Trong cảm thụ của hắn, đạo kiếm quang di chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại đạo thân ảnh màu trắng mơ mơ hồ hồ. Đến cuối cùng lại hỗn độn thành một mảnh, trừ bạch quang ra thì chẳng thấy gì hết.
Nhưng dấu vết của chúng vẫn còn tồn tại, cảm giác bao hàm thiên đạo, cái loại kiếm khí sắc bén, khí thế mạnh mẽ vẫn còn tồn tại ở đó. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Bạch đang cố gắng cảm ngộ, vừa lúc đó, trong óc bỗng nhiên xuất hiện, ngày đó ở Huyền Vũ Các lần đầu tiên hắn đọc giới thiệu về Kiếm bộ: "Kiếm bộ, chú trọng chỉ một kiếm, một bước khi thay đổi bao hàm cả hị nộ ái ố, phong cảnh bốn mùa được ẩn dấu bên trong bộ pháp, tạo thành hiệu quả bóng dáng như kiếm, tránh né như gió. Khi né tránh chỉ trong khoảng một thước ngắn, biến hóa trong một tấc vuông, nắm giữ tiên cơ khi chiến đấu với kẻ địch. Nhất bước nhất cảnh, mỗi bước vừa chuyển, mỗi bước đều đạp giữa sinh và tử, an nguy liền kề. Đây là bộ pháp dùng để chiến đấu cận thân, tăng cường lực công kích chứ không thích hợp cho việc chạy trốn."
"Một kiếm tung ra, một bước xoay người lại, mỗi khi thi triển liền chuyển từ nguy thành an, chết thành sống. Mỗi bước đều đạp trên lằn ranh giới hạn, đòi hỏi biến hóa trong một thước vuông..." Diệp Bạch yên lặng suy ngẫm, yên lặng tự hỏi. Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một từ, "Nhất bước nhất cảnh". Đây là trong lúc vô ý hắn nghe mấy người làm vườn cùng với hoa tượng ở Diệp gia ngồi cùng một chổ nói chuyện phiếm với nhau. Nói là ở phía Đông quốc gia có một gã trồng hoa giỏi về tạo hình, một ngày hắn dùng loại danh hoa đặt cùng nhau, sau đó xếp vào những thứ khác, nào là giả sơn, loạn thạch, hoàng trúc... tạo nên cả một vạn hoa đại hội. Khách nhân đến ghé thăm, vô luận là từ góc độ nào đều nhìn thấy các loại phong cảnh khác nhau, mỗi lần bước một bước thì phong cảnh liền biến ảo một lần, loài hoa xuất hiện trước mắt cũng không giống với loại trước, làm cho mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đặt tên cho vườn hoa ấy tên là "Nhất bộ nhất cảnh", cùng với lời giới thiệu về Kiếm bộ có thể nói là rất tương đồng.
Nhất bộ nhất cảnh, cùng nhất kiếm nhất cảnh. Bỗng nhiên, Diệp Bạch bừng tỉnh đại ngộ, triệt để hiểu rõ chỗ ảo diệu bên trong Kiếm bộ. Hắn đứng lên, đi ra khỏi nhà, đến bên rừng trúc bẻ một nhánh làm thanh kiếm sau đó tà tà hướng về phía trước làm một động tác quái dị có chút giống hệt bước thứ nhất trong Kiếm bộ. Nhưng là, trong đầu Diệp Bạch vẫn có cãm giác không đúng, hắn yên lặng tự hỏi, nửa khắc sau lại đổi tư thế. Lúc này đây, mũi kiếm hắn hơi hơi chếch xuống đất hình thành bước tiến khác.
Nhưng như trước vẫn cảm giác không đúng, Diệp Bạch đau khổ suy nghĩ. Bỗng nhiên, hắn vứt bỏ kiếm trúc trong tay, ở bên trong rừng trúc tìm kiếm khắp nơi. Sau một lúc lâu, hắn đi đến một chỗ cực kỳ quái dị, nơi này trúc mọc rậm rạp, hình thành một mê tung chi cảnh, cứ bước một bước thì quang cảnh lại thay đổi. Nhưng vẫn còn ngại không đủ, Diệp Bạch liền từ bốn phía ra sức bổ tới vô số ống trúc cắm ở những khe hở mặt đất của rừng trúc, làm nơi đây triệt để biến thành một tòa mê cung bằng trúc, bất luận kẻ nào cũng đều không thể đi vào, trừ phi ngươi đem cây trúc ở bốn phía chặt hết. Nếu không, bằng vào trí nhớ mà muốn đi vào trúc lâm chi trận này thì thực sự là rất khó khăn. Cứ như vậy, Diệp Bạch ngày ngày ở trong rừng trúc không ngủ không nghỉ, luôn luôn trong tình trạng tự hỏi và suy nghĩ. Mỗi khi hắn vượt qua một chỗ, trước mắt liền biến ảo, hoàn toàn không giống với lúc trước. Dần dần, hắn hiểu được tinh túy bên trong Kiếm bộ, không gian mỗi tấc vuông kỳ thật đều như nhau cả, biến một tấc không gian này thành một phiến độc lập không gian, biến thành một thiên địa. Như vậy, mỗi bước di chuyển đều rất quan trọng, mỗi lần di chuyển một bước đều liên quan đến hoàn cảnh sinh tử tồn vong của chủ nhân. Vì vậy, Diệp Bạch liền bắt đầu ở nơi này tu luyện kiếm pháp, chưởng pháp, tu luyện chỉ pháp, cuối cùng cũng vì mục đích tu luyện bộ pháp.
Hắn muốn tu luyện thành "Nhất bước nhất cảnh", một bước thay đổi cả thiên địa. Đây chính là Kiếm bộ, bên trong bao hàm sinh cùng tử, tồn cùng vong khi mỗi lần di chuyển một bước nhỏ. Trong đầu của hắn, thỉnh thoảng lại lật xem quỹ tích vận hành của đạo vết kiếm trong quyển bí kíp Kiếm bộ. Dần dần, thân hình hắn trở nên mơ hồ, quỷ dị, đôi khi chỉ cần nhẹ nhàng xoay người một cái, đôi khi chỉ cần di chuyển ba tấc thì hết thảy liền trở nên hoàn toàn bất đồng.
Tám ngày sau, Diệp Bạch dừng lại tu luyện, hắn đã tu luyện đến bình cảnh, cố gắng cũng không khá hơn là bao. Bây giờ, Diệp Bạch đã có thể dễ dàng ra khỏi rừng trúc, có thể tự do di chuyển bên trong mê cung. Điều này có nghĩa, hắn đã bước một chân vào cánh cửa Kiếm bộ chân chính.
Nhưng là, lúc này lại nảy sinh một vấn đề mới. Bởi vì không có tâm pháp cùng khẩu quyết mà chỉ có tư thế, nên một khi thi triển thì Diệp Bạch dần dần không chịu nổi áp lực. Chỉ mới đi được vài bước, ngực liền cảm thấy nặng trĩu, phảng phất cả thân hình như muốn nổ tung. Cái này giống như lời nói của Kiếm lão, có vài phần tương tự như áp lực của kiếm trận.
Vì vậy hắn không thể không ngừng lại, nếu như cứ ương ngạnh tu luyện tiếp thì chưa kịp đến Kiếm bộ đại thành thì hắn đã bạo thể mà chết mất, vì vậy không thể không thỉnh giáo Kiếm lão. Cuối cùng, Kiếm lão cũng không có cách nào, chỉ nói cho hắn biết, đây là bởi vì Huyền khí của hắn vẫn chưa đạt tới Huyền sĩ. Kỳ thật, hắn đã lĩnh ngộ thành công Kiếm bộ, nhưng bởi vì thân thể không có cách nào thừa nhận, cho nên không thể thi triển Kiếm bộ, đây là một trong những nguyên nhân căn bản vì sao chưa đạt tới Huyền Sĩ thì chưa thể tu luyện thuộc tính Huyền kỹ, trừ phi hắn tu luyện thân thể của mình đến một tình trạng biến thái hơn.
Vì vậy, hắn bắt đầu rèn luyện thân thể của chính mình. Kiếm lão đã dạy cho hắn một bộ công pháp nhằm nâng cao tố chất và khả năng chịu đựng của thân thể. Bộ công pháp này bao gồm mười tầng, chính là mười phương pháp cơ bản nhất của của Kiếm Môn dùng để chống chọi với áp lực của kiếm trận. Đầu tiên là Tuý Thể thuật, thứ hai là Luyện Cốt thuật, thứ ba là Cường Cân thuật, thứ tư là Thác Mạch thuật, thứ năm là Bồi Thần thuật, thứ sáu là Triển Khinh thuật, thứ bảy là Đoán Tâm thuật, thứ tám là Nhu Chỉ thuật, thứ chín là Thực Phách thuật, thứ mười và cũng là cuối cùng là Kiếm hồn thuật.
Những phương pháp này là căn bản của Kiếm Môn, nếu không học thành công mười pháp môn này, kiếm trận uy lực một khi mạnh lên, áp lực lên toàn bộ thân thể, người thi triển nhất định bạo thể mà chết. Vì vậy cổ nhân mới phân giải kiếm trận, đem kiếm trận phân hoá cho mười người, trăm người, thậm chí nghìn người, vạn người, như vậy mới hỗ trợ được sự vận chuyển của kiếm trận. Nhưng Kiếm Môn đem tất cả áp lực này tụ tập ở trên thân thể một người, thống khổ tự nhiên phải vượt xa so với những người khác, cho nên thập đại pháp môn này không thể không học. Lúc trước Kiếm lão chưa nói cho Diệp Bạch biết được vì chưa tới lúc, nhưng lúc này để hỗ trợ hắn tu luyện Kiếm bộ nên mới truyền những pháp môn cơ sở nhất cho Diệp Bạch.
Đó là hai pháp môn Tuý Thể và Luyện Cốt nhị thuật. Nói chung, phương pháp tốt nhất là vừa tu luyện vừa sử dụng đan dược để hỗ trợ. Nhưng là, lúc này Diệp Bạch đào đâu ra nhiều đan dược như vậy. Tố thể bồi nguyên đan hắn không có, cao cấp Tẩy Cốt đan hắn đồng dạng cũng không có. Vì vậy Diệp Bạch chỉ có thể sử dụng phương pháp phổ thông nhất, đó chính là ngày ngày khổ luyện. Ngày qua ngày, sự thống khổ khi tu luyện hai pháp môn này là không gì sánh đựoc, vượt xa so với tu luyện bất cứ Huyền khí hay Huyền kỹ nào, vì vậy trước đó Kiếm lão đã nói cho hắn biết rõ ràng. Nhưng Diệp Bạch không hề sợ hãi, hắn vẫn kiên trì đòi học hai cái pháp thuật này.
Tuý Thể thuật, mỗi ngày đều phải kiên trì mang phụ trọng chạy việt dã, nhảy cóc, tập luyện dưới thác nước để rèn luyện thân thể, quá trình này đa số người bình thường đều không chịu đựng nổi. Diệp Bạch rất nhiều lần mệt đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi, nhưng hắn không buông tha.
Cứ như vậy, mười ngày sau, Diệp Bạch tuy luyện Tuý Thể thuật đã có một chút thành tựu, toàn thân ngăm đem như màu đồng, tràn ngập một cỗ lực lượng như muốn bộc phát. Trình độ này còn cách đại thành rất xa, bất quá để tu luyện Kiếm bộ thì bấy nhiêu đó đã đủ.
Vì vậy, tiếp theo đó Diệp Bạch lại bắt đầu khổ luyện thuật thứ hai - Luyện Cốt thuật. Lần tu luyện này so với khi tu luyện Túy Thể thuật hì còn thống khổ hơn gấp nhiều lần, mặc dù không cần phải mang phụ trọng, không cần phải nhảy cóc nhưng mỗi ngày lại phải chịu đựng nỗi thống khổ như rút gân luyện xương. Diệp Bạch cắn chặt hàm răng, vài lần đều cũng cắn đến bật cả máu, thiếu chút nữa là buông tha cho. Nhưng nghĩ tới Kiếm bộ thì hắn chỉ có thể nhẫn, nhẫn tới lúc không còn nhẫn được nữa. Đến khi hắn không thể nhẫn được nữa thì hắn liền ngất xỉu, toàn bộ giao cho Kiếm lão thao tác.
Cứ như vậy, sau khi sống trong địa ngục hơn nửa tháng, Diệp Bạch rốt cục đã tu luyện Luyện Cốt thuật đến tiểu thành. Lúc này màu da hắn đã trở lại như xưa, nhưng lại có một chút bất đồng, đó chính là gân cốt của hắn như đã trải qua một lần tẩy rửa vậy, cùng với gân cốt ngày xưa hoàn toàn khác biệt, phảng phất như tinh cương(thép ròng), tràn ngập lực lượng.
Sau đó, hắn tiếp tục tu luyện Kiếm bộ, lúc này đây, việc đó đã hoàn toàn là nước chảy thành sông, không có cái gì cản trở được Diệp Bạch. Mặc dù giờ phút này hắn vẫy chưa đạt tới Huyền sĩ, nhưng sau ba ngày tập luyện thì Kiếm bộ đã đại thành. Thân pháp của hắn lúc này loang loáng như kiếm khí, lướt nhanh như gió, mỗi lần đạp bước đều giống như giẫm nát một thanh kiếm dưới chân, chỉ một bước nhỏ nhưng biến đổi như thiên địa vạn hoá, hoàn toàn không thể nắm bắt.
Cuối cùng, hắn càng càng chạy càng nhanh, càng chạy cành thuần thục, đến ngày thứ tư thì hắn biến thành một cái ảo ảnh, căn bản thấy không rõ mặt người. Sang ngày thứ năm, cả người hắn giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, ở trong rừng trúc di chuyễn như hồ điệp xuyên hoa. Nơi hắn đi qua, vô số cây trúc liền trực tiếp bị cắt thành hai đoạn hoặc ngả nghiêng lộn xộn, hiện ra một con đường lớn hình người.
Ngày thứ sáu, cũng là ngày cuối cùng trước khi gia tộc thí luyện diễn ra, Diệp Bạch dừng lại, sau đó lại động đậy. Thân thể hắn bây giờ có cảm giác như một đạo kiếm khí, dần dần trở nên đồng dạng như đạo vết kiếm trong Kiếm bộ. Mười chín đạo bạch sắc kiếm khí giăng khắp mọi nơi trong rừng trúc, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ một thân ảnh nào. Sau đó Diệp Bạch dừng lại, hắn nhìn một đống bừa bãi ở bốn phía xung quanh, cười thoả mãn.
Một tháng này, mặc dù đã ăn không ít khổ cực, nhưng thành tựu hiển nhiên cũng rất xứng đáng. Hắn đã không còn thua kém Diệp Bồng Lai, ở giai đoạn Huyền giả cũng đồng dạng tu luyện được thân pháp huyền kỹ. Hơn nữa, thân pháp Huyền kỹ này còn không hề thua kém so với thân pháp kỳ diệu của Diệp Bồng Lai -- đó chính là Kiếm bộ.
Mà thành tựu khác chính là, hiện tại thân thể, cốt cách của hắn so với trước kia cũng đã cường đại hơn không chỉ gấp đôi. Vì muốn tu luyện Kiếm bộ, hắn đã hai cái pháp thuật để cải tạo thân thể. Tuý Thể, Luyện Cốt vốn là cơ sở của thập đại pháp môn, là phần quan trọng nhất đều được Diệp Bạch trong vòng một tháng luyện thành.
Đến lúc này, kỳ hạn ba tháng đã chậm rãi đi qua, Diệp Bạch trở lại phòng nhỏ, thu dọn đồ đạc, sau đó liền ly khai nơi này, hướng Diệp gia Hoả Vân thành chạy tới.
Hắn muốn đến báo danh, nghe trưởng lão phát biểu, cùng với tiếp nhận mã số thân phận.
Còn có, nội dung nhiệm vụ ở lần thí luyện này đề ra, phải hồi tông mới có thể biết được.
Vì vậy, hắn liền một đường về tới Diệp gia ngoại tông.
-------------------------------
hoa tượng: người chuyên chăm sóc các loài hoa. Nó khác với người làm vườn ở chỗ, người làm vườn thì làm những công việc như tưới cây, dọn dẹp xung quanh vườn.
tấc=,cm, tấc=cm.