Trong tu luyện tháp tầng thứ nhất, Vân Phàm thỏa thích nằm ngủ tại giường tuyết, trên ngực hắn đang có một tiểu chuột đen không ngừng càu nhàu:
-“Lạnh… lần sau có vào đây thì bỏ ka bên ngoài dùm cái, nếu bọn nhóc học viên biết ngươi liều mạng hoàn thành A cấp nhiệm chỉ để được nằm ngủ như vầy thế nào cũng chết chìm trong phỉ nhổ.”
Ầy, mồ hôi à… mình thực ra đúng ý định ban đầu vào đây là vào tu luyện đấy nhưng ai ngờ thư giãn một chút nhận ra tốc độ xoa diệu tinh thần khi nghĩ ngơi nhanh hơn rất nhiều.
Việc thú triều bình ổn các lão sư cũng đã trở về làm hằng ngày hắn phải đi học, kiếm thức tân sinh đã không còn mấy môn giúp mình tăng trưởng kiến thức nữa, mỗi ngày chỉ vào tán gẫu cùng ba tên bạn cũng như đùa giỡn với Tiểu loli đâm ra buồn chán đành đi dạo khắp nơi tìm những đặc quyền cấp hai dùng thử.
Lắc đầu lười biếng Vân Phàm hỏi:
-“À Bối Bối, Kiếm ý rút cuộc là cái gì?”
-“Ka đã nói bao nhiêu lần, phải gọi Hắc Bối, trong truyền thừa của ngươi không có viết sao.”
Hắc hắc… ta thích kêu mi quản dc sao. Vân Phàm vui vẻ tự sướng trong lòng rồi nói:
-“Làm gì có quyển võ kĩ nào ghi chép.”
Liếc mắt khinh thường xong bỗng nhiên nhiên trợn to mắt hí nhìn Vân Phàm như xem quái vật:
-“Thế làm sao mi có kiếm ý?”
Hm… Vân Phàm giải thích lại kĩ càng một lần nữa, thì Hắc Bối mới ngỡ ngàng:
-“Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc Hắc Bối mới lên tiếng: “Không biết nữa, tộc ka từ đó giờ chưa ai luyện thành kiếm ý.”
Ta thảo… Vân Phàm trừng mắt, thế mà nãy giờ mi trang cao thâm làm gì kia chứ.
Haiz… Kệ vậy, tranh thủ suy nghĩ lại mình còn chuyện gì khó hiểu nào chưa giải quyết, vì tên tiểu tử này tuy Vân Phàm chỉ có thể cảm nhận được nó có nói dối hay thật chứ không hỏi sẽ chả bao giờ tự nói bí mật nào ra.
Trong khi đó phía trên vai Hắc Bối đang rơi vào bất ngờ, Kiếm ý là thứ chỉ có Hoàng giả đạo cảnh đỉnh phong mới bắt đầu tìm hiểu, cực kì thâm ảo không một đồ hình nào ghi chép ra được, ngộ chính là con đường duy nhất cho nên một Thời đại siêu phàm giai đoạn lĩnh ngộ đã cực kì hiếm thấy, thế mà tên ngốc này hôm bữa chiến đấu trong đó chí ít có hai loại ý cùng xuất hiện. Hình như có vẻ theo tên này cũng không thiệt thòi cho lắm.
Đúng lúc này một quả cầu nhỏ xuất hiện trước mặt nó, ngước nhìn Vân Phàm đang cười gian nhìn:
-“Có việc cho ngươi đây, đặt tay lên nó cảm nhận xem nào?”
Hửm, quan sát một chút Hắc Bối đã nhận ra đây là gì? Một viên “trữ thạch” loại này có thể chứa đựng đồ vật tốt hơn nhiều quyển trục, tuy bảo mật không cao nhưng giá cả phải chăng hơn trữ vật giới chỉ rất nhiều.
Không bao nhiêu để tâm, nó chìm sâu ý nghĩ vào trong rồi hời hợt rút ra liếc mắt hỏi:
-“Ngươi tìm thấy cái này ở đâu.”
Nhìn vẻ mặt tự tin kiểu chuột đen ngầu, Vân Phàm mừng rỡ:
-“Sau, có thể đọc hiểu à, cái này ta tìm được trong một buổi đấu giá.”
Oh, gật đầu Hắc Bối mới từ từ giải thích:
-“Tất nhiên, không loại ngôn ngữ nào trên đại lục ka chưa nắm cả, nhưng có điều theo ghi chép đây chẳng qua chỉ là một tấm bản đồ”.
“?” Vân Phàm im lặng chờ tên này nói tiếp.
-“Haiz, ngươi vẫn chưa hiểu sao, có nghĩa đây là một bí mật rất to lớn tới nổi bị khóa ngôn ngữ lại, nếu không phải là ka, có tìm cả vùng Nam Hoang bộ khu cũng không ai dịch được đâu, nhưng trên đó chỉ vẻ một bản đồ mà thôi.”
Vân Phàm đưa ra hai điểm trọng yếu nhất hỏi: “Là dẫn đến đâu, nguy hiểm?”
Tiếp tục quan sát trận văn thêm chút nữa Hắc Bối từ tốn đáp: “Đây có thể là một Trận Pháp Tháp tồn tại rất lâu đời, theo lý thuyết nếu nhận viên châu này đi vào sẽ hạn chế rất nhiều nguy hiểm tuy nhiên ta không hiểu tại sao ngôn ngữ nó bị đổi sang Khóa thế này, rất có thể đã qua tay ai đó rồi.”
-“Có những gì bên trong?” Vân Phàm thêm lời.
-“Tháp này là một biểu trưng cho Trận Pháp sư cao cấp, họ muốn học tập cần một nơi cực kì yên tĩnh và chắc chắn nên thường tạo nên các pháo đài bất khả xâm phạm, bên trong có vô vàng cạm bẫy chú ấn nhưng cũng mang toàn bộ tích trữ của siêu cấp cường giả. Còn cái trong tay chúng ta là hạch tâm trận pháp lối vào.”
Nghe giải thích có vẻ rất bá, nhưng đi kèm khó khăn cũng rất lớn, nhíu mày xoay tròn viên châu trên tay Vân Phàm hỏi:
-“Ngươi có thể giúp ta lẻn vào trong không.”
Lắc đầu Hắc Bối không chắc chắn đáp: “Chịu, nếu không có ngôn ngữ bị cấm ta có % lấy được bí tàng nhưng đây chính là dị số ngoài tính toán bổn đại gia.”
Quả thật nếu viên hắc châu này rơi vào tay những người biết Ngôn ngữ bị khóa cũng chỉ kịt mũi coi thường, nhưng với kinh nghiệm bao nhiêu lâu nay nó dễ dàng nhận biết có bàn tay đã bí mật thay đổi trận văn rồi.
-“Thế có biết được thực lực của vị cường giả chủ Trận Pháp tháp không?”
Liếc mắt khinh bỉ Hắc Bối nói: “Đừng mơ, cho dù mi có đạt cao nhất cảnh giới ở vùng đất này cũng chưa chắc cường ngạnh xong vào được đâu.”
Ầy… Đành bỏ qua vậy, Vân Phàm cũng không ngu ngốc lao đầu vào những cái gọi là kỳ ngộ.
Không còn chuyện quan trọng muốn hỏi Vân Phàm tập trung tĩnh lặng một buổi chiều mới lòm còm bò dậy, mọi chuyện đã đâu vào đó giờ mình phải đi tìm nhiệm vụ lấy cớ nghĩ học cái đã.
Tít… tít… Thẻ tạp học viên truyền đến tin nhắn, mở ra xem xét là giọng nói quen thuộc tiểu loli:
-“Vân Phàm có đó không, tối nay đi với ta một chút.”
Nhanh chóng gỏ chữ đưa lại: “Chuyện gì? Giờ ta tương đối bận bịu.”
…-“Đi uống rượu, Trâm tỷ vừa giới thiệu ta vào một câu lạc bộ của trường rất thú vị.”
Oh, Câu lạc bộ ư, có vẻ hay đấy, hôm bữa thế lực tình báo khổng lồ cũng xuất phát từ đây, đang định nói chữ đồng ý thì một loạt dài ký tự bắt mắt hiện bên dưới tên Tiểu loli làm Vân Phàm đổ mồ hôi, các ngón tay cũng sơ cứng như chậc khớp:
Bướm hồng bay Câu lạc bộ Phấn nộn hồng lâu Bướm hồng bay
Quỳ… Lập tức xóa bỏ tất cả, khỏi cần hỏi cũng biết trong đây có gì rồi, Vân Phàm kiên định trở về với ý nghĩ tìm nhiệm vụ của mình:
-“Tiếc quá, bạn đang bận, có gì sau khi về sẽ tham gia.”
Phía bên kia truyền lại: “Ngươi đi đâu.”
Suy nghĩ trong chốc lác Vân Phàm gõ: “ Không có gì, cần chút máu Huyết thú cho Chung Nhạc ka.”
Nghi ngờ Tiểu loli hỏi: “Gấp lắm sau mà phải đi giờ này, ta cũng muốn theo.”
Sax… biết ngay bà cô này sẽ nói vậy, rất may mình tính trước chứ không bảo thám hiểm di tích, thế nào cũng sống chết chuồn theo:
-“Uhm, cũng khá đặc thù, Tửu sư mà, trong quá trình luyện không thể chờ nguyên liệu lâu được, kế bên trường à, bạn đi với Trâm tỷ đi đừng thất hứa.”
Thở phào khi rep lại là một chữ OK, đáng lí ra định mai mới lên đường chắc chiều nay đi luôn quá, siết chặc nắm tay đây hình như đã là lần thứ ba mình đứng trước cơ hội phục hồi sức mạnh không thể bỏ lỡ được nữa.