Vèo, một gói nhỏ bay về mặt Vân Phàm, tiểu loli từ tốn nói:
-“ Đó là tiền của ngươi, tổng cộng thanh văn, đó giờ bổn tiểu thư không thích lấy của không.”
Nghe xong, Vân Phàm cũng đành bó tay, ai là người lấy tiền mình đi mua sắm thế.
Như hiểu ý nghĩ trong đầu hắn, tiểu loli mặt tự nhiên mà trả lời:
-“Phần ấy là để báo đáp lòng tốt mời ngươi đi ăn của ta.”
Cười khan hai tiếng, Vân Phàm nhún vai bỏ qua chuyện đó, giờ hắn mới cảm nhận được tử tinh văn nó giá trị thế nào rồi, và mình cũng còn rất nhiều.
Sực nhớ tới, hắn quay lại hỏi tiểu loli:
-“Ta đọc sách bảo ai cũng có thể luyện “võ” đúng không.”
Trân Duy: “ tất nhiên, bí pháp là được công khai cả mà, ông ngoại còn dặn ta rảnh rỗi thì dạy ngươi nữa, chỉ có đều ta quên mất thôi, haha”.
Chưa kịp mừng rỡ thì nghe hết câu nói, Vân Phàm một mặt hắc tuyến, ta thảo… mà.
Thôi bỏ qua, Vân Phàm vui vẻ đáp:
-“ Thế thì hay quá, bạn mau dạy ta đi”.
-“hm… giờ cũng chiều rồi, đi cả ngày mệt lắm, sáng mai đi.”
Nói xong cũng không cò kè mặc cả chạy mất luôn.
Ầy, có chút thất vọng Vân Phàm cũng trở về phòng.
-ka là dãy phân cách----
Cũng rất may tiểu loli chúng ta sáng hôm sau không ham chơi quên nữa:
-“ Thức dậy chưa nè Vân Phàm ngốc”.
Mở cửa hắn cũng bất ngờ:
-“ Oh, bạn cũng thức sớm lắm nhỉ.”
Trần Duy đưa ánh mắt khinh bỉ về phía hắn:
-“ Ta ngày nào không phải tập luyện, ai lười biếng như ngươi.”
Cả hai theo nhau ra phần sân rộng lớn trước trường học, theo giới thiệu của tiểu loli thì học viên có rất nhiều nơi tập luyện nhưng chỉ có Thí luyện trường là mở cửa rộng rãi.
Đến nơi đã có khá nhiều người đang rèn luyện, phần lớn tầm tuổi.
Trong đó một thiếu niên trẻ phong độ cười hỏi:
-“ Chào tiểu công chúa, oh, vị này là.”
Tiểu loli nhẹ nhàng trả lời:
-“Uhm, chào Diệp học trưởng, đây là em họ của ta đấy.”
Ta thảo… nghe đến đây Vân Phàm trợn tròn mắt nhìn.
Chưa kịp thốt ra lời, hắn bị tiểu loli nhanh chóng kéo đi vào một góc xa sân.
-“ Nghe thấy chưa, đây là thân phận của ngươi tại đây đấy.”
Như hiểu ra nhưng vẫn mang đầy ngờ vực đánh giá tiểu loli, tại sao không phải là anh họ hay gì chứ, để sau này này hỏi kĩ lại viện trưởng xem.
Mất cả buổi sáng nghe Trần Duy chỉ dẫn, hóa ra bí pháp cũng tương đối đơn giản, chỉ là những động tác rèn luyện cùng hô hấp pháp.
Xong hiệu quả lại cực kì kinh người, huyết tộc sinh ra vốn thân thể rất yếu đuối nhưng chỉ cần trẻ em lên tuổi bắc đầu tập theo thì hầu như đến tuổi tất cả điều có thể dễ dàng đấm ra cân lực lượng, đã gần như đỉnh phong của những người khỏe nhất địa cầu rồi.
Diễn giải xong Trần Duy lại dặn dò hắn:
-“Theo ông ngoại nói, thương thế ngươi rất nặng nhưng đã gần như khỏi hẳn chỉ có điều kinh mạch toàn thân đã lâm vào tắc nghẽn, cần rất nhiều cố gắng tập luyện đấy.”
-“Oh, không sao, ta sẽ cố gắng vượt qua.”
Nói rồi hắn nắm chặc nắm tay vun quyền vế phía trước.
Cứ thế một niềm quyết tâm dâng cao, sáng tối hắn bắc đầu cố gắng hết sức mình tập luyện.
Một tháng trôi qua, đang bận rộn tập luyện, hắn phát hiện những ngày gần đây người càng lúc càng đông, đặc biệt là các thiếu niên cở tuổi hắn, thì Trần Duy đến:
-“ Ngừng tập đi chúng ta chuẩn bị đi báo danh khảo hạch thôi.”
Thì ra vài ngày nữa học viện sẽ bắc đầu nhận học sinh mới.
Đến rồi, hắn đã rất chờ đợi ngày hôm nay, chỉ có bước vào trường mới tìm được kiến thức cao cấp hơn.
Dù nghe mình đã được đưa vào đặc cách nhập học nhưng theo tiểu loli bảo học viện sẽ dựa vào thành tích thi vào chia ban.
Những người thành tích không tốt sẽ bị chia về những lớp phụ ít có điều kiện tu luyện hơn rất nhiều.
Hòa vào dòng người cả hai đến bàn ghi danh, đến đây đúng là biểu hiện rõ ràng quyền lợi rồi, Cô gái phục vụ ngay lập tức nhận ra tiểu loli:
-“ Hóa ra là tiểu công chúa ak, mời người ngồi xuống nào.”
Những người xung quanh có một số người như hiểu ra cái gì ngước nhìn trộm về phía tiểu loli, ánh mắt có phát sáng có kính ý.
Bỗng đúng lúc này qua khe đầu nhỏ Vân Phàm mới để ý thấy dòng chữ “ Trần Thúy Duy”.
Oh, hóa ra đây mới là tên thật của cô ấy.
Một chút sau cả hai hoàn thành thủ tực đứng dậy ra về.
Vân Phàm hỏi nhỏ:
-“ Thúy Duy… Thúy Duy… đây mới tên con gái chứ, sau cô lại nói xạo ta nhỉ, thích làm con trai lắm sau.”
Bụp, Tiểu loli đưa chân đá thẳng sang ngang làm Vân Phàm đau nhe răng
-“ Ngươi còn nói, là ngươi tự nghĩ mình thông minh gọi, bổn tiểu thư ngay từ đầu đã không muốn, ta chưa đánh ngươi vì đặc tên bậy bạ là hay rồi”.
Ách, hình như là sự thật là do mình thì phải.
-“Còn nữa sau này không được gọi ta là Thúy Duy, có người thì phải Trần tỷ biết không.”
Không được nhe, ta muốn gặp Viện trưởng để khiếu nại, ít ra tâm lý của đàn ông không thể chấp nhận được.
-“Đưa ta đi gặp ông ngoại bạn đi.”
-“Không, ngươi định làm gì ta chứ.”
Cả hai người rượt đuổi nhau khắp cả sân trường.