, quát lên:
- Hai người các ngươi câm miệng, bị đánh như vậy còn dám nói chuyện. Lần sau nếu trong lúc ta nói chuyện còn mở miệng loạn ngôn, thì vất cho đám độc xà đi.
Sắc mặt hai người nhất thời kịch biến, vội vàng ngậm miệng lại, hai người cũng không dám nói một câu gì nữa, những người khác cũng không có ai dám nói xen vào. Chỉ có Trương Huyền Hạo quay đầu lại, rồi nói ra một giọng ấm áp xuân phong, ôn hòa:
- Là ta quản giáo không nghiêm, một điểm quy củ cũng không có, làm cho huynh đệ chê cười rồi. nguồn TruyenFull.vn
Diệp Bạch chắp tay, nói:
- Không dám, Trương công tử có uy phong thật lớn.
Trương Huyền Hạo cười nói:
- Nói lời này ra rồi, thế nào, không biết vị huynh đệ đối với đề nghị vừa rồi của ta có cảm giác như thế nào, có nguyện ý hay không tiếp nhận. Nếu huynh đệ tiếp nhận, thì Huyết Diệp Lan trên người La Bàn Tử sẽ là của huynh. Có nó huynh đệ tiến vào top tuyệt không vấn đề gì. Nếu như trên người huynh đệ còn có linh thảo trân quý nữa, tiến vào top cũng không phải không có khả năng. Nhưng không biết trên người huynh đệ, có linh thảo khác không?
Ánh mắt Diệp Bạch nhìn trên người hắn, đột nhiên cười nói:
- Xem ra Trương công tử không chỉ muốn Huyết Diệp Lan trên người La huynh đệ, ngay cả trên người của ta cũng không buông tha hả.
Trương Huyền Hạo ha ha cười, nói:
- Đâu có đâu có, ta làm sao dám, huynh đệ hiểu lầm rồi, ta thuần túy là có hảo ý. Huynh đệ nếu không ngại, ta đây dù sao còn có hơn mười người, mới vừa rồi ngươi có thể chiến thắng Triệu Sảng, Mễ Á Phong nhưng là do bọn họ không có phòng bị. Bây giờ một mình ngươi, có thể đối phó được mười mấy người chúng ta không, cần gì phải vì một người không quen biết mà làm hỏng giao tình của chúng ta.
Diệp Bạch ha ha một cười nói:
- Quả thật không thể, cho dù chỉ một một mình Trương công tử ta cũng không đánh thắng được, huống chi, còn muốn mang theo một người rời đi, nhưng trong tay ta còn có vật này đây?
Nói xong, trên tay hắn lúc này đột nhiên xuất hiện bốn năm hạt viên cầu mầu đen được khắc họa một đạo đạo hỏa vân, mùi lưu hoàng truyền ra, lan truyền vào trong không trung. Lúc này cũng có một số người không rõ đây là cái gì, vẻ mặt khó hiểu, có người còn tỏ ra khinh thường, Nhưng La Bàn Tử La Tiền, cùng với Trương Huyền Hạo sau khi nhìn thấy, dường như nghĩ đến cái gì đó, thần sắc bỗng nhiên đại biến, kêu lên:
- Là Liên hoàn hỏa lôi tử.
Diệp Bạch ha ha cười, nói:
- Không sai, Trương công tử đúng là có kiến thức, nếu các ngươi đã nhận ra thứ này, thì cũng hiểu uy lực của nó. Nếu cậy mạnh xông lên, ta chạy không thoát thì cũng chỉ có thể ngọc nát mà thôi. Bây giờ nhìn lại, các ngươi lựa chọn như thế nào, thả cho chúng ta đi, hay là mọi người cùng nhau chết ở nơi này, đều là do chủ ý của các ngươi rồi.
Sắc mặt Trương Huyền Hạo lúc này tối sầm, gắt gao nhìn chăm chú năm khối hắc sắc tử viên cầu đang ở trong lòng bàn tay Diệp Bạch, hắn rất muốn ra tay, nhưng cuối cùng lại không dám.
Hắn thân là Trương gia đệ tử, hỏa lôi tử trân quý như thế nào hắn tự nhiên là biết rõ ràng. Nếu một viên hỏa lôi tử nổ mạnh ra, đừng nói là hắn, chính là phụ thân của hắn, một vị trung cấp huyền sư cũng bị trọng thương.
Mà bốn năm miếng hỏa lôi tử cùng nhau nổ mạnh, kết quả sẽ như thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng nữa. Hơn nữa, nếu đối phương có thể xuất ra bốn năm miếng, thì có thể nói trên người của đối phương thật sự cũng chỉ có bốn năm miếng hay sao, có thể có nhiều hơn nữa không? Lúc này quả thực hắn rất muốn ra tay, nhưng là không dám.